CHƯƠNG 66: HÔN SỰ KHÔNG THỂ KHƯỚC TỪ
Tác giả: Luna Huang
Khi hồi phủ trời cũng đã chập tối, Nhữ Liệp sớm ngồi ở chủ vị tiền thính như đang chờ đợi cái gì. Mấy hôm nay nữ nhi đều không thèm để ý đến hắn, mà hắn cũng bận rộn công sự cùng hôn sự hoàng đế ép lên đầu nên không có tìm nàng. Hôm nay hồi phủ sớm một chút nàng lại không ở phủ.
Nhữ Hinh cùng hai nam nhân vừa bước vào đã thấy tứ di nương ở phía sau đấm vai cho Nhữ Liệp, ánh mắt không có chút biểu hiện gì chỉ tiến đến hành qua lễ liền bước đến chỗ của mình ngồi xuống nói: “Phụ thân, nữ nhi có chuyện muốn nói cùng người.”
“Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn nói cùng các ngươi.” Nhữ Liệp giơ tay lên ý bảo hạ nhân cùng tứ di nương toàn bộ lui xuống. Lạc Cách Quận cũng rất thức thời lập tức xoay người, nhưng lại bị gọi trở về: “Cách Quận, đây cũng có cả phần của ngươi.”
Lạc Cách Quận mồm trương khẩu ngốc tự chỉ vào mình một lúc lâu không có ý tứ muốn ngồi xuống. Nhữ Hinh tốt bụng nhắc nhở: “Quận ca ca đang làm chậm trễ thời gian của mọi người đó.”
Hiểu rõ, hắn lập tức bước đến chỗ của mình an vị. Ánh mắt đầy mong chờ nhìn Nhữ Liệp.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Thấy ba người đều ở, Nhữ Liệp nhìn Nhữ Tuân đầu tiên, hắn vừa nói vừa mang thánh chỉ ở trên bàn ném cho Nhữ Tuân: “Sáng nay ta thay ngươi tiếp chỉ rồi. Hoàng thượng hứa gả trưởng công chúa cho ngươi, đợi mẫu thân ngươi trở về lập tức chọn ngày lành thành thân.”
Tay tiếp nhận chiếu chỉ của Nhữ Tuân có chút đông cứng, lại rất nhanh đặt thánh chỉ lên bàn không hề mở ra xem. Hắn biết ngày này nhất định sẽ đến, vậy nên cũng không có quá nhiều phản ứng. Chỉ nhàn nhạt đáp một câu như là nhận mệnh vậy, “Nhi tử đã biết.”
Nhữ Hinh mở to mắt nhìn Nhữ Tuân đáp ứng lại nhìn sang Nhữ Liệp, chỉ nghe Nhữ Liệp nói: “Sau khi thành thân, trưởng công chúa sẽ ở Nhữ phủ, thế nên hôm nay ta đã cho người đến xem qua, viện của ngươi sẽ mở rộng hơn thiết kế phù hợp với sở thích của trưởng công chúa.”
“Vâng.” Nhữ Tuân chỉ một chữ không hơn.

Sau đó Nhữ Liệp lập tức thay đổi một bộ thần sắc khác nhìn Lạc Cách Quận đang sững sờ không hiểu chuyện ở cách đó không xa: “Ngươi cũng nên vì Lạc gia rồi, hiện đã nhìn trúng nữ tử nào chưa?” Đương nhiên hắn thấy được An Lam Ca lưu lại Linh Lung tự, mà Lạc Cách Quận lại cùng về nên nghĩ rằng nữ nhi mình đã có quyết định rồi.
Nhữ Hinh hoảng hồn nghĩ: Không lẽ hoàng thượng lại ban công chúa nào cho Lạc Cách Quận? Không lý nào. Hắn là một phó tướng thôi, hoàng thượng sẽ không ủy khuất nữ nhi mình càng sẽ không bỏ mặt mũi như vậy. Cũng như phụ mẫu nàng vậy, đến lúc nãy cũng không có bức ép nàng, không phải sao?
Lạc Cách Quận lấy lại tinh thần, lúc này dùng mười hai phần tự tin nói: “Đã có.” Tiếu ý ngâm ngâm nhìn Nhữ Liệp như thể hắn chọn chắc rồi không thể nào thay đổi được.
Nhữ Liệp lập tức đại duyệt vì nghĩ rằng Lạc Cách Quận sẽ chọn nữ nhi mình, nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Là thiên kim nhà nào? Đợi phu nhân trở về liền an bài luôn cả cho ngươi.”
Lạc Cách Quận lập tức xoay đầu nhìn Nhữ Hinh một mắt lại nhìn về phía Nhữ Liệp nói: “Chỉ sợ Hinh muội không đồng ý.”
Nhữ Hinh khép hờ mắt lại nhìn hắn, đầy đầu không hiểu. Đến Nhữ Tuân vốn đầy lòng khó chịu này cũng phải tạm gác lại, bởi chuyện của Lạc Cách Quận thú vị hơn.
“Ta đồng ý là được rồi.” Nhữ Liệp đưa tay vuốt râu, hình dạng đầy thoải mãi tựa vào lưng ghế thái sư, bày ra hình dạng chuyện này xem như xong rồi.
Ai ngờ Lạc Cách Quận vui vẻ cho đáp án: “Điệt nhi muốn thú Thiêm Hương.”
Câu trả lời này của hắn khiến ba người có mặt trong tiền thính đều co rút khóe miệng không ngừng. Nhữ Tuân lập tức có phản ứng đầu tiên, chòm người qua vỗ mạnh vào vai hắn thẩm tra: “Tiểu tử chết tiệt, các ngươi phát sinh từ lúc nào, vì sao một chút tâm hơi ta cũng không biết?”
Nhữ Liệp lại có chút bị vỡ kế hoạch. Hắn vốn nghĩ gả Nhữ Hinh cho Lạc Cách Quận, Thiêm Hương nạp làm thiếp của Nhữ Nhiên. Vậy liền cái gì cũng tốt rồi. Nếu Nhữ Nhiên thực sự không xong, cũng không sợ ủy khuất Thiêm Hương càng là vẫn có người ở bên nữ nhi hắn. Giờ lại thành như vậy?
Nhữ Hinh là người kinh ngạc nhất, trong trí nhớ của nàng, Lạc Cách Quận cùng Thiêm Hương tiếp xúc không nhiều. Mà nhiều nhất chính là lúc hồi kinh hắn bị thương. Vậy liền phát sinh từ đó đi?

Tiền thính bất chợt im lặng đến dị thường, Lạc Cách Quận bật cười ha ha nói: “Bá phụ hứa gả nàng cho điệt nhi rồi không được nuốt lời đâu.” Sau đó nhìn sang Nhữ Hinh đắc ý: “Không cần nhìn ta như vậy, đây là chủ ý của một mình ta.” Sau cùng mới trả lời Nhữ Tuân: “Không cần kinh ngạc như vậy, ta cũng không biết phát sinh lúc nào. Chỉ là hôm nay nghe bá phụ hỏi nên mới đột nhiên có quyết định liền nói ra thôi.” Cho dù là đường đột hơn nữa Thiêm Hương một giới hạ nhân tuyệt đối không có cơ hội cự tuyệt.
Nhữ Liệp chép miệng thở dài một hơi liền nói: “Ta sẽ không nuốt lời.” Vậy cho dù nữ nhi không thích An Lam Ca đi nữa thì hôn sự này cũng định chắc rồi.
“Vậy nếu không còn gì nữ nhi trước đi thăm tam ca.” Xem ra vẫn là thuyết phục không được phụ thân từ quan, tuy chưa mở miệng nhưng nhìn cách phụ thân im lặng tiếp nhận thánh chỉ nàng có thể chắc tận mười hai phần. Phải đến tham khảo ý của tam ca trước mới tính sau.
“Không phải lúc nãy nói có chuyện muốn nói với phụ thân sao?” Nhữ Liệp lập tức đổi thành vẻ mặt từ ái hỏi nữ nhi.
“Lâu như vậy nữ nhi quên mất rồi.” Nhữ Hinh không nhanh không chậm đáp một câu, đôi mắt không có hồn nhìn Nhữ Liệp như thể lúc này tâm trạng của nàng chính là không có tâm trạng gì.
Nhữ Liệp gật đầu rồi nói: “Biết là hôm nay các ngươi đều mệt mỏi, nhưng mấy ngày trước ta phái người đến Linh Lung tự đón phu nhân rồi, tính toán thời thần có lẽ nàng cũng sắp đến phủ, các ngươi cũng lưu lại đón nàng đi.” Hắn là nhớ thê tử nên cố ý mượn chuyện tứ di nương hoài thai cùng hai di nương còn lại bị cấm túc phủ không người quản, cả chuyện của Trưởng Tôn Tề Duyệt không thượng triều nữa, muốn thê tử cùng Nhữ Dao lập tức trở về. Ai ngờ lại thêm mấy chuyện hôn sự này, thật đúng là trời giúp hắn.
Nhữ Hinh vừa nhấc mông muốn đứng dậy, không ngờ nhận được tin khủng bố, vừa muốn há miệng hỏi thì đã nghe hạ nhân bên ngoài báo An thị về tới. Tâm của nàng như bạo động vậy, sắp nổ tung. Phụ thân là dùng lý do gì để gọi mẫu thân trở về?
Nhữ Liệp phấn khởi lập tức nhấc chân bước ra khỏi tiền thính, miệng hô to: “Phu nhân nàng vất vả rồi!”
Ba người trong tiền thính mắt choáng váng nhìn nhau rồi cũng bước theo ra ngoài.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

An thị chậm rãi được nhũ mẫu đỡ xuống mã xa, chân vừa tiếp đất đã nghe âm thanh của trượng phu, mắt không tự chủ nhìn vào bên trong đại môn. Lúc nhận được tin tức tứ di nương hoài thai, nàng nửa vui nửa buồn, vui vì Nhữ gia lại sắp có thêm một hậu đại, buồn vì trượng phu không có chỉ có mình nàng.
Mà nàng cũng không trách Nhữ Hinh không báo, bởi lúc nàng nhận được thư, tính toán qua lại cũng là lúc nữ nhi vừa hồi phủ liền viết, có lẽ chưa biết nên mới không viết trong thư mà thôi.
Nhữ Liệp bước đến ân cần đỡ lấy nàng, vừa đưa vào phủ vừa không ngừng hỏi thăm đủ điều, đương nhiên không hề đề cập đến đám di nương, chỉ nói chuyện hôn sự của đám nhi nữ. An thị vốn là muốn hỏi đến tứ di nương nhưng nghe xong tin tức Nhữ Liệp mang đến cũng vui đến chuyện gì cũng vứt hết.
Nhữ Tuân cùng Lạc Cách Quận bước đến hành qua lễ, thấy đôi phu thê kia không ai để ý đến mình liền viện cớ ai chuồn về phòng nấy. Nhữ Hinh quan sát thấy đôi phu thê kia không tiến tiền thính là rẽ hướng về viện cũng không tiện đến làm phiền mà nhìn An Lam Ca cùng Nhữ Dao.
An Lam Ca bận rộn chỉ huy hạ nhân nên không có chú ý đến nàng. Nhữ Dạo chậm rãi bước đến chỗ nàng, cúi đầu áy náy nói: “Thật xin lỗi, tỷ không biết phụ thân sẽ phái người đến tự, càng không nghĩ hạ nhân kia sẽ trực tiếp đến tìm mẫu thân nói chuyện nên ngăn không được.”
Nhữ Hinh thở dài an ủi: “Nhìn dáng vẻ của mẫu thân sợ là quên luôn chuyện của tứ di nương rồi. Tứ tỷ cũng đã tận lực không nên để trong lòng nữa. Vừa trở về mệt mỏi chỉ bằng sớm nghỉ ngơi, mai chúng ta lại nói.”
Nhữ Dao khẽ gật đầu rồi được hai nha hoàn thiếp thân đỡ trở về viện của mình. Do lúc nãy xuống xe ngựa trễ, mà Nhữ Liệp lại thì thầm to nhỏ cực kỳ thân mật với An thị nên nàng vẫn chưa biết chuyện Nhữ Tuân sắp thành thân, còn Lạc Cách Quận lại chọn Thiêm Hương.
An Lam Ca chỉ huy xong quay đầu lại không thấy người đâu, hắn gãi gãi đầu vài cái, nhanh chân bước đến chỗ Nhữ Hinh đang đi hướng Vong Địa cách đó không xa hỏi: “Biểu muội, lúc nãy ta thấy rất nhiều người vì sao giờ lại không thấy ai?”
“Mọi người đều tâm trạng không vui nên trở về phòng hết rồi, ngược lại biểu ca, ngươi hình như rất cao hứng?” Nhữ Hinh đầy ý trêu chọc nâng giọng hỏi.
An Lam Ca chưa biết nguy hiểm sắp tới gần còn có muôn vạn hứng thú bật cười ha hả nói: “Ta lúc nào chẳng như vậy.”
“Không sợ?” Nhữ Hinh xoay người ngẩng đầu áp sát hắn, ánh mắt thập phần nguy hiểm trực tiếp chống ánh mắt ngây ngô của hắn.
“Sợ. . .sợ cái gì?” An Lam Ca có chút không hiểu cúi đầu xuống nhìn nàng. Đột nhiên hắn vừa mới về sao lại hỏi hắn câu này, sẽ không phải dạo gần đây trong phủ lại phát sinh cái gì chứ.
Nhữ Hinh đứng thẳng thắt lưng, vờ bày thái độ nửa nghiêm túc nửa bất đắc dĩ nói: “Đại ca vừa nhận chiếu chỉ tứ hôn rồi, Quận ca ca cũng đã có ý trung nhân. Người kế tiếp sẽ là biểu ca ngươi a!”

An Lam Ca đầy đắc ý vỗ ngực nói: “Ta đây vừa hồi phủ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không sợ.” Hắn lại cười ha ha vài tiếng rồi nhìn nàng nói: “Có lẽ vì chuyện này nên di trượng di mẫu sẽ quên đi phần của ta.” Âm thanh càng nói càng có phần đắc ý.
Nhữ Hinh nhếch mép, con mắt nhìn hắn có chút thơ ơ nói: “Sợ là biểu ca không được như nguyện rồi!”
“Vì sao?” Ngơ ngác An Lam Ca hỏi một câu.
“Bởi vì. . .” Nhữ Hinh kiễng chân vươn vai một cái, bày thái độ rất ư là thanh thản giải đáp thắc mắc cho hắn: “Lúc biểu ca nói phụ mẫu quên mất phần huynh thì phụ mẫu đã đứng ở phía sau lưng huynh rồi kìa.” Mắt cố ý đẩy ra sau lưng hắn một cái ra hiệu cho hắn biết.
An Lam Ca triệt để đơ người, sau vài giây hắn mới chậm rãi quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy An thị cùng Nhữ Liệp mỉm cười hiền từ nhìn mình. Lập tức câu chữ không thông suốt, cà lăm nói không nên lời: “Di. . .di. . .”
An thị đưa tay nắm lấy cổ tay hắn kéo đi theo mình, nói: “An tâm đi, di mẫu tuyệt đối không có quên phần của ngươi.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
An Lam Ca bị kéo đi, mặt hướng về phía Nhữ Hinh, ánh mắt như trách nàng ‘vì sao không nói sớm?’. Nhữ Hinh lại nhếch môi khẽ cười như ý bảo ‘chính vì không hài lòng thái độ đắc ý của biểu ca, nên muội cố ý đấy’.
Nhữ Liệp thấy được liếc nhìn nữ nhi một mắt ra điều kiện hấp dẫn: “Nếu Hinh nhi cũng khuyên được Nhiên nhi thành thân vậy thì phụ thân để ngươi về biệt viện, thế nào?”
Nhữ Hinh nhoẻn miệng cười đến rạng rỡ, phụ thân nói thế chính là không có bảo nàng không được phép mang cả tam ca đến biệt viện a. Cứ bảo hắn cho bạc người ta giả thành thân rồi dọn đến biệt viện với nàng sau đó hòa ly với nữ nhân kia là được rồi.
Nhữ Liệp như sợ nữ nhi giở trò, nên tiếp một lời cảnh cáo: “Không được phép tiêm nhiễm những thứ gì vào đầu hắn.” Dứt lời liền xoay người đi theo An thị. Hắn nghĩ, Thiêm Hương gả cho Lạc Cách Quận, mà hắn(LCQ) không thể rời kinh thành nên nàng(TH) cũng sẽ không thể rời đi, vậy nữ nhi một mình đến biệt viện sẽ rất buồn, nhất định sẽ không đi, nên mới ra điều kiện này.
Nhữ Hinh cao hứng nhảy cẩn lên rồi nhấc váy chạy đi tìm Nhữ Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play