CHƯƠNG 47: ÁM Ý CỰ TUYỆT
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Dao ngoan ngoãn hiền thục, vừa bước qua bậc cửa liền quy củ mà thỉnh an An thị: “Nữ nhi gặp qua mẫu thân.”
Nhữ Hinh lại mắt sáng rực rỡ chạy đến trước bàn ăn, hai tay nàng dang ngang như thể muốn ôm trọn hết mười mấy món ăn có mặt trên bàn vậy. Âm thanh vì kích động nên cũng có chút to: “A, ở đây có thịt a.”
Thoại âm vừa rơi, nàng vội vàng đưa tay che miệng lại, mắt không tự chủ len lén nhìn ra bên ngoài. Đây là Linh Lung tự, phải thanh tu, phải ăn chay, đột nhiên nàng hô to như vậy. . .có phải rất kỳ quái hay không? Lại nói vì sao chỗ mẫu thân lại có thịt?
An thị hiền hòa gật đầu: “Ngoan, Dao nhi mau đến đây ngồi đi.” Sau đó lại cau mày nhìn Nhữ Hinh khẽ trách: “Thức ăn so với mẫu thân còn quan trọng hơn, nên ‘thỉnh an’ nó trước?” Đây cũng là nàng nói cho Trưởng Tôn Tề Duyệt biết, Nhữ Hinh rất tùy hứng, tuyệt không thể ngồi thái tử phi vị.
Nhữ Hinh hướng An thị cười hì hì mấy cái lấy lòng, “Nữ nhi gặp qua mẫu thân.” Nhún người qua loa, nàng nhanh chóng ngồi xuống ghế chuẩn bị dùng bữa. Nàng thực sự tưởng niệm chúng nó đến vô pháp khống chế rồi. Nếu không phải mùi thơm hấp dẫn kia nàng thực sự nghĩ bản thân sinh ảo giác rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lắc đầu bất đắc dĩ cười, xem ra nàng thực sự rất thương nhớ những món mặn. Hắn cũng muốn đến cùng ngồi dùng bữa, chỉ là sợ bản thân xuất hiện nàng ăn sẽ không ngon, thế nên mấy lần hắn vẫn không có cùng mọi người dùng bữa.
Chỉ là còn chưa kịp ngồi xuống ghế, Nhữ Hinh bị An thị kéo qua ngồi bên trái của mình, nhướng vị trí bên phải cho Nhữ Dao. Bởi từ phía bình phong của Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng nhìn tới, liền thấy được bóng lưng của Nhữ Hinh cùng gương mặt của Nhữ Dao, An thị chính là muốn nhìn thấy hiệu ứng này.
Lúc này bốn tên nam tử cũng bước đến thỉnh an. Bọn hắn bị bàn thức ăn làm cho mắt lom lom, không thể tin nhìn An thị. Nhữ Tuân, Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca ở chiến trường nhiều năm chỉ toàn ăn mặn nên sớm đối với thức ăn chay có chút mất khẩu vị, nhưng cũng không dám lên tiếng kêu la. Bởi lúc khởi hành đã bị An thị cảnh cáo tuyệt không được lén lút ăn mặn, đến tự là phải thanh tu, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nghĩ không ra hôm nay đột nhiên lại có ngộ đãi to lớn này.
Nhữ Nhiên lại khác, hắn cũng như Nhữ Dao, một tháng liền cùng An thị ăn chay hai ngày. Bởi hắn hy vọng, dù cho hắn không còn, vẫn có thể tích phúc đức cùng thọ cho phụ mẫu lẫn huynh muội trong Nhữ gia. Thế nên mấy ngày trên tự hắn vẫn không chút hề hấn gì, mỗi ngày nhìn ba nam nhân còn lại cùng Nhữ Hinh mang gương mặt than đen nhìn các món trên bàn ăn, hắn liền đoán ra được bọn họ muốn thứ gì.

Nhữ Dao nhìn thức ăn đầy bàn đưa tay che miệng cười ưu nhã: “Ngũ muội được như nguyện rồi a. Tối qua ta còn nghe được có người bảo muốn ăn cá.” Câu này mọi người liền nghĩ ngay tới cá phóng sinh trong hồ, đây là ám chỉ rõ nhất của Như Dao.
Lạc Cách Quận vỗ nhẹ bàn một cái, ánh mắt xấu xa nhìn Nhữ Hinh, miệng nhếch lên nụ cười châm chọc: “Ta đã đoán ra là người nào rồi.”
“Không chỉ có mỗi mình ngươi, chúng ta cũng đoán ra được.” An Lam Ca cũng không chút khách khí, mang ánh mắt trêu chọc nhìn gương mặt đang rất không có tiền đồ của Nhữ Hinh.
Có nên nói huynh muội cùng phụ nhất định cũng sẽ có điểm giống nhau không? Bởi lúc này gương mặt của Nhữ Tuân cùng Nhữ Hinh một dạng, đều là thèm thuồng thức ăn trên bàn. Mấy hôm nay hắn cũng là. . .có chút chủ ý với cá phóng sinh bên ngoài, chỉ là lý trí tốt có thể kiềm nén được thôi, không như Nhữ Hinh nói luôn ra khỏi miệng.
Nhữ Nhiên liếc nhìn Nhữ Hinh một mắt, lại nhìn sang hai nam nhân mới vừa mở miệng trêu chọc muội muội mình, chậm rãi nói: “Vậy hai người các ngươi thì thế nào, đừng nói với ta là không có.”
Vừa thấy An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận mở mồm muốn phản bác, Nhữ Nhiên lại bồi thêm: “Không cần trả lời ta, trả lời lương tâm của các ngươi liền được.” Thế là hai nam nhân kia nuốt hết lời định nói xuống bụng.
Nhữ Hinh không kịp chờ đợi, tự mình gấp đùi gà lến cho vào miệng trước. Khi nghe được đoạn đối thoại trên, nàng bỉu môi ra vẻ ta đây không thèm chấp nhất rồi há miệng cắn một miếng thật to trên đùi gà.
Chỉ thấy thịt gà vào miệng mặt nàng đã nhăn lại, bất mãn hô to: “Đây là món chay mà!”
Nhữ Tuân bị âm thanh kia khiến cho hồi hồn, yết hầu liên tục động nuốt nước bọt cũng ngưng lại. Món chay? Hắn không tin cầm đũa lên gấp thử một chút cho vào miệng. Quả nhiên là chay.
“Đúng a.” Nhữ Nhiên gật đầu nói ra khác biệt giữa món mặn và món giả mặn: “Tuy tay nghề rất tốt, làm y như thật, hương vị cũng vậy nhưng tinh tế ngửi liền sẽ cảm nhận được khác biệt.”
An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận vốn nghĩ được đãi ngộ ăn mặn nay nghe được tin khủng bố liền hai mắt nhìn nhau rồi lại dời đến thức ăn trên bàn. Bọn hắn liền tục cố gắng hít hà ngửi hương vị, nhưng qua bao nhiêu lần tỉ mỉ phân tích đánh giá đi nữa, kết quả vẫn cho ra là y hệt món mặn, nào có điểm nào khác nhau.

“Vậy cái này làm từ gì a, tam ca?” Nhữ Dao cũng rất ngạc nhiên liền hỏi.
“Mì căn.” Nhữ Nhiên nói: “Mẫu thân dùng bữa.” Xong liền cầm đũa lên.
“Không phải món thịt cũng không sao.” Nhữ Hinh hít hít mũi một cái: “Phản chính hương vị, màu sắc, hình dáng cũng y hệt thế này, có còn hơn không.” Đây là nàng đang tự an ủi bản thân. Dù sao nhìn thứ này cũng có chút muốn ăn hơn mấy món chao đậu hũ rau muống.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đầu Nhữ Dao lóe lên ngân quang, nàng biết thứ này do người nào chuẩn bị rồi. Mắt nàng nhìn về phía An thị, chỉ thấy nàng ta nhìn bình phong trước mặt nàng, lại cách nàng không ra. Nàng liền hiểu ra được, với bài xích của Nhữ Hinh đối với Trưởng Tôn Tề Duyệt, nếu biết đây do hắn chuẩn bị nhất định sẽ không ăn, vì thế liền mượn tay mẫu thân.
Nhữ Nhiên cũng kịp thời bắt gặp ánh mắt của An thị cùng Nhữ Dao. Mắt hắn lại tinh anh hơn, phát hiện góc cẩm bào nhỏ của Trưởng Tôn Tề Duyệt lộ ra sau bình phong. Vốn nghĩ vì sao sẽ mẫu thân sẽ vì muội muội bỏ qua chủ kiến của bản thân mà chuẩn bị những thứ này, nguyên lai là do người khác sắp đặt.
Trưởng Tôn Tề Duyệt dùng thập phần kiên định của mình nhìn An thị, như nói, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Lúc này lòng hắn cực cao hứng, nàng dùng những món hắn chuấn bị đến ngon miệng như vậy cơ mà.
An thị muốn tiêu diệt đi cách nghĩ đó của Trưởng Tôn Tề Duyệt, nên không nhanh không chậm mở miệng: “Kỳ thực, những thức ăn này. . .” Mắt nàng trở nên có chút trong suốt, đầy thách thức liếc nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt sau bình phong.
Nhữ Hinh đang ăn nghe được một nửa lại không nghe thấy nửa còn lại, nàng mạnh ngẩng đầu nhìn An thị: “Ân?” Sao đột nhiên đang nói lại ngưng thế này? Có phải thức ăn có vấn đề gì không? Mắt lại không tự chủ nhìn nhìn khối đồ chay giả mặn đang được nàng kẹp bằng đũa, đã cắn sắp hết trước mặt.
Trưởng Tôn Tề Duyệt không muốn để Nhữ Hinh mất hứng, nên đầu hàng thu hồi ánh mắt của mình. Hắn lánh mặt sang nơi khác, lúc này nhãn thần có chút xa xăm, có chút trở nên âm trầm u ám. Nếu không phải nàng bài xích hắn, hắn cũng không cần như thế này.

An thị hài lòng, thu hồi tầm nhìn, lại ôn nhu nhìn Nhữ Hinh: “Mẫu thân biết các ngươi không đủ thanh tu, nên mới đặc biệt để người làm những món này. Chỉ là. . .chỉ có lần này là ngoại lệ thôi, sẽ không có lần sau, biết không?” Đây là nàng nói với Trưởng Tôn Tề Duyệt, sẽ chỉ bao che một lần, nếu còn lần nữa nàng sẽ không giúp hắn nữa đâu.
“Đã biết.” Trăm miệng một lời một đám như tiểu hài tử cao hứng nói.
“Vậy dùng bữa đi.” An thị cũng cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa. Tiểu tử này quả nhiên lưu tâm Hinh nhi, thức ăn cũng chuẩn bị đến tốt như vậy, chỉ là Hinh nhi hài tử này, không có phúc hưởng rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Xuyên qua khe hở của bình phong gỗ, Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thấy bóng lưng kiều tiểu của Nhữ Hinh, tay nàng liên tục hoạt động, chỉ vừa nhìn đã đoán được nàng rất ngon miệng. Khóe miệng kéo lên cao mãn nguyện khiến tâm trạng hắn thoáng chút đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là khoảng cách giữa hắn cùng nàng như hiện tại vậy, luôn bị một bức bình phong vô hình ngăn trở. Nghĩ đến đây tâm trạng bắt đầu nặng nề trở lại. Biết đến khi nào hắn cùng nàng mới được như thời gian trước.
Bất giác lại thở dài một hơi. Các ngón tay đặt trên bình phong chậm rãi co lại. Hinh nhi, nàng dày vò ta lâu như vậy vẫn còn cảm thấy chưa đủ sao?
Nhữ Hinh không như những người khác, nàng sẽ không chăm chăm một món đến khi no, cũng không lấp đầy bụng bằng tinh bột, mà chủ yếu ăn toàn đồ ăn. Nàng cũng ở mỗi món dùng qua vài đũa liền sẽ không dùng đến nữa. Đây cũng chính là lý do An thị tán thưởng chu đáo của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hắn chuẩn bị rất nhiều món, rất phong phú, vì nhiều người ăn nên số lượng thức ăn trên mỗi đĩa nhiều cũng không có gì là khó đoán.
Tay nàng liên tục lướt qua những đĩa thức ăn phong phú trên bàn rồi lại cho vào miệng, nhai nhóp nhép rất không có phong thái thục nữ như các thiên kim tiểu thư phú hộ, chỉ là nàng nhai không có âm thanh cũng không có vụn thức ăn văn ra khỏi miệng thôi. Nhữ Dao nhìn nàng ăn ngon miệng như vậy bất giác khẩu vị cũng tăng lên không ít.
Nhữ Tuân lại dùng sức thôn thiên phệ địa mà ăn. Hắn nâng mắt chỉ thấy Nhữ Hinh ăn hết sức nhiệt tình liền tâm trạng cũng tốt lên. Có mấy ai được như nàng vậy, không chút lo lắng đến dung mạo.
Hắn lại nhìn sang Nhữ Dao, nàng thục nữ hơn Nhữ Hinh rất nhiều, nếu ngồi thái tử phi vị nhất định không ai bằng, chỉ là ngồi sẽ vững sao? Đầu mày của hắn dán dính lại với nhau, phải nhanh chóng nghĩ cách xem thế nào. Nếu không thì một mình hắn hy sinh thôi cũng được, bởi hôm Nhữ Hinh cập kê mọi người đều thấy rõ Trưởng Tôn Tề Duyệt lại đánh chủ ý lên Nhữ Hinh, không phải Nhữ Dao.
Nhữ Hinh no bụng đặt đũa xuống, cảm nhận đc Nhữ Tuân ở mé đối diện có chút không đúng, nàng liền hỏi: “Đại ca làm sao?” Đang vui vẻ đột nhiên vì sao lại cau mày?
Nhữ Tuân bật cười chống chế: “Ta chỉ cảm thấy bữa ăn ngon thế này lại sẽ chỉ được mẫu thân khai ân một lần, thật đáng tiếc. Đang nghĩ xem khi nào mới có được thêm lần nữa.” Lúc này hắn đang tự khen bản thân càng ngày càng học được tính làm văn như Nhữ Nhiên. Nếu không làm võ tướng nhất định có số làm quan văn.

Lạc Cách Quận đang ngậm thức ăn trong miệng nhất thời phun ra, cũng may hắn nhanh tay che miệng lại tránh thức ăn bay ra khỏi miệng. An Lam Ca dùng ánh mắt không thể tin nhìn Nhữ Tuân, câu nói này cũng dám nói ra miệng, đây là ngứa da rồi.
Nhữ Nhiên đạm nhiên lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở chút gì đã nghe An thị oanh oanh nói: “Xem ra Tuân nhi ở sa trường lâu ngày chỉ gặp quân pháp nên tưởng niệm gia pháp rồi. . .” Mắt cũng không quên mang theo tiếu ý, dùng nụ cười mỉm hàm đao nhìn đại nhi tử của mình.
Nhữ Tuân khó khăn nuốt ngụm nước bọt kèm vài miếng nấm bị nghiền nát xuống cổ họng, hắn nhất thời cảm thấy tự khen lúc nãy hoàn toàn không đúng. Hắn quên mất mẫu thân vừa nói cái gì. Mâu tử mang theo tính hiệu cầu cứu nhìn Nhữ Nhiên bên cạnh thân vài lần.
Nhữ Nhiên ôn hòa hồi cho hắn một nhãn thần ‘tự làm tự chịu’. Lúc nãy mọi người nghe rõ ràng, mâu thân bảo không có lần sau, lại còn vừa mới nói cách đây không lâu, giờ đây phạm sai lầm nhất định không thể khinh tha.
Nhữ Hinh vốn là cảm thấy bản thân cùng tam ca nợ đại ca thế nên lúc này nàng cũng mở thanh vì hắn đỡ lời: “Mẫu thân, đại ca chỉ là. . .”
Lời còn chưa rơi hết đã bị An thị không chút niệm tình đánh gãy bằng một lời khen ngợi: “Nghĩ không ra các ngươi huynh muội tình thâm như vậy.” Nói xong còn chép chép miệng như thể đang suy xét xem có nên phạt hay không.
Nhữ Dao vừa nghe vậy cũng muốn vì đại ca xuất một phần sức lực nho nhỏ của mình, nhưng lời còn chưa ra miệng liền nghe An thị nói tiếp: “Thế này đi, ngày thứ hai sau khi hồi kinh liền cùng đến hình phòng nhận gia pháp, thế mới thấy rõ được thâm tình của huynh muội các ngươi.”
Lúc này Nhữ Dao cảm thấy bản thân vạn phần may mắn khi vẫn chưa nói gì. Theo gia quy hình phạt là bị treo ngược hai canh giờ trong hình phòng. Nàng thường xuyên bị di nương phạt bằng cách treo nhưng cũng không phải treo ngược.
Nhữ Tuân nghe vậy liền muốn thay muội muội giải vây chỉ là bị Nhữ Nhiên nhanh hơn bắt tay hắn lại, khẽ nhìn hắn lắc đầu, hàm ý không nên phản bác. Tính tình của mẫu thân mọi người đều biết, nếu đã phạt nhất định không thay đổi đâu. Nói thêm chỉ khiến hình phạt càng nặng mà thôi.
Nhữ Tuân bất đắc dĩ thở dài một hơi, nặng nề nói cùng Nhữ Hinh: “Ngũ muội, thật xin lỗi.” Hắn là đại nam nhân lại chinh chiến chịu khổ trên sa trường, chỉ treo ngược hai canh giờ nào làm khó được hắn. Nhưng ngũ muội thì khác, nàng làm sao chịu nỗi.
Nhữ Hinh chỉ nhoẻn miệng nhìn hắn cười: “Muội cùng đại ca bị phạt vậy cũng không cô tịch nữa rồi.” Nàng không biết nàng có trụ được không, nhưng nàng biết rõ một chuyện chính là mẫu thân sẽ không thay đổi quyết định đâu. Nếu mang chuyện này nói cho phụ thân chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên tệ hơn. Vậy thì mỉm cười nhận mệnh đi, dù gì cũng chỉ có hai canh giờ, mất mạng nàng còn không sợ, vậy thì sợ gì đến gia pháp.
Đúng lúc này nghe được có âm thanh người thét thất thanh truyền tới. Tất cả mọi người bỏ hết đồ trong tay xuống bàn, chạy ra ngoài xem thử xem xảy ra chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play