CHƯƠNG 58: ‘MƯỢN TẠM’ MANG VỀ
Tác giả: Luna Huang
Trên đường đi, gặp phải Lương Vân Kha đi ở hướng ngược lại. Hắn vừa nhìn đến đồ Niên Khai Điềm cầm trong tay liền treo đầy kinh ngạc trên mặt. Nàng không hiểu ánh nhìn kia của hắn liền hỏi: “Làm sao?”
“Không, không có gì.” Lương Vân Kha lắp bắp trả lời. Hắn vốn nghĩ chỉ có mỗi đại ca thương tiếc những thứ đồ hỏng này mà thôi, đây là còn chưa nói đến nàng cùng đại ca hắn đã lâu rồi không gặp nhau nha.
Khoan! Không đúng, hôm qua đại ca có biểu hiện rất lạ, hắn thấy đại ca lâu lâu lại nhìn cái áo kia cười tủm tỉm. Mà trên áo còn có vệt máu nữa, cha nương nghĩ đại ca lén lút giấu chuyện bị thương nên bảo hắn theo dõi kỹ. Hắn nào dám hỏi chuyện của đại ca, chỉ có thể ngồi một bên im lặng quan sát mà thôi. Đến hôm nay nhìn thấy thứ này trong tay Niên Khai Điềm, có lẽ hắn hiểu rồi.
Niên Khai Điềm thấy hắn nhìn chằm chằm vào đồ trong tay mình, nàng khép hờ mắt nhắc nhở: “Không được nói đại ca ngươi biết.” Nàng là âm thầm mang về, đương nhiên không muốn hắn nói ra rồi.
Lương Vân Kha nuốt một ngụm nước bọt đắng chát xuống cổ họng, nàng không biết tối nào đại ca cũng sẽ mở rương ra kiểm tra sao? Vì phòng trừ hắn ghét bở nàng mang đồ đi vứt nên thói quen đó đại ca đến giờ vẫn không hề sửa đổi, mặc dù hắn chỉ mới vứt đồ của nàng chỉ có một lần, muốn đại ca không biết, trừ khi đặt lại chỗ cũ đi.
Khi hắn hồi thần mở miệng muốn nhắc nhở thì Niên Khai Điềm sớm rời khỏi từ lâu, đến thân ảnh cũng không thấy nữa. Vậy tối nay đại ca hỏi hắn chỉ có thể ăn ngay nói thật mà thôi, đại ca là đại ca của hắn, đương nhiên hắn sẽ lựa chọn bán đứng nàng rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Niên Khai Điềm trở về Điềm viên, cùng Thước nhi đóng cửa loay hoay ở trong phòng. “Ngươi nói xem, hai thứ này keo không hàn gắn được, phải làm sao mới tốt?”
Từ lúc nhìn thấy đồ Niên Khai Điềm mang về, Thước nhi vẫn chưa ngậm được miệng. Diều thì khỏi nói đi, mới đây ở mấy chương đầu đương nhiên độc giả nào cũng sẽ nhớ, nhưng đèn kéo quân này thì. . .
Nàng nhớ năm đó vừa được bán vào phủ, được phu nhân đưa đến hầu hạ bên cạnh tiểu thư. Tiểu thư vì chán ghét Hy ca nên mang hết đồ hắn làm cho mình ra trả hắn, chỉ là hắn nhìn không thấy, lại cầm không chắc tiểu thư đã buông tay thế nên vốn là có năm cây gậy chống thì cây đèn này bị rơi xuống đất gãy mất một cây gậy chống.

“Có nghe ta nói hay không?” Niên Khai Điềm có chút phiền táo hỏi, mắt nàng không ngừng quan sát nghĩ xem làm sao sửa lại.
“Cánh diều nô tỳ làm được.” Thước nhi nói xong lập tức lấy chỉ đến, nàng cẩn thận dùng chỉ buộc vòng quanh khung nhân tiện nối lại phần bị gãy của khung. Phần giấy bị rách chỉ có thể toàn bộ làm mới mà thôi.
Niên Khai Điềm gật đầu tán thưởng: “Nghĩ không ra Thước nhi nhà chúng ta giỏi như vậy a. Sau này nếu là có người thú được ắt hẳn rất có phúc.”
“Đó còn phải nói sao.” Thước nhi vừa làm vừa đắc ý lúc lắc đầu: “Nô tỳ mà có gả nhất định phải chọn một nam nhân tốt như Hy ca.” Chỉ còn tên Lương Vân Kha không có mắt kia mới nhìn không thấy nàng tốt thôi.
Niên Khai Điềm áp sát mặt vào mặt nàng ta hỏi: “Lương Vân Kha không đủ tốt?” Đột nhiên nàng lại sinh ý muốn trêu Thước nhi a, còn dám mơ tưởng Lương Tuấn Hy nữa. Nghĩ đến đây đột nhiên có chút giật mình, nàng vì sao lại có cảm giác muốn nhốt hắn lại không để người dòm ngó.
“Hừ! Tên đó cho không lại tặng kèm lễ vật thêm nô tỳ cũng không thèm.” Thước nhi cực kỳ thẳng thắng đáp, “Chỉ dựa vào hắn nói xấu nô tỳ liền đáng để hắn suốt đời cô độc rồi.”
Niên Khai Điềm vẫn cười đến chưa ngậm được miệng, mỗi lần nghe Thước nhi than vãng về Lương Vân Kha nàng liền cảm thấy rất buồn cười. Nàng chạy ra ngoài sân viện, lấy một cành hoa nhỏ vào, áp lên trên thanh gỗ chống ở trên đèn kéo quân cũng học Thước nhi dùng chỉ quấn lại, vậy liền có thể đứng rồi. Tuy có chút. . .mà thôi, không sao vẫn đỡ hơn là như lúc nãy.
Thế nhưng nhìn nhiều thêm hai mắt vẫn là cảm thấy lúc nãy đẹp hơn nhiều. Vì sao thứ nào nàng động vào cũng sẽ trở nên xấu xí như vậy a.
Thước nhi làm xong hết thảy liền đề nghị: “Tiểu thư, hay là chúng ta vẽ gì đó lên đi, nhìn như vậy thật đơn giản không thu hút gì hết.”
Nhìn vẻ mặt cười đến lộ hết hứng thú ra mặt của Thước nhi, Niên Khai Điềm cười hồi nhìn nàng ta, chậm rãi bật thanh: “Đừng hòng.” Vẫn là để bạch sắc đi, nhỡ mà làm hư liền không thể sửa được nữa rồi.
Thước nhi hiện tại như đống lửa cháy bừng bừng bị người dội nước dập tắt vậy, “Không nghĩ đến tiểu thư xấu tính như vậy luôn.” Nhưng nàng để ý, dạo này hễ là chuyện lên quan đến Hy ca tiểu thư liền sẽ không để nàng chạm vào, sẽ không phải là. . .

“Ta xấu tính như vậy thì thế nào.” Niên Khai Điềm không chút từ chối, thẳng thừng thừa nhận. Tay nàng vẫn rất cẩn thận quấn chỉ, rất sợ nếu mạnh tay sẽ làm hỏng luôn cả cái đèn.
Đến tối nàng vẫn còn ôm lấy cái đèn không có buông tay, Thước nhi buông lời trêu ghẹo vài ba câu cũng bước ra ngoài. Lúc này chỉ còn mỗi mình nàng ngồi trong căn phòng tối mân mê cây đèn kéo quân cũ kỹ này.
Phần giấy phủ quanh đèn đã rất cũ kỹ rồi, thậm chí thấy được vết ố vàng từ nó nữa. Đây là lúc Hứa Bộ Nam chưa đến phủ Lương Tuấn Hy làm tặng cho nàng làm lễ vật trung thu. Lúc đó nàng trân quý lắm, thậm chí còn vẽ vời viết tên bản thân lên khẳng định chủ quyền nữa.
Thế nhưng sau khi hoàn thành lại cảm thấy nét vẽ của nàng làm mất đi vẻ đẹp của cây đèn, nên cực kỳ mất hứng. Lương Tuấn Hy biết được liền thay nàng đổi lại giấy khác. Sau này nàng không thích hắn nên mang trả lại, đến hôm hắn bị bệnh nàng mới nhìn thấy lại cây đèn này.
Kỳ thực nàng cảm thấy hắn rất tài giỏi, nếu là mắt kia không có vấn đề liền sẽ không ít cô nương truy cầu, mà hiện tại nữ nhân thích hắn cũng không xem như ít. Người nào cũng là thông minh hiền thục hơn nàng rất nhiều, người này so với người kia lại càng tốt hơn.
Đúng rồi! Lúc sáng nàng định hỏi Lương Tuấn Hy, chuyện này nên để tam sư huynh biết hay không. Bọn hắn đi cận như vậy, vì sao hắn cũng không nói ra, để tam sư huynh bị lừa thảm như vậy?
Nếu nàng là vì nhị thúc bọn họ mà nhịn, vậy Bá Cao Minh lại là vì cái gì? Thực sự chẳng hiểu nỗi Lương Tuấn Hy thế nào nữa. Mai hỏi rõ, nếu không thì nàng trực tiếp đi nói với tam sư huynh.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau Niên Khai Điềm quả nhiên đi hỏi Lương Tuấn Hy chuyện này. Hắn chỉ mỉm cười nói: “Tính tình của Bá huynh so với nàng còn nóng hơn, nếu để hắn biết vậy liền khó biết được hắn sẽ làm ra loại chuyện gì nữa rồi.”
Tối qua nghe Lương Vân Kha nói lại đột nhiên hắn cảm thấy mình như đang nằm mộng vậy. Không nghĩ đến nàng sẽ lấy đồ trở về, mà hắn kiểm tra lại một lượt, những đồ còn lại trong rương cũng được nàng sửa lại rồi. Nàng làm vậy liệu có phải là cho hắn một cơ hội không?
Nếu vậy hắn phải chuẩn bị kế hoạch làm sao có thể giúp nàng tính toán sổ sách rồi. Sổ sách xưa nay toàn viết lên giấy nào có thể khắc lên trúc giản được. Mà là viết lên giấy thì hắn làm sao có thể. . .

Niên Khai Điềm nghe vậy mạnh thở dài một hơi cũng không nói gì nữa, càng là không biết nên nói cái gì. Chỉ là nàng im lặng lúc lâu vẫn thấy Lương Tuấn Hy đứng đó thất thần: “Uy, đang nghĩ gì a?”
“Không có gì.” Lương Tuấn Hy hồi thần nhàn nhạt đáp trả một câu rồi bắt đầu chế dược của mình. Hắn cũng không thể cứ mở miệng bảo nhị đệ giúp mình mãi như vậy, không lẽ chỉ còn cách đó thôi sao? Không được, hắn không thể mạo hiểm như vậy, vẫn phải tìm thử xem còn cách nào khác hay không.
Niên Khai Điềm ngồi đó nhìn hắn làm, thật sự mà nói thì thà phí thời gian nhìn hắn vẫn tốt hơn đối đống mặt sổ sách gấp ngàn lần. Nàng thề có trời đất chứng giám, nàng đã rất nỗ lực học tính toán sổ sách rồi, nhưng thực sự không thể làm được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lát sau cùng hắn đi bán dược, lúc này nàng mới biết hắn vì sao lại giàu có như vậy: “Ngươi vì sao không tự mở một dược phô mà vẫn ở lại Niên gia như vậy a?” Nếu hắn rời khỏi Niên gia đảm bảo cho cha nương hắn có cuộc sống vinh hoa phú quý rồi.
“Năm đó bá phụ cứu thoát một nhà chúng ta, thế nên cha nương không muốn rời đi.” Kỳ thực hắn cũng không muốn rời khỏi Niên gia, rời đi rồi làm sao thường xuyên đến gặp nàng nữa.
Nguyên lai là như vậy! Trách không được nàng khi dễ hắn nhiều như vậy Hoa di nương cùng Lương quản gia vẫn yêu thương nàng, chỉ có mỗi mình Lương Vân Kha là không thích nàng thôi. Mỗi lần cùng hắn đi như vậy khiến nàng nhớ lại đời trước, nàng cùng Hứa Bộ Nam ra ngoài hắn đều theo cùng. Nàng lại luôn bắt nạt hắn, buộc hắn mang không ít đồ trong khi mình cùng Hứa Bộ Nam lại rảnh rang.
Nàng đứng trong một dược phô kéo kéo tay áo của hắn, áy náy nói thật nhỏ: “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?” Lương Tuấn Hy tuy là mạc danh kỳ dịu nhưng âm thanh vẫn luôn là ôn nhuận như ngọc, đến đôi mày kiếm cũng không buồn động để người khác không phát hiện được biểu cảm trên gương mặt của mình.
Không để Niên Khai Điềm đáp, lão bản đã đếm xong dược ha hả cười: “Hy tiểu tử, đây là bạc của ngươi a!” Sau đó hắn lại nhìn Niên Khai Điềm hỏi: “Đây chẳng phải thiên kim của Niên tổng tiêu đầu sao?”
“Lão bản biết ta a?” Niên Khai Điềm quay đầu nhìn lão bản vài mắt. Nàng quên mất từ lần đầu tiên bản thân đi áp tiêu mọi người trong thành đều sớm biết mặt nàng rồi.
“Biết, đương nhiên là biết, giờ ta cũng cảm thấy Hy tiểu tử từ chối ta là một chuyện vô cùng thua thiệt.” Đây là đương nhiên, bởi trong mắt phụ mẫu không người nào hơn được hài tử nhà mình. Cho dù hài tử của mình có như thế nào đi nữa, vẫn là tốt hơn những người khác vạn lần, nên lời của lão bản hoàn toàn có thể hiểu được.
Niên Khai Điềm chớp chớp đôi mắt hạnh của mình, không hiểu hỏi: “Lão bản a, lời này của ngươi nên nói thế nào?” Lương Tuấn Hy từ chối hắn thì có liên quan gì đến nàng đâu, sao tự nhiên gom chung lại nói vậy?

Lão bản vốn nghĩ nàng là người trong lòng của Lương Tuấn Hy, không ngờ nghe câu này, vậy liền không phải đi. Hắn lập tức bật cười: “Vậy nói ra. . .”
“Khụ khụ. . .” Lương Tuấn Hy ho khan hai tiếng cắt ngang lời của lão bản: “Nếu lão bản nhận xong dược vậy tại hạ cũng không tiếp tục làm phiền sinh ý của người nữa, cáo từ. Điềm Điềm chúng ta đi thôi.”
Hắn không muốn để nàng biết chuyện này, bởi giờ vẫn chưa xác nhận được tâm ý của nàng. Thế nhưng không chút khách khí nắm tay Niên Khai Điềm xoay người bước ra ngoài, hành động này cũng xem như trực tiếp trả lời cho lão bản biết.
Phía sau vẫn còn nghe được âm thanh réo gọi của lão bản ‘Hy tiểu tử a, ngươi ít nhất cũng phải để cho ta cam tâm tình nguyện mà thua chứ’. Nhìn một mắt cũng biết Niên Khai Điềm không phải loại nữ tử biết hầu hạ phu quân rồi, nàng từng đi áp tiêu cơ mà. Thế nên cầm kỳ thi họa thì không thể so, nhưng nữ hồng cùng y dược hắn tin chắc chắn nàng không thể hơn được nữ nhi nhà mình.
Niên Khai Điềm hiếu kỳ mặc cho bị Lương Tuấn Hy kéo đi, vẫn quay đầu lại nhìn nhìn dược phô kia, “Ngươi từ chối người ta thứ gì vậy? Có liên quan đến ta sao?”
“Chúng ta lên núi hái dược thôi.” Suốt một mùa đông không có thu nhập gì, vì thế hắn phải hảo hảo bù lại mới được. Lần trước trên kinh thành dùng không ít bạc, mùa xuân kiếm về cũng chưa đủ bù vào thế nên phải tiếp tục nỗ lực thôi.
Niên Khai Điềm vẫn đi theo hắn nhưng tay lại kéo kéo tay hắn truy vấn: “Ngươi mau nói đi, ngươi từ chối hắn cái gì để hắn nhìn ta như vậy a?” Đánh chết nàng cũng không tin Lương Tuấn Hy nói xấu nàng, nhưng lúc nãy ánh mắt của lão bản kia nhìn nàng vừa có tiếc hận vừa có không cam tâm, lại còn câu cuối cùng của hắn nữa chứ, không khỏi để nàng phải suy nghĩ.
Suốt đường đi, nàng mãi léo nhéo bên tai hắn vấn đề này nhưng hắn cứ xem như nghe không thấy mà nói sang vấn đề khác. Mặc cho nàng dọa không đi cùng hắn nữa thì hắn vẫn không có đáp trả vấn đề kia, càng không có buông tay để nàng rời khỏi. Nhưng mà nắm tay hắn như vậy, khiến tim nàng có chút loạn nhịp rồi, có phải nàng thích hắn hay không?
Nhìn bóng lưng cao to trước mắt, mặt cùng tai của nàng dần dần nóng lên không rõ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Xin chào các bạn lấy truyện không xin phép. Các bạn đăng trộm bao nhiêu truyện của ta rồi ta cũng không nói, thế nhưng đến lời của tác giả nói với độc giả các bạn cũng del đi, đây là không tôn trọng tác giả. Đọc được lời này, xin làm ơn giữ nguyên nguyên tác nha, tôn trọng người khác cũng là cách tôn trọng bản thân.
Cám ơn nhiều

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play