Lúc này, Lục Hi đứng lên vỗ vai Tiết Đông Ni nói: “Được rồi, không sao nữa rồi, về thôi”.

Tiết Đông Ni và Lý Vi ngơ ngác nhìn Lục Hi, nhất thời không dám tin chuyện này đã được giải quyết như thế.

“Sao thế, vẫn còn băn khoăn gì à?”, Lục Hi cười nói.

“Không, không có!”, Tiết Đông Ni nói.

“Vậy thì tốt, hãy nhớ đấy, chăm chỉ học hành, tuần sau anh lại đến thăm em”, Lục Hi xoa đầu Tiết Đông Nhi nói.

“Ừm, cảm ơn anh Lục!”, thấy chuyện này được giải quyết dễ dàng như vậy, Tiết Đông Ni cũng cảm thấy bội phục anh trai này.

Bây giờ cô mới biết hóa ra anh mình lợi hại đến vậy.

Cô nở nụ cười sáng lạn kéo tay Lý Vi nói: “Mau cảm ơn anh Lục đi”.

Lý Vi đã bị năng lực của Lục Hi làm cho chấn động không nói nên lời, hồi lâu sau mới lắp bắp nói: “Cảm ơn anh Lục”.

Lục Hi nhìn cô ta, thở dài nói: “Sau này bản thân nên cẩn thận chú ý hơn một chút”.

Tiết Đông Ni lại vẫy tay tạm biệt Lục Hi lần nữa rồi mới kéo Lý Vi đi xuyên qua một đám người hung dữ. Ra khỏi cửa, cô nghịch ngợm vỗ ngực, lè lưỡi rồi mới rời đi.

Lúc này đám người lão đại Phàn và Sói Đứt Đuôi đã bàng hoàng đến mức không thể nói được gì, hóa ra người này là anh Lục!

Đồ gia đã là nhân vật có máu mặt ở thành phố Tây Kinh, anh Lục này lại có thể khiến hắn ta cung kính như thế, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào?

Lục Hi đứng dậy dẫn theo Hoắc Tư Duệ đi ra ngoài, trước khi còn nói với Phù Đồ: “Nhớ bảo người bồi thường tổn thất của ông chủ người ta”.

“Tôi biết rồi anh Lục”, Phù Đồ đáp, cúi người tiễn Lục Hi rời đi.

Còn lão đại Phàn và Sói Đứt Đuôi liên tục gật đầu cúi người với Lục Hi và Hoắc Tư Duệ, Hoắc Tư Duệ nhìn thấy chỉ muốn bật cười.

Đám tên tóc vàng nằm dưới đất đã biết mình vừa đá phải tấm sắt lúc Lục Hi đi qua.

Bọn họ cũng đều đang ôm vết thương, lộ ra vẻ cực kỳ đau đớn vì sợ người này thấy họ chưa đủ thảm hại, một câu thôi của anh thôi thì dù họ không chết, cả đám cũng sẽ bị lột da.

Sau khi Lục Hi đi, lão đại Phàn không nhìn được hỏi: “Anh Đồ, vị này là ai, sao tôi chưa từng gặp?”

Phù Đồ cười khẩy nói: “Chỉ dựa vào cậu mà có thể quen với người này à? Chuyện không nên nghe ngóng thì đừng dại mà hóng hớt, xóa sạch hết hình ảnh, bồi thường tổn thất của ông chủ. Nếu có một tấm hình ở đây thì tôi sẽ khiến cả đời các người sống không bằng chết”.

Nói rồi Phù Đồ đi ra ngoài, đi thẳng đến phía tây thành phố.

Sau khi Phù Đồ đi rồi, lão đại Phàn mới thở phào, sau lại dần nhừ tử Sói Đứt Đuôi để giải tỏa cảm xúc, lão đại Phàn mới cười lạnh nói.

“Mau xóa ảnh cho ông đây, ai có lưu bản khác cũng mau chóng xóa cho tôi, nếu dám giữ lại một tấm, ông đây sẽ khiến cậu không nhìn thấy mặt trời ngày mai”.



Tiệm tạp hóa Vong Ưu.

Lục Hi nằm trên sofa, bắt chéo hai chân thưởng thức xì gà mà Hoàng Sào “tiến cống”, rít một hơi rồi nhả ra khói.

Hoắc Tư Duệ ngồi bên cạnh, có cảm giác hơi bất an.

“Yên tâm đi, chỉ cần nó vẫn đang ở thành phố Tây Kinh thì chắc chắn sẽ tìm được”.

Lục Hi nhìn Hoắc Tư Duệ ruột gan đang rối bời nói.

Nghe Lục Hi đảm bảo chắc chắn như thế, Hoắc Tư Duệ bỗng yên tâm hơn hẳn. Cô nghĩ không có việc gì mà Lục Hi không làm được, anh nói có thể tìm được thì chắc chắn sẽ tìm được.

Nhìn Lục Hi đang bắt chéo hai chân hút xì gà, Hoắc Tư Duệ bỗng có ý nghĩ bạo dạn.

Do dự một lúc, Hoắc Tư Duệ chậm rãi giơ tay về phía bàn chân Lục Hi rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Lục Hi sửng sốt, sau đó cứ để mặc cô làm việc.

Lúc đầu Hoắc Tư Duệ vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng một lúc sau cô bạo gan hơn, dùng sức xoa bóp trên đôi chân của Lục Hi.

Không lâu sau Hoắc Tư Duệ xoa bóp lên đến đùi Lục Hi, lúc này mặt cô đỏ như quả táo vừa chín.

Là một thiếu nữ, lại là kiểu có gia giáo và tố chất tốt đẹp, đừng nói là xoa bóp cho đàn ông, ngoại trừ mấy động tác như nắm tay theo kiểu xã giao thì hầu như cô không hề tiếp xúc cơ thể với bất kỳ một người đàn ông nào.

Đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế, rồi bắt đầu như thế nào.

Lúc này Hoắc Tư Duệ đã xoa bóp đến trên phần đùi của Lục Hi, mặt cô càng đỏ hơn, chỉ cần đưa tay xuống dưới một chút, cách cái chỗ đó chỉ vài centimet, tim Hoắc Tư Duệ đập cực nhanh.

Lén liếc mắt nhìn Lục Hi, cô mới phát hiện anh đã ngủ say từ bao giờ.

Hoắc Tư Duệ tức đến đỏ mặt, nhéo đùi Lục Hi một cái, tức giận ngồi sang một bên.

“Y như đầu gỗ, tưởng con gái người ta dễ dàng lắm sao!”, Hoắc Tư Duệ thầm mắng.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Lục Hi.

Sau khi ấn nhận cuộc gọi, nói vài câu rồi cúp máy, Lục Hi mới phát hiện Hoắc Tư Duệ mặt mày không vui ngồi một bên.

“Cô sao thế?”, Lục Hi thắc mắc hỏi.

Hoắc Tư Duệ xoay mặt sang chỗ khác, nghẹn một bụng tức nói: “Cần anh lo à?”

Lục Hi lắc đầu nói: “Có tin tức của em gái cô rồi”.

“Thật sao?”

Vừa nghe có tin tức của em gái, Hoắc Tư Duệ cũng không thèm giận dỗi với Lục Hi nữa, hai người vội vàng chạy ra ngoài.

Lái chiếc Santana đã cũ của Lục Hi đi, hai người đến một quán bar tên là Bất Dạ Thiên ở khu Tây Thành.

Vừa bước xuống xe, Phù Đồ đã đi tới đón: “Anh Lục, cô gái tên Hoắc Ngọc Phụng đang ở bên trong”.

Lục Hi gật đầu, sau đó ba người cùng đi vào quán bar.

Lúc này đã là hơn chín giờ tối, là thời điểm quán bar có nhiều người nhất, tiếng nhạc đập vào tai và ánh đèn mờ tối khiến người khác không nhìn rõ mọi thứ.

Hai người đi đến một hàng ghế tương đối xa rồi ngồi xuống, Phù Đồ chỉ vào một hàng ghế khác nói: “Ở chỗ kia”.

Lục Hi và Hoắc Tư Duệ nhìn sang, quả nhiên thấy Hoắc Ngọc Phụng và bảy tám người đàn ông đang cười nói vui vẻ, uống rượu với nhau trong hàng ghế.

Hoắc Tư Duệ lập tức đứng dậy muốn sang đó.

Lục Hi cản cô lại nói: “Nghĩ kỹ chưa, có thể cô ta không muốn về với cô”.

“Nó là em gái tôi, tôi còn không quản nó được chắc”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play