CHƯƠNG 3: SỦNG VẬT ÁI ÁI
Tác giả: Luna Huang
Bên kia, Nhữ Hinh cùng Thiêm Hương đã ra khỏi cánh rừng. Người chui vào xe ngựa đặt ở gần đó, người lại ngồi lên vị trí đánh xe.
Nhữ Hinh nhìn nơi váy bị nhiễm tiên huyết mà trên mặt viết rõ hai chữ khó chịu to tướng. Chiếc vày này nàng sẽ không mặc nữa đâu.
“Trở về thôi.”
Thiêm Hương lĩnh lệnh lập tức huy khởi mã tiên giục ngựa chạy về biệt viện Nhữ gia. Trong lòng lại có vô số câu hỏi, mà bản thân tiểu thư chính là câu hỏi to nhất trong cuộc đời nàng. Nàng mở miệng lại hỏi ra: “Tiểu thư, người không sợ sao?” Đây là lần đầu tiểu thư gặp phải những thứ này, vì sao nàng thấy tiểu thư một chút cũng không có sợ hãi mà còn có thể lãnh tĩnh bày thái độ ghét bỏ?
“Sợ chuyện gì?” Nhữ Hinh nhắm mắt lại tựa vào xa bích ổn định lại tâm trạng của mình.
“Là hình dạng của nam tử lúc nãy.” Thiêm Hương vừa đánh xe vừa nói, nàng với tiểu thư tuyệt không cần câu nệ tiểu tiết, càng sẽ không phân biệt tôn ti sang hèn.

Khóe môi của Như Hinh nhếch cao, lại mở thanh trêu: “Sớm đoán được ngươi để ý hắn rồi, biết thế ta đã để ngươi mang hắn theo, cũng vừa lúc trở về kinh thành liền tổ chức hôn sự.”
“Tiểu thư!!!” Thiêm Hương lại một trận xấu hổ kéo đến hô to. Rõ ràng tuổi của nàng lớn vì sao lúc nào cũng trở thành đối tượng bị trêu ghẹo? Vì sao tiểu thư chỉ sắp mười lăm mà luôn có thể có những suy nghĩ của một người lớn, khiến nàng cũng đuổi không kịp.
Nhữ Hinh chỉ im lặng cười mỉm không đáp trả, tâm trạng nàng cũng tốt lên không ít. Cố gắng tận hưởng vui vẻ ở nơi này đi thôi, biết khi nào mới có cơ hội trở lại. Nhưng nàng tự hứa, chỉ cần có cơ hội nàng liền sẽ quay lại đây.
Tay nàng bất giác đưa lên vuốt ve vùng da sần sùi trên một phần bốn mặt phải của mình, mỉm cười. Ai bảo nàng khác người, ai bảo nàng sửu dung, chẳng phải cũng như nhau cả sao.
Tay nàng sờ lên chỗ nào chẳng giống nhau, đường nhìn của nàng thu hẹp là do tóc che đi mà thôi. Chính là ôm cách nghĩ đơn giản này mà Nhữ Hinh có thể bảo trì được tâm trạng vui vẻ của mình. Tay nàng cũng được bọc lại bằng vải vậy thì sờ nơi nào mà cảm giác chẳng giống nhau.
Xe ngựa lăn bánh một hồi lâu dừng lại ở một tòa đại trạch cầu kỳ hoa lệ, phía trên ghi rõ “Nhàn Trạch”. Thiêm Hương nhảy xuống xe ngựa, vẫy tay bảo gia đinh mang bục gỗ đến rồi mới mở cửa xe: “Tiểu thư, đã đến.”
Nhữ Hinh bước ra ngoài, xuống bục, từ bên trong đại trạch đã nghe tiếng lạch bạch lạch bạch càng lúc càng lớn đến gần. Nàng nở nụ cười ngồi quỳ một chân xuống, hai tay hướng đại môn dang ra đợi: “Ái Ái, vẫn là tốc độ chậm thế này a, mỗi lần đều là ta phải đợi ngươi.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chỉ thấy thoại âm vừa rơi đã có một con ngỗng lông trắng như tuyết, mỏ cam sắc, hai cánh vươn dài, chân không ngừng chạy về phía Nhữ Hinh. Tốc độ cực kỳ nhanh lao vào lòng nàng.
Nhữ Hinh cười khúc khích vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của nó. Đây là sủng vậy của nàng, nó tên Ái Ái. Thân hình của nó to hơn những con ngỗng bình thường rất nhiều, nó cao ngang vai với một hán tử bình thường. Nàng nuôi nó đã nhiều năm rồi, ngoài nàng ra thì chỉ có Thiêm Hương có thể tiếp cận nó.
Tính tình của nó khá nóng nảy lại cao ngạo, hễ là ai làm gì để nó phật ý, sẽ không chút ngại ngùng mà há to mỏ cắn người. Mà phàm là người bị nó cắn phải nhẹ thì bó thuốc vài tháng, nặng liền là phế luôn. Nó rất trung thành với nàng, nàng đi đâu nó cũng sẽ theo, thế nên mỗi ngày lên núi nàng cũng sẽ lén lút đi.
Đầu nhỏ của Ái Ái cuộn vào cổ của chủ tử làm nũng. Mỗi ngày nó đều sẽ làm nũng như vậy ngụ ý bảo chủ tử mang mình theo cùng. Nó khác với những con ngỗng khác, nó rất ít khi kêu tiếng vì chủ tử không thích ồn ào mà âm thanh của nó lại không hề nhỏ.
Nhữ Hinh ôm nó một hồi rồi đứng lên, bước vào đại trạch: “Ta muốn tắm rửa rồi.” Nhìn bộ lông trắng tinh sạch sẽ của Ái Ái lại khiến nàng thấy mình thật dơ bẩn, vẫn là tắm rửa thay y phục thôi.
Nhữ Hinh tuy ở cách xa kinh thành nhưng vẫn được phụ mẫu thuê người dạy nàng đầy đủ như các thiên kim khác. Đây cũng là lý do những chiếc móng đồng của nàng lại như dụng cụ hỗ trợ khi học khãy cầm.
Nàng có một chiếc hạc cầm thật to, mỗi tối nàng đều ngồi dưới mái hiên khảy cầm. Thiêm Hương múa kiếm còn Ái Ái sẽ chạy xung quanh, một khung cảnh nhàn nhã hài hòa khiến nàng không nỡ vứt bỏ.
Mái tóc của nàng xõa dài như thác nước tung bay trong gió đêm, hạc cầm đặt ở trước người, ngón tay lướt trên huyền cầm như đang dệt âm khúc. Mâu tử của nàng vươn xa nhìn thân ảnh của Thiêm Hương cùng Ái Ái, đây là hai trong những người dám nhìn thẳng sửu dung của nàng.

Vùng da có hình thù quái dị kia hiện rõ dưới ánh trăng thanh lương, khiến người nhìn thấy mà đau xót cho một nữ tử như nàng. Chỉ là bọn họ không biết, nàng không phải lúc nào cũng cảm thấy không vui vẻ khi sửu dung xuất hiện trên mặt mình, có lẽ nó giúp nàng tránh khỏi không ít thứ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, Nhữ Hinh cùng Thiêm Hương Ái Ái ra ngoài một dòng sông trong vắt. Nàng ngồi nhuyễn nệm thưởng thức trà sen pha bằng sương sớm từ tay Thiêm Hương. Chiếc bè trúc của nàng xuôi theo dòng nước chậm rãi trôi để người thấy rõ cuộc sống thành nhàn của nàng, chỉ là nó không nên xuất hiện trên người một tiểu oa nhi chưa cập kê như nàng. Đây là dấu hiệu của những lão nhân một đời vất vả đến lúc hưởng thụ cuộc sống.
Ái Ái bơi ở bên cạnh bè trúc, liên tục cúi đầu thưởng thức dòng nước ngọt trong vắt. Lâu lâu lại quay sang bên Như Hinh kêu to hai tiếng thu hut sự chú ý của chủ nhân.
Nhữ Hinh nhìn lại, tay nàng vươn ra xoa xoa đầu nhỏ của nó như tán thưởng. Thiêm Hương ngồi đối diện lại đặt câu hỏi: “Tiểu thư, vậy khi hồi kinh có phải mang Ái Ái theo không?” Tính cách của Ái Ái nàng hiểu rõ, nếu là để nó trở về Nhữ gia sợ là đả thương không ít người.
“Đương nhiên là mang theo rồi.” Nhấp qua một ngụm ra, Nhữ Hinh cưng chiều nhìn sủng vật to lớn không giống ai của mình: “Đúng không Ái Ái?”
Ái Ái cao hứng liên tục vỗ cánh ngửa đầu cao ngạo kêu lên vài tiếng. Mắt nó cũng không quên hận hận trừng Thiêm Hương, người dám mở miệng có ý định vứt nó ở lại đây.
Thiêm Hương cũng trừng hồi nó. Tuy nàng cũng tiếp cận được nó nhưng cũng chỉ dừng ở mức cho ăn thôi. Nếu là chưa đến giờ ăn mà lỡ chạm vào thì sơ sảy cũng sẽ bị nó mổ trúng. Nó chính là hung hăng như vậy a.
Nói là cho ăn thực ra là gõ một cái kẽng nhỏ để nó có thể ăn rau xanh do Nhữ Hinh đích thân sai người trồng. Chưa có tiếng kẽng mà nó dám lộng hành nhất định là sẽ bị Nhữ Hinh phạt nặng.

Nhữ Hinh chống cằm nghiên đầu ngắm Ái Ái. Lúc sáu tuổi nàng đến đây, trên đường đi thấy một lão bá bán trứng ngỗng nàng liền mua rồi nuôi nó đến giờ. Lúc đầu lông nó cũng không đẹp được như vậy đâu, chớp mắt đã thành dáng vẻ bắt mắt như vậy rồi.
Ái Ái vươn cổ cao cọ cọ vào vùng da sần sùi dưới búi tóc của nàng. Nó biết chủ nhân yêu thương nó nhưng nó cũng không dám quá phận. Lúc nó còn nhỏ chưa đến giờ dám ăn tạp bị chủ tử thả ở trên rừng mấy ngày, từ đó về sau nó liền nề nếp hơn không ít.
Nhữ Hinh nhìn tay mình lại nhìn tay của Thiêm Hương, tay của nàng ta quanh năm đao kiếm nên cũng thô nhám không ít. Thở dài một hơi nàng mở thanh: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nếu như muốn ly khai thì trước nói với ta một tiếng.”
“Sẽ không.” Thiêm Hương dẫu môi trảm đinh chặt sắt đáp.
Nhữ Hinh cười khanh khách tiếp tục thưởng trà cũng không nói gì nữa. Nàng là ích kỷ không muốn để một bằng hữu như Thiêm Hương rời khỏi mình nhưng cũng không thể trói mãi nàng ta ở bên cạnh. Chỉ là mỗi khi nghe nàng ta từ chối nàng vui vẻ nói không nên lời, thế nên nàng luôn sẽ hỏi câu này.
“Phải rồi, hôm qua ngươi cùng hắc y nhân đó đánh vì sao nhanh như vậy đã trở lại?”
“Hắn chạy mất a.” Thiêm Hương đáp xong cũng cảm thấy kỳ lạ: “Rõ ràng hắn có cơ hội giết nô tỳ nhưng không hiểu vì sao lại chạy.”
“Vậy liền chứng tỏ ngươi không bằng hắn rồi.” Nhữ Hinh cũng không nghĩ nhiều, nếu vậy lần này trở về nên để Thiêm Hương hảo hảo đi luyện kiếm rồi.
“Nô tỳ hiểu rõ.” Thiêm Hương cúi đầu đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play