CHƯƠNG 117: KỂ CHUYỆN

Tác giả: Luna Huang
Bọn họ nghe kể chuyện rồi lại xem hí khúc đến chiều mới hồi phủ. Niên Khai Điềm cười cười lại lần nữa đắc ý nói, “Hết giờ.”

“Ân.” Gia Luật Hy vừa nói vừa cất bước.

Niên Khai Điềm thấy hắn cứ đi theo mình, mà tay cũng không chịu buông ra, khóe miệng co rút cực lợi hại, “Hết giờ rồi, ngươi đi theo chúng ta làm gì?” Tay nàng đưa lên lắc lắc trước mặt hắn: “Còn nữa, buông tay ra.”

“Nào có a, ta chỉ là đi về mà thôi.” Gia Luật Hy cười đến vô hại nhìn nàng, kéo tay nàng xuống tiếp tục bước.

“Là tỷ tỷ không biết a, tỷ phu trước này đều ở cùng với đệ, cùng một viện, cùng một phòng, cùng một giường.” Rất nhiều chữ ‘cùng’ phát ra từ miệng của Niên Tiêu Kiên để đầu của Niên Khai Điềm triệt để choáng váng.

Tiểu đệ đệ nàng mong ngóng bấy lâu nay cư nhiên bán nàng cầu vinh? Khi biết được tin tức này thiếu chút nữa nàng ngừng thở luôn rồi.

“Vương gia, đến cùng ngươi muốn gì?”

“Nguyện vọng của ta trước nay chỉ có một, muốn thú Điềm Điềm.” Khẩu khí của Gia Luật Hy rất ôn nhu cũng không thiếu phần nghiêm túc, ánh mắt màu hổ phách trong buổi chiều như vậy càng thêm lấp lánh nổi bật.

Tâm của Niên Khai Điềm lúc này chấn động mạnh, nàng cố thanh tĩnh nói: “Năm đó ngươi cũng thấy rõ ràng, đây là chuyện không thể nào.” Sợ hắn cố chấp, nàng còn bổ sung thêm: “Nếu thái hậu bọn họ đáp ứng ta sẽ gả cho ngươi.” Như vậy tránh người ta bảo nàng tuyệt tình.

“Chỉ có như vậy?” Đôi mắt của Gia Luật Hy khẽ nhướng.

“Còn có, bình thê gì đó thì miễn đi, ở Lan Châu cũng không có người tam thê tứ thiếp.” Niên Khai Điềm biết điều này là không thể nào đâu, nhưng sao biểu tình của hắn lại đạm nhiên như vậy?

“Ân.” Gia Luật Hy không nói thêm nữa.

Lúc này Niên Tiêu Kiên lắc lắc thân thể nhỏ làm nũng, “Tỷ phu ta mỏi chân, đi không nỗi nữa.”

“Tỷ phu bế ngươi.” Gia Luật Hy không nói hai lời liền cúi xuống bế hắn lên.

Đôi đồng tử đen láy của Niên Khai Điềm thiếu chút nữa là rơi xuống đất. Tiểu quỷ này bình thường cùng nàng đi xem mắt đều là phá đến người ta đầu hàng, làm sao có thể có chuyện hắn đi không nỗi chứ? Thế mà Gia Luật Hy cũng vẫn bế hắn a?

Niên Tiêu Kiên cầm ngọc bội trên thắt lưng lên đưa cho Niên Khai Điềm xem, “Tỷ tỷ, ngươi xem, lễ vật gặp mặt tỷ phu tặng đệ a.”

“Ngươi vì nó bán cả tỷ tỷ mình?” Niên Khai Điềm khép hờ mắt chất vấn.

“Cũng không phải như vậy, nhưng tỷ phu rất tốt, tỷ tỷ không nên làm khó người ta như vậy.” Niên Tiêu Kiên nói xong câu này mặt nhỏ chôn vào hõm vai của Gia Luật Hy tránh đi cái lườm sắc bén của tỷ tỷ nhà mình.

Có tốt hơn nữa cũng không cần, tiểu quỷ ngươi có giỏi thì đi đấu với đám nữ nhân kia đi, tỷ tỷ ngươi không có thời gian làm chuyện vô bổ như vậy.

Ba người không ai nói gì nữa, chỉ nghe tiếng thở phì phò vì tức giận của Niên Khai Điềm cùng tiếng cười khẽ của Gia Luật Hy.

Khi bọn họ vừa bước vào Niên phủ, đến tiền thính còn chưa ngồi xuống đã có thánh chỉ đến. Trên thánh chỉ có viết rõ Niên Khai Điềm là thê tử duy nhất của Gia Luật Hy, dùng đầy đủ tam thư lục lễ cầu thú. Đây cũng là lúc hắn nhận được đất phong bảo phụ hoàng tứ hôn.

Hắn đùa bỡn nàng cả một ngày chỉ vì nghe một lời đó của nàng mà thôi. Nếu là đột nhiên mang thánh chỉ đến thế nào nàng cũng bảo hắn bức hôn, vì vậy phải chậm rãi dẫn nàng vào bẫy vậy mới an ổn. Thế nhưng nàng vẫn là nổi giận đùng đùng trở về Điềm viên.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Gia Luật Hy mang Niên Tiêu Kiên về viện trước mới đến Điềm viên tìm Niên Khai Điềm. Hắn gõ cửa, “Điềm Điềm, chúng ta nói chuyện một chút.”

Niên Khai Điềm ngồi ở trước bàn trang điểm quát to, “Còn gì để nói?”

Gia Luật Hy đẩy cửa bước vào, rồi cẩn thận đóng cửa xong mới tiến đến chỗ của nàng, “Còn chứ, Điềm Điềm không hỏi vì sao ta đến tìm nàng trễ như vậy sao?”

Niên Khai Điềm nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh mình cũng không có đáp, nhìn chằm chằm chờ hắn nói tiếp. Lúc đầu thì không có, nhưng đột nhiên hắn nói để nàng hiếu kỳ.

“Ta vì chiếu chỉ này mới trễ như vậy, lòng ta lúc nào cũng lo lắng sợ tới trễ như Lương Sơn Bá, cuối cũng thổ huyết ôm hận mà chết.” Tay hắn đặt thánh chỉ lên bàn trang điểm lại từ trong vạt áo trước lấy chiếc lược lưu ly ra.

Trong mấy năm hắn cũng có gửi thư về Lan Châu, thế nhưng chưa từng thấy có hồi âm, sợ là bị động tay chân rồi. Nếu mượn người của Gia Luật Cẩn thì càng không được, người kia là dùng cho công sự, tư sự của hắn làm sao dám làm phiền. Đây cũng là lý do hắn không hề biết tình hình của nàng cùng mọi người.

Lược lưu ly xinh đẹp mỹ lệ hiện ra trước mắt để Niên Khai Điềm nói không nên lời. Năm đó thứ nào nàng cũng không trả hắn, chỉ trả lược chứng tỏ nàng muốn cùng hắn cắt đứt, thế mà hắn lại. . .

Tay của Gia Luật Hy kéo băng vải trên tóc nàng xuống, dùng lược lưu ly giúp nàng chải, “Năm đó nàng không nói một lời liền đi mất, ta thực sự rất thống khổ, rất cô đơn. Nhưng vì nó để ta tiếp tục cố gắng, cố gắng để có ngày hôm nay.”

Hai tay Niên Khai Điềm che miệng tránh bản thân khóc thành tiếng. Nếu còn cách khác nàng cũng sẽ không từ bỏ, nhưng nàng thực sự không có cách khác. Không nghĩ đến đột nhiên hắn lại trở về Lan Châu, đột nhiên hắn lại đến tìm nàng, đột nhiên hắn lại mang thánh chỉ đến thú nàng vi thê.

“Vốn nghĩ lâu như vậy nàng cũng đã gả rồi, thế nhưng ta vẫn muốn đến gặp nàng, nhìn thấy nàng sống hạnh phúc ta đã rất vui. Thật may mắn, nàng vẫn chưa gả, ta vẫn có thể thú nàng qua cửa. Nàng nói xem có phải rất may nắm không không?” Đặt lược lên bàn, hắn chậm rãi ôm lấy nàng vào lòng, ôm thật chặt, rất sợ nàng sẽ mọc cánh bay khỏi hắn như hôm đó.

“Hy, thật xin lỗi.” Niên Khai Điềm xoay người ôm ngược lại hắn, tiếng khóc to hơn rất nhiều.

“Nàng không có lỗi, là bởi vì gia thế của ta quá uy áp rồi, mà bọn họ lại không nói lý lẽ cũng không nói tình cảm, nhiều lúc ta thật sự rất hận. Lúc trước ta hận đôi mắt này để ta không thể kỳ nhân, không thể giúp gì được cho nàng, sau ta lại hận đôi mắt này để ta cùng nàng có khoảng cách xa như vậy.”

Âm thanh của hắn vẫn là ôn nhu nhưng lại mang theo đượm buồn, tay nâng lên vỗ vỗ lưng nàng. Hắn không khuyên nàng đừng khóc, chí ít hắn muốn đây là lần cuối cùng hắn thấy được nàng khóc. “Giờ tốt rồi, không còn gì phải lo lắng nữa.”

Niên Khai Điềm ở bên trong ngực hắn khẽ gật đầu. “Hy, ta thực sự rất nhớ ngươi.”

“Ta cũng rất nhớ Điềm Điềm, mỗi ngày đều muốn mau chóng trở về Lan Châu tìm nàng. Giờ đây trở về rồi, sẽ không đi nữa, dù có đi cũng có nàng theo cùng.” Gia Luật Hy đưa tay lau nước mắt cho nàng.

Niên Khai Điềm sụt sịt mũi khẽ hỏi hắn, “Vậy nếu như ta đã gả cho người khác, vậy ngươi thế nào?” Đời trước hắn bỏ đi, còn hắn đi đâu nàng không biết.

“Ta vẫn ở bên cạnh nhìn nàng, ta từng nói ‘không phải Điềm Điềm ta sẽ không thú’, ta nói được làm được.” Câu nói này như một dòng nước ấm áp từ tai của Niên Khai Điềm chảy vào tim, để tay nàng ôm chặt hắn một phần.

“Vậy nếu ta chết. . .”

Lời của chưa hết đã thấy tay của Gia Luật Hy chặn trên miệng của nàng, khẽ giọng trách: “Không được ăn nói linh tinh.”

“Nhưng lúc đó ngươi sẽ làm thế nào?” Nàng rất muốn biết đời trước khi nàng chết hắn làm gì.

Chỉ thấy Gia Luật Hy cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt màu hổ phách kia trong suốt hút hồn định chặt đôi đồng từ đen láy của nàng, “Chắc là xuất gia. Chỉ là còn cha nương bọn họ, ta cũng chỉ có thể vì nàng thủ tiết mà thôi.” Nói xong hắn khẽ cười hạ một cái hôn xuống trán của nàng.

Niên Khai Điềm còn muốn nói gì thì nghe âm thanh cửa mở, chẳng mắt chốc đã thấy được thân ảnh nho nhỏ chạy vào đây rồi. Niên Tiêu Kiên nhoẻn miệng cười haha, “Sớm đoán được tỷ phu sẽ chạy đến đây rồi.”

Mắt hắn nhìn nhìn viền mắt đỏ ửng của Niên Khai Điềm liền chép miệng, chê bai: “Tỷ tỷ a, ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn học đòi tiểu hài tử làm nũng a. Đến đệ còn không thèm dùng chiêu này nữa, thế mà ngươi lại dùng, tỷ phu lại cũng sẽ mắc bẫy, thật buồn cười mà.”

“Ngươi đến đây làm gì?” Niên Khai Điềm gầm gừ hỏi hắn, nhưng nàng vẫn không có rời khỏi Gia Luật Hy.

“Tìm tỷ phu nghe kể chuyện.” Niên Tiêu Kiên nói xong hắn lập tức trút y phục chỉ chừa một bộ trung y rồi nhảy lên giường bày tư thế đã chuẩn bị nghe kể chuyện.

Nhắc lại cái này mặt của Niên Khai Điềm đỏ ửng, lần đầu tiên hắn kể chuyện cho nàng nghe, hoàn cảnh đó thật không tốt chút nào. Nàng ngồi thẳng thắt lưng nói, “Muốn nghe kể chuyện cũng phải trở về viện.”

“Người ta trút hết y phục rồi, kể ở đây luôn đi.” Niên Tiêu Kiên vỗ giường phản kháng.
Gia Luật Hy bế Niên Khai Điềm đến bên giường đặt xuống, “Được rồi, hôm nay kể chuyện ở đây.”

Luna: Lâu lâu mới thấy 1 cmt 😀 mát lòng mát dạ ghê. Cám ơn mọi người đã ủng hộ ta *moa moa tà*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play