Cổng biệt thự sụp đổ, đất đá văng trúng đám bảo vệ khiến cho từng người bị chấn bay, đổ máu nằm rên rỉ trên mặt đất, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Trong khói bụi ngập trời, Lục Hi dùng chân đá bay hai viên đá.
Hai viên đá bắn ra như hai mũi tên rời khỏi dây cung.
Trong bóng tối vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này Lục Hi mới thong thả bước vào biệt thự.
Sau khi vượt qua đám bảo vệ ở ngoài cổng lớn đã đổ nát, anh bước vào phía trước biệt thự bên trong.
Lục Hi đá tung cánh cửa.
Chỉ thấy có một ông già khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi trong phòng khách, ông ta mặc áo choàng khoác ngoài bộ đồ ngủ, cau mày nhìn Lục Hi.
Bên cạnh ông ta có hai người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khí tức trầm ổn, Lục Hi cảm nhận được bọn họ đều là cao thủ tiên thiên.
Lục Hi không chút do dự bước vào phòng khách, hai cao thủ tiên thiên đồng loạt xông về phía Lục Hi.
Lục Hi hừ lạnh, thân hình lóe lên, tung ra một quyền một cước.
Dưới thuật cận chiến thần quan của anh, hai cao thủ tiên thiên đã bị hạ chỉ trong một chiêu, trọng thương bay ngược ra phía sau.
Sau đó, Lục Hi bước đến trước mặt Phùng Anh Tài, nắm cổ ông ta xốc lên.
Lục Hi nhìn vào mắt ông ta, chậm rãi nói: "Là ông sai người tới đả thương người của tôi?"
"Các người bắt cóc con trai tôi còn chưa đủ, giết tôi thì các người có lợi ích gì?"
Phùng Anh Tài bị Lục Hi bóp cổ, muốn nói hết câu cũng phải hết sức chật vật.
Lục Hi nghe vậy thì nhíu mày.
Hai cao thủ tiên thiên bị đánh bay lúc nãy đang hộc máu giàn dụa nhưng vẫn nói với Lục Hi: "Buông ông Phùng ra".
Hai người bọn họ trong nháy mắt đã bị Lục Hi đánh trọng thương, mất đi khả năng chiến đấu, nhưng bọn họ đã được Phùng Anh Tài mời về với giá rất cao cho nên cũng không dám thất trách. Chỉ có điều cả hai người đều cảm thấy rất khiếp sợ thân thủ của Lục Hi cho nên đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Lục Hi chỉ liếc nhìn hai người bọn họ rồi lại chậm rãi thả người xuống ghế ngồi, sau đó hỏi: "Ông nói như vậy là có ý gì?"
Phùng Anh Tài ôm cổ, chỉnh lại bộ đồ ngủ, sau đó mới chậm rãi nói với Lục Hi.
"Con trai của tôi không phải bị các người bắt cóc hay sao, muốn tống tiền thì cứ nói thẳng, tôi chỉ là một thương nhân, các người giở nhiều thủ đoạn như vậy chỉ là muốn chứng tỏ bản thân rất lợi hại hay sao?"
Nghe được những lời của Phùng Anh Tài, Lục Hi rơi vào trầm tư.
Chuyện này có chỗ không đúng.
“Con trai ông bị bắt cóc lúc nào?”, Lục Hi hỏi.
Phùng Anh Tài liếc nhìn Lục Hi, hừ lạnh một tiếng nói.
"Chuyện các người làm mà các người còn không biết hay sao, đã ba tháng rồi các người không lên tiếng, bây giờ mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, Phùng Anh Tài tôi nhận thua, có điều kiện gì thì các người cứ nói thẳng ra, tôi chỉ muốn gặp con trai của mình, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Lục Hi cau mày suy nghĩ về những lời của Phùng Anh Tài.
Phùng Anh Tài dường như không nói dối, nhưng theo Phùng Anh Tài thì con trai của ông ta đã bị bắt cóc cách đây ba tháng.
Nhưng nếu nói như vậy thì người mà anh đã gặp trên tàu Phoenix một tháng trước là ai, chẳng lẽ là quỷ?
"Ông Phùng, tôi nghĩ giữa chúng ta đã có một chút hiểu lầm", Lục Hi lúng túng nói.
Lục Hi gật đầu nói: "Tôi tới đây vì có một người bạn bị đánh trọng thương, nghi ngờ chính là do ông làm".
"Nực cười, bạn của cậu bị thương thì liên quan gì đến tôi?", Phùng Anh Tài giận dữ nói.
Lục Hi khá lúng túng, lúc này mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ, bản thân mình đúng là đã quá lỗ mãng.
Lúc này Lục Hi mới kể cho Phùng Anh Tài nghe về cuộc gặp gỡ giữa anh với Phùng Tích Phạm trên tàu Phoenix một tháng trước.
Sau khi Phùng Anh Tài nghe xong thì liền im lặng suy nghĩ, một lúc sau ông ta chỉ nói.
"Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Con trai của tôi ba tháng trước bỗng nhiên mất tích, hai vệ sĩ của nó cũng đã tử vong, khẳng định là đã bị bắt cóc. Làm sao nó lại có thể xuất hiện trên tàu Phoenix vào một tháng trước được?"
"Ông Phùng, ông có thể kể lại cho tôi nghe chuyện của con trai ông được không?", Lục Hi hỏi.
Phùng Anh Tài nhìn Lục Hi một lúc lâu, sau đó thở dài và kể cho Lục Hi nghe toàn bộ câu chuyện.
Thì ra cách đây ba tháng Phùng Tích Phạm đã đột nhiên mất tích và hai vệ sĩ đi theo cũng bị giết chết.
Phùng Anh Tài ngay lập tức báo cho cảnh sát sau khi biết tin.
Con trai người giàu nhất Hoa Hạ bị mất tích chính là một chuyện rất lớn.
Cảnh sát ngay lập tức bắt đầu một cuộc điều tra và kết luận rằng Phùng Tích Phạm đã bị bắt cóc.
Phùng Anh Tài rất nổi tiếng và giàu có, chuyện con trai ông ta bị bắt cóc tống tiền cũng không phải là điều quá đáng ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều tán thành với phán đoán này, liền bắt đầu bí mật tra án.
Truyện này được giữ bí mật với công chúng bởi vì Phùng Anh Tài quá nổi tiếng, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ trở thành tin tức nóng gây ra sự mất ổn định trong xã hội. Cảnh sát rất lo lắng về vấn đề này cho nên vẫn luôn bí mật tra án.
Bản thân Phùng Anh Tài cũng đã tập hợp một số lượng lớn người để mở một cuộc điều tra bí mật.
Phùng Anh Tài ban đầu cũng không lo lắng lắm, vì nếu như con trai ông ta bị bắt cóc thì chắc chắn bọn bắt cóc sẽ sớm liên lạc với ông ta để tống tiền, đến lúc đó ông ta có thể dùng tiền để giải quyết.
Nhưng cuộc điều tra không có kết quả bởi vì bọn bắt cóc chưa bao giờ liên lạc với ông ta. Một tháng sau, Phùng Anh Tài đã bắt đầu lo lắng.
Tuy nhiên, cho dù có lo lắng cũng vô ích, ngoài việc báo cảnh sát thì bản thân Phùng Anh Tài cũng đã thuê rất nhiều thám tử tư, cao thủ giang hồ,... để điều tra sự việc, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì của con trai, cứ như thể con trai ông ta đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT