Dương Bằng Nghĩa cười khổ, cầm điện thoại lên, vẫn là dãy số lạ ban nãy.
“Alo, tôi là Dương Bằng Nghĩa”.
“Chào anh, tôi đến từ Ban tổ chức Thành ủy, cho hỏi anh có rảnh không, sếp của chúng tôi muốn tìm anh nói chuyện”.
Ha ha, Dương Bằng Nghĩa lại tiếp tục cười khổ. Anh ta chỉ là một phóng viên nho nhỏ không có cấp bậc, ấy thế mà lại được Ban tổ chức Thành ủy để mắt tới. Đuổi việc thôi mà, có cần phải làm lớn vậy không?
“Tôi có, giờ tôi sẽ đến ngay”.
“Vậy thì tốt quá, sếp của chúng tôi đang chờ anh rồi”.
Sau đó, bên kia cúp máy.
Dương Bằng Nghĩa mỉm cười, lắc đầu, chỉ là bị đuổi việc thôi, nơi này không giữ mình, khắc có chỗ giữ mình lại.
Dương Bằng Nghĩa nhổ nước bọt, mặc luôn bộ đồ này đến chỗ Thành ủy.
Anh ta cứ đi bộ dưới trời nắng chói chang suốt hơn một tiếng đồng hồ thì đến nơi, mà quần áo ướt nhẹp của anh cũng đã gần khô cong.
Dương Bằng Nghĩa đi đến cửa, nói rõ mục đích đến của mình, chờ bảo vệ gọi điện thoại xác nhận xong thì một lúc sau đã có một người trẻ tuổi đến đưa anh ta vào trong.
Lên đến tầng năm, người trẻ tuổi dẫn ánh tới trước cửa một căn phòng và nói: “Anh vào đi, trưởng ban Dương đang chờ anh rồi”.
Dương Bằng Nghĩa đi vào, nhìn thấy một người đàn ông ngoài năm mươi hơi mập mạp đang ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu.
“Trưởng ban Dương, anh tìm tôi ạ?”
Nói xong, Dương Bằng Nghĩa cũng ngồi xuống.
Nếu đã bị đuổi việc thì anh ta cũng chẳng cần phải khúm núm làm gì.
Dương Tân Hoa nhìn sang, cười đáp: “Cậu là Dương Bằng Nghĩa đấy à, đồng chí Dương”.
Dương Bằng Nghĩa trả lời: “Vâng”.
Dương Tân Hoa nhìn Dương Bằng Nghĩa một cái, cảm thán trong lòng.
Không hổ là người có địa vị.
Bình thường những phóng viên nhỏ không có cấp bậc như thế này khi nhìn thấy ông ta thì luôn run lập cập, không thì cũng là dáng vẻ được quý mà sợ.
Nhưng Dương Bằng Nghĩa này lại vô cùng bình tĩnh, nếu không có chỗ dựa thì sao mà tự tin vậy được.
Dương Tân Hoa cũng mới vừa nhận được một cuộc điện thoại từ bên Ban tổ chức Tỉnh ủy, trực tiếp điểm danh Dương Bằng Nghĩa đến làm việc tại Thành ủy.
Cái kiểu chỉ mặt điểm tên này là chuyện vô cùng hy hữu, có thể nói gần như là không có.
Có thể làm đến bước này, Dương Tân Hoa chỉ nghĩ được rằng Dương Bằng Nghĩa này ít nhất phải có chỗ dựa là vài vị ủy viên Thường vụ trong Tỉnh ủy.
Cho nên ông ta cũng không dám vênh mặt với những người như thế này, chỉ mỉm cười nói.
“Đồng chí Dương à, cậu làm ở nhật báo Tây Kinh đã lâu, ban tổ chức sau khi cân nhắc cũng muốn luân chuyển công tác cho cậu, cậu thấy sao?”
Dương Bằng Nghĩa nghe vậy.
Luân chuyển công tác?
Anh ta đang làm công việc này rồi thì còn chuyển đi đâu được?
Dương Bằng Nghĩa lười biếng đáp: “Tùy mấy người, tôi sao cũng được”.
“Ừm, thế thì cũng nhanh gọn thôi, trống đâu lấp đấy, ban tổ chức cũng đã quyết định cho cậu đến Văn phòng Thành ủy làm việc, nhận chức Phó phòng để rèn luyện một chút, cậu thấy sao?”
“Phó phòng của văn phòng Thành ủy?”
Dương Bằng Nghĩa kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên là thấy mình đang nghe nhầm.
Dương Tân Hoa thấy thế thì vội vàng nói: “Chỉ là tạm thời thôi, bây giờ đang luân chuyển người kia đến chỗ khác, khi ấy sẽ cho cậu lên chính thức luôn”.
Nghe vậy, Dương Bằng Nghĩa vẫn không dám tin vào tai mình.
Anh ta ngẩn một lúc lâu mới nói: “Trưởng ban Dương, anh chắc chắn không phải đang nói đùa chứ?”
“Đây là chuyện đem ra để đùa hay sao hả, đồng chí Dương, đây là quyết định của ban rồi”, Dương Tân Hoa đáp.
Một lúc lâu sau, Dương Bằng Nghĩa mới run run nói: “Vậy tôi bây giờ phải làm gì đây?”
Dương Tân Hoa cười: “Cậu quay về chuẩn bị giấy tờ liên quan rồi đi báo danh ở văn phòng, sau đó sẽ có người tìm cậu làm các thủ tục khác”.
Dương Bằng Nghĩa mất hồn lạc phách đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy, cho đến giờ anh vẫn không dám tin đây là sự thật.
Anh ta vốn là một phóng viên nho nhỏ, ấy vậy mà đột nhiên thành phó phòng Thành ủy?”
Dương Bằng Nghĩa gọi xe đến nhật báo Tây Kinh, im lặng tới trước bàn làm việc của mình thu dọn đồ đạc.
Các đồng nghiệp đều nhìn chằm chằm anh ta, chỉ trỏ bàn tán.
Không lâu sau, Dương Bằng Nghĩa còn chưa dọn đồ xong thì đã thấy Quách Chấn Ninh đi tới.
Ông ta nói với Dương Bằng Nghĩa: “Lần này tự giác gớm nhỉ, biết mình sắp bị đuổi nên dọn đồ luôn à?”
Dương Bằng Nghĩa mặc kệ ông ta, tiếp tục dọn đồ.
Lúc này, Quách Chấn Ninh cười khẩy, hô lên: “Bảo vệ, ra đây trông coi nhanh lên, ngoài đồ dùng cá nhân ra thì đừng cho người này mang bất kỳ thứ gì đi”.
Quách Chấn Ninh vừa dứt lời thì hai tên bảo vệ tới nhìn chằm chằm Dương Bằng Nghĩa.
Một lát sau, Dương Bằng Nghĩa đã thu dọn xong, nói với Quách Chấn Ninh: “Chủ biên Quách, ác giả thì ác báo, nhất định sẽ có người xử lý ông”.
“Tự lo cho mình trước đi đã”, Quách Chấn Ninh lạnh lùng đáp.
Dương Bằng Nghĩa là một kẻ cứng đầu, dám chống đối ông ta trước mặt bao nhiêu nhân viên, ông ta cực kỳ không vui.
Nhưng ông ta cũng không thể ngang nhiên cãi nhau ở đây được, rất mất mặt.
Nghĩ đến cây gai trong mắt sắp bị nhổ đi, Quách Chấn Ninh đành nhịn.
Còn về Dương Bằng Nghĩa, ông ta đã bịa ra rất nhiều chuyện để báo lên Bộ tuyên truyền thành ủy rồi.
Tin rằng với mối quan hệ của mình, bộ trưởng Vương chắc chắn sẽ nể mặt ông ta.
Dù gì thì Dương Bằng Nghĩa cũng chỉ là một nhà báo cỏn con, có đuổi đi cũng chẳng làm sao.
Nhìn Dương Bằng Nghĩa rời đi, Quách Chấn Ninh cũng dùng ánh mắt nghiêm nghị quét một lượt sảnh văn phòng.
Mọi người bị Quách Chấn Ninh nhìn thì đều cúi đầu làm việc.
Quách Chấn Ninh lúc này mới hài lòng quay về phòng làm việc của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT