CHƯƠNG 31: NHẤT TRANH CAO THẤP
Editor: Luna Huang
Ngồi trên xe ngựa như trước không nói, Địch Diên Diên rõ ràng chính là bực bội Tà Vô Phong, từ hôm qua bắt đầu chính là như vậy, nàng vì Tà Vô Phong không nghe nàng khuyến cáo, quyết định muốn cùng Lam Thần so một phen mà đang tức giận. Vô luận Tà Vô Phong dụ dỗ nàng thế nào, nàng như trước chưa hết giận, kỳ thực giận Tà Vô Phong, nàng căn bản không giận nỗi, nàng chính là lo lắng!
Nên hôm qua còn cố ý phái Bạch Tuyết đến nơi ở của Liêu Tuấn, nói rõ tình huống với Liêu Tuấn, để hắn định tỷ thí gì đó, có thể xảo diệu một chút theo ý của nàng, về phần tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nàng đại khái cũng cho Liêu Tuấn suy nghĩ một chút, về phần cuối cùng không biết có dùng được không, liền phải đợi Liêu Tuấn rồi.
“Diên Diên còn muốn tiếp tục tức giận sao?”
Nhãn thần có chút vô tội, hơi dựa về phía Địch Diên Diên, càng giống như tiểu hài tử bị người oan uổng, đôi mắt thâm thúy kia nhìn Địch Diên Diên lộ ra vô số chân tình cùng bất đắc dĩ…
“Ngày hôm qua ngươi không đáp ứng , hiện tại ta sẽ tức giận sao?”
Bị Tà Vô Phong thật chặt ôm vào trong ngực, thế nhưng đầu cũng rất cứng không có quay lại nhìn Tà Vô Phong một mắt, bởi vì nàng biết, cho dù nàng tức giận hơn nữa, chỉ cần nhìn mâu thâm thúy mê người kia của Tà Vô Phong, nàng cũng sẽ nhịn không được nhụt chí, như vậy sẽ phản tác dụng!
“Thế nhưng, ta tổng không thể nhìn đồ của nữ nhân mình xem trọng bị người khác cướp đi, sau đó lại tặng đến tay nàng chứ? Huống chi, nam nhân tự cho là đúng kia, ta sớm muốn hảo hảo dạy dỗ!”
Nếu hôm nay hôm nay định là luận võ, như vậy thì chính hợp tâm ý của hắn, sớm muốn dưới đao kiếm hảo hảo giáo huấn Lam Thần chết tiệt kia, vừa hay có cơ hội này, hắn nhất định phải đáp ứng a! Bất quá, chính là để Diên Diên lo lắng cho hắn rồi, đích xác, Quỷ môn mấy năm này bắt đầu khởi động đặc biệt nhanh, làm môn chủ, võ công tự nhiên sẽ không kém đi nơi nào, thế nhưng hiện nay mà nói, Lam Thần cũng không thể nào là đối thủ của hắn, nên hắn không lo lắng vấn đề này chút nào, dù sao lúc trẻ bị lão đầu tử huấn luyện bản lĩnh cũng không phải lãng đắc hư danh…

“Chính là thấy cái dạng này của ngươi ta mới sợ, nếu như đây là những người khác ta còn không có lo lắng như vậy, nhưng đây là Lam Thần luôn luôn cho người nhìn không thấu, ngươi xem hắn tiện tay có thể xuất ra trường linh hoàn gì đó, liền biết hắn cũng không phải một người đơn giản, ta không phải là không tự tin với ngươi, thế nhưng… Hai người các ngươi đều thâm bất khả trắc, như vậy thì càng ta sợ…”
Nếu lần này so với người khác, nàng cũng không lo lắng như vậy, nhưng người nào cũng chưa tận mắt thấy qua thân thủ của Tà Vô Phong cùng Lam Thần, mà lần này, có thể không cần bất kỳ giá nào, là có thể tận mắt thấy hai cao thủ triển lộ thân thủ thần bí, tự nhiên ai cũng sẽ nguyện ý xem!
“Yên tâm đi, ta sẽ không để cho bản thân bị thương…”
Tiểu nữ nhân trong ngực tối hôm qua để Bạch Tuyết làm những gì, hắn làm sao sẽ không biết, cũng vì như vậy, đáy lòng của hắn từ từ ấm áp vẫn không tán đi, hắn thấy thấy Diên Diên để mình ở trong lòng như vậy…

Mới xuống xe ngựa, liền cùng Lam Thần đồng dạng vừa xuống xe ngựa vừa vặn chạm mặt, từ lúc ly khai nơi ở, xe ngựa của Lam Thần vẫn đi theo phía sau xe ngựa của Địch Diên Diên bọn họ, nên muốn không chạm mặt cũng là chuyện khó!
Chỉ thấy dung mạo tuyệt mỹ của Lam Thần triển lộ nụ cười thật to, đôi mắt chăm chú trên người của Địch Diên Diên, tựa hồ không muốn bỏ qua bất luận một tia biểu tình gì của Địch Diên Diên.
“Diên Diên, xem ra tối hôm qua nàng ngủ không được ngon, có phải vì quá nhớ ta hay không?”
Cho dù biết lời mình nói ra không có thể trở thành hiện thực, thế nhưng Lam Thần vẫn như cũ cợt nhả nói ra, cũng không để ý ánh mắt của người khác chút nào, thực sự đây cùng gương mặt vô tình khi đối mặt với người khác là bất đồng!
“Tự mình đa tình!”

Địch Diên Diên không có phản ứng Lam Thần, chỉ là khoác cánh tay của Tà Vô Phong theo hắn đi đến đại môn Lâm phủ, trái lại Cảnh Thương đi theo sau lưng Tà Vô Phong nhịn không được nói một câu…
“Cũng không tới phiên ngươi hỏi…”
Lam Thần cũng không nói thêm gì, chỉ là theo sát phía sau Địch Diên Diên, mặc dù Địch Diên Diên không có chút ý tứ nào muốn để ý đến hắn, trái lại Tử Lam, không cam lòng nhất đó là nghe người bên ngoài thuyết tam đạo tứ chủ nhân của hắn!
“Thật không nghĩ tới ngươi vẫn là đĩnh hộ chủ!”
Những lời này cũng không biết là có bao nhiêu châm biếm, Cảnh Thương chỉ là nói xong liền ly khai, thậm chí cũng không có nhìn Tử Lam một mắt…
Chỉ là ánh mắt ưu buồn kia của Tử Lam nhất thời hiển lộ, vì sao, bên người môn chủ hắn chỉ là một thuộc hạ mà thôi? Đối với môn chủ mà nói, hắn thực sự chỉ là một chỉ là một thuộc hạ thôi sao?”

“Hai vị quả nhiên đúng giờ a!”
Vừa đi vào Lâm phủ, xông tới mặt đó là Liêu Tuấn vóc người thấp bé, khí lực lại rất đủ, nụ cười trên mặt rõ ràng, không có nửa điểm tính toán, vừa vặn Lâm Kính Nghiêu hai bên trái phải vẻ mặt không vui hình thành đối lập tiên minh.
Mà hai vị tiểu thư Lâm gia theo sát sau lưng Lâm Kính Nghiêu còn lại là vẻ mặt mê say, đôi mắt chăm chú nhìn chăm chú vào thân ảnh cao lớn bên phải Diên Diên, mang theo vài phần mong đợi, chỉ là vẻ mặt mê say của đại tiểu thư như trước hàm oán hận, tựa hồ vẫn còn vì an bài của phụ mẫu mình mà không vui, sau đó một mắt mau mau xẹt qua trên người của Tà Vô Phong, nhất phó hận thiết bất thành cương trong nháy mắt đầy rẫy trên mặt, nhìn một màn như vậy, không khỏi làm Địch Diên Diên cảm thấy buồn cười!

Người xung quanh xem náo nhiệt cũng không chỉ Liêu Tuấn cùng Lâm Kính Nghiêu, những người hôm qua sớm sớm đã đến Lâm phủ, trên danh nghĩa nói tiếp tục tham gia giám bảo đại hội hôm nay, kì thực đó là muốn thấy được phong thái khó được của hai vị đại nhân trên giang hồ, có thấy hai người tỷ thí là thiên niên nhất kiến, nên lúc này số người tụ tập trong đại viện Lâm phủ đã là đếm không hết…
“Liêu bang chủ đã nghĩ xong hôm nay rốt cuộc muốn tỷ thí thế nào chưa?”
Không muốn lãng phí thời gian, Liêu Tuấn mới nói một lời dạo đầu như vậy, Lam Thần liền nói tiếp, nếu không phải là vì Diên Diên muốn có được Nguyệt Hà thạch, hắn cũng thực sự không muốn dừng lại lâu ở chốn nhiều người như vậy, người chung quanh tựa hồ so với hôm qua còn nhiều hơn, người hôm qua chủ yếu cũng là tới tham gia giám bảo đại hội, đại thể đều là người gặp qua tràng diện, đối với kinh thế chi mạo của hắn cho dù là phản ứng lớn hơn nữa cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, mà hôm nay, trong những người này càng nhiều người đục nước béo cò, tiếng nghị luận của những người đó bao trùm toàn bộ đại viện, để Lam Thần thực sự tâm phiền!
“Đương nhiên, xem ra hai vị đều đã chuẩn bị xong…trước đến chỗ Liêu mỗ…”
“Liêu bang chủ, đây tốt xấu vẫn là phủ đệ của bổn nhân, muốn dẫn dĩ nhiên là do Lâm mỗ đến, Liên tôn chủ, Lam môn chủ, thỉnh!”
Cố ý vượt qua vị trí đứng của Liêu Tuấn, trực tiếp đi tới trước mặt Tà Vô Phong, bày ra một tư thế thỉnh, đại viện Lâm gia đông như trẩy hội, nhưng đoàn người hi hi nhương nhương đâu phải vì Lâm Kính Nghiêu, kì thực là vì Liên tôn chủ cùng Làm môn chủ người ta mà nhường đường…
Tuy rằng sắc mặt của Lâm Kính Nghiêu thực sự khó coi, nhưng cuối cùng cũng cứu vãng được chút mặt mũi, hơn nữa nghĩ dự mưu trong lòng mình, hắn tự nhiên cũng liền thở phào một cái…
Nhiều lần trắc trở, lần thứ hai đi tới trong đại viện hôm qua, bên trong vẫn là trưng bày như hôm qua, nhưng Tà Vô Phong cùng Lam Thần cũng không có ý tứ muốn ngồi xuống, chỉ thấy Liêu Tuấn tới trước, vỗ tay một cái, sau lưng hai Nhiều lần lập tức cất bước về phía trước, cầm tranh trong tay mở ra, một bản địa đồ trong nháy mắt biểu diễn trước mặt người…
Thấy bản địa đồ này, khóe miệng bị lụa trắng che lại của Địch Diên Diên hơi kéo lên, nhìn địa đồ quen thuộc được phóng đại, Địch Diên Diên không khỏi tán thán trong lòng, Liêu Tuấn Liêu bang chủ này vẫn là rất có tốc độ, trong một đêm thỉnh được người vẽ xong địa đồ, nói vậy những vật khác đều đã chuẩn bị xong!
“Đây là…?”
Thấy trên bản địa đồ miêu tả tất cả, Lâm Kính Nghiêu ở Lạc Châu nhiều năm tự nhiên biết, đây chủ yếu là rừng rậm tràn ngập yên vụ bên cạnh thành nam Lạc Châu, rừng rậm kia sâu thẳm kinh khủng, hơn nữa cực kỳ dễ mất phương hướng, nên cũng sẽ không có người nào đi vào, trên bản địa đồ này cũng không có minh xác biểu thị tình huống cụ thể của rừng rậm, chỉ là dùng một cái chấm đen chỉ vị trí nhập khẩu đại khái…

Thế nhưng Lâm Kính Nghiêu tuy là nghi hoặc, nhưng cũng đã sáng tỏ biết hôm nay Lâm phủ chắc là sẽ không bị hai vị cao thủ võ lâm làm lôi đài tranh đấu, nên lần thứ hai thở phào một cái, dù sao nếu hai người tranh đấu ở chỗ này, hắn tốn hao đại lượng nhân lực vật lực sửa chữa đại viện Lâm phủ cũng sẽ gặp tai ương!
“Tranh tài hôm nay rất đơn giản, ta từ lâu sai người đem Nguyệt Hà thạch đặt ở bên trong u lâm thành nam Lạc Châu, hai vị chỉ cần phương pháp của mình thuận lợi tiến nhập u lâm nhanh nhất tìm được Nguyệt Hà thạch, lại đem Nguyệt Hà thạch mang về liền có thể lấy vật của mình cùng ta trao đổi Nguyệt Hà thạch…”
“Đương nhiên, hai vị nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió đến mục đích, Liêu mỗ đã ở trên đường an bài các loại khảo nghiệm, đương nhiên, hai vị cần một mình đi, không thể mang theo bất kỳ tùy tùng, về phần cuối cùng ai thắng ai thua, chúng ta lưu lại Lâm phủ chờ tin tức của hai vị, thế nhưng trước khi hai vị rời đi, phải lưu lại thanh kiếm phong và trường linh hoàn, cho công chính! Đối với quy tắc như vậy, hai vị có gì dị nghị không?”
Liêu Tuấn nói một hơi nói một hơi quy tắc của tranh tài hôm nay, mà nhìn hai vị vai chính cũng có vẻ càng bình tĩnh, trong lòng cũng không có cảm thấy có chút kỳ quái nào, đối với kiến nghị tối hôm qua Liên phu nhân tìm người qua đây nói, hắn cũng có nghĩ tới, dù sao như vậy đối với Lam môn chủ cũng không công bằng, thế nhưng sau lại suy nghĩ một chút, kỳ thực đề nghị này để tránh cho hai đại nhân vật trên giang hồ lần thứ hai xung đột cũng có thể mặc cho số phận, để hai người tự quyết định xem ai là chủ nhân cuối cùng của Nguyệt Hà thạch.
“Không có…”
Đồng dạng hai chữ từ trong miệng của Tà Vô Phong cùng Lam Thần nói ra, nói xong đồng dạng nhìn Địch Diên Diên, Tà Vô Phong ý bảo nàng không cần phải lo lắng, hắn sẽ nhanh chóng trở về, Lam Thần chỉ là nhìn thoáng qua, tựa hồ muốn từ trên mặt của nàng đọc được quan tâm nhè nhẹ, hình như là có tự mình hiểu lấy, chỉ vỏn vẹn một mắt liền lướt qua…
“Như vậy hai vị có thể xuất phát, người đến, đưa lên lộ tuyến đồ!”
Sáng sớm chuẩn bị tốt lộ tuyến đồ, hai tùy tùng khác của Liêu Tuấn đưa đến trước mặt của Tà Vô Phong cùng Lam Thần, đồng dạng động tác lưu loát, trực tiếp lấy lộ tuyến đồ, liền chuẩn bị xuất phát…
Tay của Địch Diên Diên Tà Vô Phong cánh tay của cánh tay chậm rãi buông xuống, đôi mắt mang theo nụ cười ý bảo Tà Vô Phong về sớm, đã im lặng nói cho hắn biết, nàng hiện tại đã không có lo lắng như vậy, hơn nữa đối với hắn trượng phu này rất có lòng tin, biết hắn nhất định có thể mang Nguyệt Hà thạch về…
Cảm tạ các vị chi trì!
. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play