Cộng thêm khí thế hung mãnh của Lục Hi cùng một cái búng tay liền khiến đại sư Ô Lạp phải nôn ra máu kia trong lòng ông ta đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành.

“Đại sư, hắn ta biết được việc của chúng ta rồi, tuyệt đối không thể giữ lại”, Từ Vĩnh Siêu kinh hoảng gào lên.

Mặc dù biểu hiện của Lục Hi vô cùng mạnh mẽ nhưng ông ta thực sự đã được chứng kiến thủ đoạn của Ô Lạp, tin tưởng ông ta hẳn là không gặp vấn đề gì khi thu dọn tên thanh niên này.

Nếu đã ra tay vậy phải dứt khoát, đâm lao thì phải theo lao, đem người này giải quyết cùng để tránh hậu họa.

Lúc này Ô Lạp mới chậm rãi đứng lên nói với Lục Hi: “Tôi vốn còn muốn giữ cho cậu một mạng, nhưng hiện tại xem ra chính cậu tự đâm đầu vào chỗ chết”.

Dứt lời, Ô Lạp búng tay, một bóng đen nhỏ bé bay thẳng về phía Lục Hi, nhưng anh không hề để tâm mà một phát bắt lấy điểm đen đó.

Ô Lạp thấy vậy khóe miệng liền giương lên nụ cười lạnh, đây là kiến cắn xương ông ta đã nuôi dưỡng trong nhiều năm bằng phương pháp đặc biệt từ loài kiến đầu sắt quý hiếm ở vùng núi sâu Miêu Cương mà thành, ăn sắt nuốt vàng, toàn thân cứng rắn vô cùng.

Sau khi dưỡng thành công kiến cắn xương, ngay khi tiếp xúc với da thịt chúng sẽ ngay lập tức chui vào cơ thể người, gặm nhấm xương tủy của đối phương, khiến kẻ địch chết trong gào thét đau đớn.

Mắt thấy tên thanh niên không biết trời cao đất dày này vậy mà dám dùng tay không vồ bắt lấy kiến cắn xương của mình, Ô Lạp đã tưởng tượng ra cảnh anh phải phủ phục gào khóc dưới chân ông ta.

Tuy nhiên, Lục Hi một phát chộp lấy kiến cắn xương trong tay, sau đó hai tay khẽ xoa vào nhau, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Còn có thủ đoạn gì thì lôi ra hết đi, đừng nói tôi không cho ông cơ hội”.

Ô Lạp giật mình thảng thốt, gương mặt cũng lộ ra nét thận trọng.

Một lúc sau chỉ nghe thấy ông ta nói: “Tôi là đệ tử thuộc môn phái Vu Cổ của Miêu Cương, xin hỏi cậu đây là đồ đệ của vị cao nhân nào?”

“Hừ, chỉ dựa vào ông cũng xứng biết được tên họ của tôi?”, Lục Hi cười mỉa.

Nghe ra sự khinh thường trong lời nói của anh, sắc mặt Ô Lạp lập tức thay đổi, dữ tợn đáp:

“Được, tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu lại không biết quý trọng, vậy không thể trách tôi, đừng tưởng rằng bản thân học được một hai chiêu thức liền có thể hoành hành ngang dọc, hôm nay tôi sẽ khiến cậu biết được thế nào gọi là cao nhân”.

Nói đoạn Ô Lạp lấy từ thắt lưng ra một chiếc lọ sứ màu xám to bằng lòng bàn tay, Từ Vĩnh Siêu nhìn thấy ông ra rút ra chiếc lọ này liền gấp rút núp về phía sau với vẻ mặt kinh hãi.

“Đến đi, vừa hay để tôi kiến thức một chút cái được gọi là môn phái Vu Cổ của Miêu Cương các ông có thủ đoạn lợi hại đến đâu”, Lục Hi chắp hai tay sau lưng, lười biếng nói.

“Muốn chết”.

Ô Lạp hét lớn nâng lên lọ sứ, chỉ thấy một đám khói đen lớn đột nhiên phóng ra từ trong đó nhanh chóng lan rộng rồi bao trùm cả đại sảnh, tiếng ma quái rít gào vang trong làn khói đen vô cùng dọa người.

Một nhóm các cô gái ăn mặc mát mẻ cũng bị một màn trước mắt này dọa tới la hét thất thanh, bỏ chạy tứ phía.

Làn khói đen này lập tức bao vây Lục Hi lại, thanh âm ma quỷ ghê rợn chói tai bên trong như sắp xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.

Ô Lạp lạnh nhạt giương mắt nhìn làn khói đen đang vây kín Lục Hi kia lại, khá tiếc nuối lắc đầu.

Đây là kỹ thuật dưỡng quỷ cực kỳ lợi hại trong phái Vu Cổ của ông ta, sau nhiều năm thu thập âm khí của người chết từ các khu mộ trong núi sâu cất giấu vào trong lọ sứ, sau đó chôn vùi sâu dưới mồ chôn tập thể hơn mười năm, khi ông ta xuống núi mới đào lên, là một bảo vật vô cùng lợi hại.

Bản thân lọ sứ này đã hàm chứa âm khí rất nặng, cộng thêm âm khí của những người mới mất mà ông ta thu gom được, lại được chôn ở một nơi ô uế như mồ chôn tập thể kia.

Sau hơn mười năm, trong chiếc lọ sứ này đã ấp ủ ra một hồn ma hung ác vô cùng lớn mạnh, không phải là thứ một người bình thường có thể đối phó được, cho dù là võ giả tông sư gặp phải cũng không thể không đau đầu nghĩ cách, huống chi là thiếu niên trước mặt này.

Lúc này Từ Vĩnh Siêu nhìn thấy Lục Hi bị làn khói đen bao phủ, trên mặt cũng vẽ nên nét cười.

Ông ta đã từng tận mắt chứng kiến qua chiêu thức này của đại sư Ô Lạp, khi đó là buổi diễn tập ở một vùng ngoại ô, nơi làn khói đen bay qua chỉ còn sót lại một đống xương đen của chim muông thú vật, còn hoa lá cỏ cây cũng chết khô héo, có thể nói nơi bị quét qua không còn bóng dáng của sự sống, khủng bố dị thường.

Từ Vĩnh Siêu đi đến trước mặt đại sư Ô Lạp, hai người đứng cạnh nhau, sẵn sàng thưởng thức cảnh tượng Lục Hi kêu khóc thảm thương mà chết đi.

Đúng lúc này, một ngọn lửa từ trong màn sương đen cuồn cuộn bốc lên giống như một con rồng lửa chớp mắt đã nuốt trọn làn khói đen, ác ma trong đó cũng tan thành mây khói trong tiếng gầm rít khiến người ta phải khiếp đảm kia.

Trong sóng lửa cuộn trào, Lục Hi đứng giữa ngọn lửa giống như một vị thần, ánh mắt anh sắc lạnh nhìn xoáy sâu vào hai người Từ Vĩnh Siêu cùng Ô Lạp.

Từ Vĩnh Siêu lập tức trợn tròn hai mắt, mềm nhũn hai chân ngã khuỵu xuống đất, nét mặt tràn ngập sợ hãi.

Còn Ô Lạp lại phun ra một bãi máu lớn, nhuộm đỏ cả mảng áo trước ngực.

Hai người đồng thời chằm chằm vào Lục Hi đang đứng như một vị thần với ánh mắt vô cùng kinh hãi, thật lâu không nói nên lời.

Lúc này ngọn lửa cũng cuộn tròn thu nhỏ dần rồi quay trở lại trong cơ thể Lục Hi, chỉ thấy anh cười thờ ơ nói: “Còn có thủ đoạn nào khác không?”

Hai người Ô Lạp cùng Từ Vĩnh Siêu mới hoàn hồn lại, chỉ thấy Từ Vĩnh Siêu đang quỳ gối bò lết đến bên Lục Hi, dập đầu như gà mổ thóc van xin.

“Tiên sư, việc này không liên quan tới tôi, đều là do tên Ô Lạp này, nói là mình có thể hạ cổ người khác, còn xúi giục tôi hẹn gặp chủ tịch Hoắc để ông ta có cơ hội hạ cổ, nói muốn thôn tính tập đoàn Giai Mĩ sẽ chia cho tôi một nửa số cổ phần, tôi vốn không nguyện ý nhưng ông ta khăng khăng bắt ép tôi, thủ đoạn của ông ta lợi hại, tôi không dám cự tuyệt, vừa hay tiên sư đến đây, mau, mau tiêu diệt người này cứu tôi một mạng đi mà tiên sư”.

Phản ứng của Từ Vĩnh Siêu không thể không nói là quá nhanh nhạy, vừa thấy Ô Lạp không phải là đối thủ của Lục Hi liền quay bánh lái về phía anh.

Ông ta cũng không quan tâm những lời này có thể lừa gạt được anh hay không nhưng vẫn tốt hơn việc đứng ở bên Ô Lạp chờ chết.

Lúc này, Ô Lạp hung ác trừng mắt nhìn Từ Vĩnh Siêu mà mắng chửi: “Thứ đổi trắng thay đen nhà ông, tôi nhất định phải khiến ông chết trong thống khổ”.

Từ Vĩnh Siêu lập tức phản kích: “Trước mặt tiên sư ông còn dám uy hiếp tôi, tôi không sợ đâu”.

Dứt lời Từ Vĩnh Siêu liền liếc trộm Lục Hi.

“Ông”.

Ô Lạp bị tên lật lọng này chọc giận tới xì khói đầu, ông ta đã nghĩ xong thủ đoạn tàn nhẫn nhất khiến Từ Vĩnh Siêu phải khóc lóc cả trăm năm trước khi chết.

Nhưng đúng lúc này Lục Hi lại quát một tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi giữa hai người họ: “Đủ rồi”.

Cả hai đều sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play