Viên Tiểu Vĩ rất gấp gáp, vốn dĩ hắn ta đi theo Lý Dật Phàm lừa gạt người ta kiếm ăn, từ khi Lý Dật Phàm bị trừng trị rơi vào kết cục bi thảm, hắn ta không dám hỗn loạn ở khu thành phố nữa, mà chạy đến vùng ngoại ô, đi theo anh Xà gây rối.

Vừa rồi hắn ta không hề chú ý, mãi khi trừng trị xong tài xế, lúc nhìn kỹ thì suýt chút nữa đã hù chết hắn ta.

Người trước mắt này không phải là anh Lục kia sao? Hắn ta nhớ rất rõ chuyện tối hôm đó, đoán chừng cả đời cũng không thể quên được.

Lý Dật Phàm ỷ thể có ông lớn Vương Trung Hải ở khu Tây Thành chống đỡ mà đùa giỡn trước mặt người này, không ngờ ông lớn họ Đồ ở Tây Bắc đã đích thân ra tay, đánh Vương Trung Hải gần chết.

Lý Dật Phàm bị đối xử vô cùng thê thảm, đến bây giờ gã cũng không dám bước đến thành phố Tây Kinh một bước, ngay cả súng lục cũng không dám chế tạo nữa, sống cuộc sống không thuộc về mình.

Ngay cả anh Đồ cũng vô cùng cung kính với anh Lục này, nói gì nghe nấy. Nhóm côn đồ bọn chúng toàn bọn hàng thấp bé làm sao có thể chọc nổi?

Nếu người này giận dữ, ngộ nhỡ mình lại rơi vào kết cục giống Lý Dật Phàm, vậy thì chẳng phải sống không bằng chết sao?

Viên Tiểu Vĩ nói xong, một bên nháy mắt với anh Xà, ra hiệu người này không chọc nổi.

Nhưng anh Xà nào nghĩ được đến thế, gã ở vùng ngoại ô này xưng bá nhiều năm, lại có ông trùm khu Bắc Thành làm chỗ dựa cho gã, cho nên chưa từng sợ ai, gã không thèm để Lục Hi trong mắt chứ đừng nói đến cái thằng nhát gan bị dọa cho mất mật kia.

Gã trợn mắt nhìn Viên Tiểu Vĩ một cái, sau đó ngoắc tay nói: “Các anh em, đánh cho tao, đánh xong lục soát người”.

Đám người hô lên một tiếng, tay giơ gậy gộc đánh về phía Lục Hi và Phùng Tích Phạm.

Khóe miệng Lục Hi nhếch lên một tia cười nhạt.

Đúng lúc này, Viên Tiểu Vĩ giống như kẻ điên, hắn ta cầm ống thép cản trước mặt đám người rồi la lớn: “Hôm nay ai dám động đến hai người này, Viên Tiểu Vĩ tao liều mạng với kẻ đó”.

Nhìn ánh mắt Viên Tiểu Vĩ ứ máu giống như con gà chọi, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Mẹ mày, Viên Tiểu Vĩ mày điên rồi đúng không?”, anh Xà ngậm thuốc lá nói.

Nhưng Viên Tiểu Vĩ cũng chẳng quan tâm, hắn ta làm dáng vẻ như muốn liều mạng.

Thân phận anh Lục kia vô cùng thần bí, Viên Tiểu Vĩ cũng chưa từng thấy anh ra tay, không biết anh có công phu trên người không, mà anh cũng không nói rõ thân phận, Viên Tiểu Vĩ cũng không dám nói nhiều.

Nhưng hắn ta biết rằng tuyệt đối không thể cho đám người này đụng đến một đầu ngón tay của anh Lục, nếu không thì điều chờ đợi bọn chúng chính là chuyện vô cùng kinh khủng.

“Ai dám động vào hai người này, hôm nay phải bước qua xác tao”, Viên Tiểu Vĩ lại rống lên từng tiếng khản đặc, hung dữ chờ đợi đám người anh Xà.

Anh Xà liếc nhìn rồi hút một hơi thuốc, dùng sức ném tàn thuốc xuống đất, sau đó hung hãn đạp tắt, gã nói.

“Con mẹ mày cái đồ ăn cây táo rào cây sung, ông đây thu nhận mày mà mày dám trở mặt với tao, phế nó đi”.

Anh Xà ra lệnh, một đám đàn em cũng không do dự, trên tay cầm đủ loại gậy gộc đập về phía Viên Tiểu Vĩ.

Viên Tiểu Vĩ giống như nổi điên rống lên một tiếng, thay phiên nện ống thép vào đám người.

Lục Hi mắt lạnh nhìn cảnh này, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, còn Phùng Tích Phạm ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, toàn thân run rẩy không ngừng nói: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi”.

Mặc dù Viên Tiểu Vĩ đang trong thế liệu mạng, nhưng đám thuộc hạ của anh Xà người đông thế mạnh, trong mấy phút ngắn ngủi, Viên Tiểu Vĩ liền ngã xuống vũng máu.

Lúc này, anh Xà nhìn về phía Viên Tiểu Vĩ ngã xuống đất, hung hãn phun một bãi nước bọt rồi nói: “Đây chính là kết cục của phản bội, các anh em, xử lý xong hai đứa kia, chúng ta đi uống rượu”.

“Được thôi”.

Đám người hô lớn, giơ gậy gộc lại nhào về phía Lục Hi.

Còn về Phùng Tích Phạm, bọn chúng cũng không thèm để trong lòng, chỉ là một tên yếu đuối mà thôi.

Khóe mắt Lục Hi thoáng qua một tia lạnh lùng, anh giương tay túm lấy một cây gậy bóng chày đang nện vào mình, dùng chút sức lực, gậy bóng chày đã vào tay anh.

Sau đó liền nghe thấy một tràng âm thanh đôm đốp cùng với tiếng kêu rên của đám côn đồ. Trong nháy mắt, đám người đều đã nằm trên đất, ai ai cũng ôm đầu, rên rỉ không dứt.

Anh Xà vừa đốt xong một điếu thuốc còn chưa hút một hơi đã nhìn thấy mười mấy thằng đàn em trong nháy mắt bị đánh ngã xuống đất.

Gã sững sờ nhìn Lục Hi, thuốc lá trong miệng rơi xuống.

Lúc này, Lục Hi xách gậy bóng chày, chậm rãi đi tới trước mặt gã và nói: “Anh Xà đúng không?”

Một tiếng “Bụp” vang lên, anh Xà quỳ trên đất, hoảng sợ nói.

“Đại ca, em là con lươn nhỏ, không phải anh Xà, em có mắt không thấy Thái Sơn, em xin lỗi, xin anh tha cho em”.

Anh Xà ý thức được rằng gã đã động đến ông lớn rồi, vậy nên gã vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

“Mày cũng thông minh đấy, mẹ nó”.

Lục Hi nói xong liền một cước đá anh Xà ngã nhào.

Nửa khuôn mặt của anh Xà lập tức sưng lên, răng cũng rơi mất mấy cái, gã té xuống đất che miệng khóc hu hu: “Đại ca tha mạng ạ, em cũng không dám nữa đâu”.

“Thứ phế vật, còn học đòi người ta lăn lộn xã hội”, Lục Hi lắc đầu, ném cây gậy bóng chày trên tay đi.

Lúc này, anh cong ngón tay bắn về phía Viên Tiểu Vĩ, một luồng chân khí thuần khiết tràn vào trong cơ thể Viên Tiểu Vĩ, hắn ta rên rỉ một tiếng rồi dần tỉnh lại.

Lúc này Lục Hi nói: “Cậu đi theo Phù Đồ đi, cứ nói là lời của tôi. Còn nữa, bảo Phù Đồ xử lý đám người này”.

Nói xong, Lục Hi kéo Phùng Tích Phạm vẫn còn run lẩy bẩy nhét vào trong xe, sau đó nói với tài xế đang trợn tròn mắt.

“Bác tài, lấy lại đồ của mình đi, tôi còn phải chạy đến sân bay”.

Tài xế nghe xong mới tỉnh táo lại, anh ta vội vàng đồng ý, tìm lại ví tiền và điện thoại của mình trên người đám lưu manh, lúc sắp đi, anh ta còn nhổ mấy bãi nước miếng vào đám người này.

Bây giờ Viên Tiểu Vĩ đã phản ứng được, hắn ta xoay người, quỳ xuống dập đầu nói với Lục Hi: “Cảm ơn anh Lục, cảm ơn anh Lục”.

Hắn ta biết câu nói này của Lục Hi đã thay đổi số mệnh của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play