Yêu là vì mỗi lần chiến đấu với Lục Hi xong thì bọn họ sẽ lĩnh ngộ được chút gì đó về thuật cận chiến, còn hận là vì người này hình như đều cố tình đánh vào mặt họ, lần nào cũng khiến họ bầm dập hết cả, khiến bọn họ hậm hực vô cùng.
Nháy mắt mà một tháng đã trôi qua.
Nhóm người này tập luyện không kể ngày đêm, còn Lục Hi ngoài ăn với ngủ ra thì cũng bớt chút thời gian đánh bọn họ một trận.
Đám người này tức vô cùng, nhưng lại chẳng dám phát tác.
Mà bọn họ cũng rất tò mò vì sao Lục Hi lại ngủ nhiều như vậy, giống như ngủ mãi không chán.
Hôm ấy, Lục Hi vẫn đang ngủ, còn đám Viêm Long thì cũng vẫn đang tập.
Một tháng vừa qua, bọn họ đều cảm thấy thuật cận chiến của mình đã tiến bộ rất lớn, mà thân thể cũng dần dần làm quen với sự luyện tập này.
Bọn họ tuy cảm nhận được chút thành quả nhưng không hề thư giãn mà lại càng thêm nỗ lực.
Tôn Chính Đức nhìn cảnh tượng trên thao trường thì cảm khái một phen.
Cũng chỉ có giáo quan Lục là trị được đám người này, anh ta rất bội phục Lục Hi.
Người này không chỉ mạnh mà gan cũng cực lớn, lúc vừa mới đến mà đã dám đánh cả cháu trai của Chiến Thần rồi, mà còn đánh mạnh nữa chứ.
Cả vị tông sư kia khi bị Dương Quân chọc tức thì cũng chỉ bỏ ra sau núi chứ không dám làm gì hắn ta.
Lúc Dương Chính Đức đang yên lặng đứng phía xa cảm khái về Lục Hi thì điện thoại Lục Hi bỗng vang lên.
Lục Hi nhìn, là Vân Khả Thiên gọi, bèn nhấn nút nghe.
Lục Hi còn chưa tỉnh ngủ đã bị gọi dậy, bèn khó chịu nói: “Làm sao?”
Chỉ nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Vân Khả Thiên truyền ra: “Anh Lục, toang rồi, chị Tần bị người ta đánh”.
Lục Hi nghe vậy thì đứng bật dậy, lạnh lùng hỏi: “Chuyện là sao?”
Tần Lam đã là cao thủ nội gia, người bình thường tuyệt đối không thể đánh cô ta bị thương được, chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Sau khi nghe Vân Khả Thiên kể chuyện, Lục Hi mới biết ngọn nguồn câu chuyện.
Hóa ra sau khi Lục Hi đi thì Vân Khả Thiên đã đưa Tần Lam đến làm phóng viên thực tập ở nhật báo Tây Kinh.
Nhưng mỗi tối Tần Lam không về ký túc xá ngủ mà lại về tiệm tạp hóa.
Tối hôm qua, khi Tần Lam đang ngủ say thì đột nhiên bị một người áo đen bịt mặt tấn công. .
đam mỹ hàiTần Lam có trực giác của lính đánh thuê nên ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm, liền phản kích luôn.
Nhưng tu vi người này lại khá cao, ít nhất là hơn Tần Lam một cảnh giới lớn, cho nên Tần Lam đã bị thương.
Nhưng Tần Lam cũng dựa vào ưu thế về quen thuộc địa hình mà thoát khỏi chiến đấu và trốn đi.
Đến trưa ngày hôm sau, khi đã xác định bản thân cắt đuôi được kẻ kia thì Tần Lam mới liên lạc với Vân Khả Thiên.
Vân Khả Thiên kinh hãi, lập tức mượn một tiểu đội lính đặc biệt của bố mình và lái xe thiết giáp đến chỗ Tần Lam ẩn nấp, đưa cô ta đến bệnh viện và canh gác đảm bảo an toàn.
Phần ngực của Tần Lam bị đá trúng, nội tạng bị chấn thương, đứt mất năm xương sườn.
Nhưng Vân Khả Thiên đã đưa cô ta vào bệnh viện tốt nhất Tây Kinh và mời chuyên gia giỏi nhất địa phương lập thành nhóm trị liệu chuyên chữa trị cho Tần Lam. Nhờ thế mà bệnh tình của cô ta cũng đã được ổn định.
Nghe đến tin này thì Lục Hi mới thoáng yên tâm, nhưng gương mặt anh vẫn có một sự lạnh lùng bao trùm.
Chuyện này vô cùng kỳ lạ, Lục Hi quyết định lập tức quay về. Bất kể là kẻ nào đả thương Tần Lam thì sẽ đều phải trả một cái giá đắt gấp triệu lần.
Lục Hi đi về phía Tôn Chính Đức, muốn anh ta sắp xếp phi cơ đưa mình về ngay.
Lúc này, trên trời vang lên tiếng ầm ầm của trực thăng, đồng thời cũng vang lên tiếng kèn tập hợp.
Bất kể là lính đặc chủng Viêm Long hay là nhân viên hậu cần đều chạy tới xếp hàng ở thao trường.
Một lát sau, phi cơ hạ cánh, một ông già gầy gò nhưng rắn chắc đi xuống, phía sau là hai người mặc quân trang rất trẻ tuổi.
Hai người này cầm theo hai vali da màu đen, tuổi tác mỗi người đều chưa tới ba mươi nhưng lại mang quân hàm thiếu tá, thật đáng kinh ngạc.
Mà ông già này thì khoảng bảy mươi, tinh thần phần chấn.
Chỉ thấy ông ta xuống phi cơ liền đi thẳng đến chỗ thao trường nơi mọi người xếp hàng.
Lục Hi cũng kinh ngạc không thôi. Đây đúng là ông lớn trong quân đội – ông Vương. Đây là người bận trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại tới đây thế này.
Lúc này, ông lớn Vương Vạn Bồ đi đến trước mặt Lục Hi, chau mày nói: “Đi vào hàng”.
Lục Hi đen mặt, quay lại thì chỉ thấy mọi người đều đã xếp hàng chỉnh tề, mỗi anh là đang đứng trơ trọi một chỗ.
Ông lớn đã lên tiếng thì anh nào dám trái lời, vội vàng đứng nghiêm bên cạnh Dương Quân.
Mọi người cuối cùng cũng thấy có người mà Lục Hi sợ, trong lòng cũng thấy thoải mái.
Vương Vạn Bồ đi tới trước mặt mọi người, Tôn Chính Đức lớn tiếng hô lên: “Cúi chào”.
Tất cả cùng cúi chào một lúc.
Vương Vạn Bồ chào lại theo quân lễ, nhìn xung quanh rồi nói.
“Lần tập huấn này mọi người được lợi rất nhiều, đám không biết trời cao đất dày các cậu cũng hiểu được cái gì là núi cao còn có núi cao hơn. Có lẽ sau lần này các cậu cũng đã có nhận thức đúng đắn hơn về mình”.
Vương Vạn Bồ nói đến đây, đám người Viêm Long đều đỏ mặt vì xấu hổ.
Lúc trước, họ là mũi nhọn của các quân khu lớn, có sự kiêu ngạo của mình.
Sau này được chọn ra, lập thành đội lính đặc chủng tinh nhuệ nhất Hoa Hạ - Viêm Long!
Dưới sự lãnh đạo của đội trưởng Dương Quân, bọn họ càng thêm kiêu căng hợm hĩnh, ngông cuồng vô biên, không phục một ai.
Lần này thấy Lục Hi thi triển ra liên tiếp các thủ đoạn lợi hại, đám người cũng tâm phục khẩu phục, sau mỗi ngày bị đánh đau, bọn họ rốt cuộc nhận ra bản thân ngày xưa đã ấu trĩ và nực cười cỡ nào.
Hiện giờ bị ông lớn vạch trần, ai cũng chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui cho đỡ xấu hổ.