CHƯƠNG 19: KHẨU VỊ KHÁC THƯỜNG
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh được Thiêm Hương đỡ bước xuống mã xa. Hồng sắc của Hỉ Khánh Hồng Tước vận trên người nàng cực kỳ tương xứng với vóc người xinh xắn động nhân kia. Chỉ là nếu không có vết sẹo trên mặt thì sẽ càng hoàn hảo, đáng tiếc không có nếu như.
Thượng y đạm hồng sắc mỏng manh ẩn hiện lên chiếc sam y bằng tơ bạch sắc, bên trên lại có tú văn chìm, như ẩn như hiện, trước ngực một băng gấm thâm lam hắc sắc, tú liên văn bạch sắc cực kỳ nổi bật. Phi bạch cùng váy hồng sắc tung bay hòa cùng gió nhẹ, khiến người liên tưởng đến bốn từ. . .phong hoa tuyết nguyệt.
Mắt nàng đảo qua một loạt cảnh sắc trong lòng có cổ cảm giác kỳ quái không rõ ràng xuất hiện mãnh liệt, tựa như lạ lại tựa như quen. Nàng chịu không được cau mày, đưa tay ôm lại ngực của mình, thân người cũng không vững nương theo gió mà ngã xuống.
Thiêm Hương hoảng hốt mạnh giữ lấy chủ tử: “Tiểu thư, người nơi nào không khỏe? Chúng ta vẫn là vào trong nhanh chút thỉnh thái y xem qua.”
Nhữ Hinh tựa vào trong lòng Thiêm Hương hư nhược lên tiếng: “Không cần, vẫn là trở về thôi, ngươi vào trong thông tri mẫu thân đi.” Lúc nhỏ những cảm giác quen thuộc đến đáng sợ này cũng có xuất hiện thế nhưng rất ít, mà rời kinh một đoạn thời gian nó dường như hoàn toàn biết mất cho đến hôm thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt thụ thương. Đây nên giải thích thế nào cho phải???
Ngay lúc Thiêm Hương không biết nên làm thế nào thì An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận đi tới.
An Lam Ca khẩn trương bước đến hỏi thăm: “Biểu muội làm sao?” Một người hảo đoan đoan sao đột nhiên lại có sắc mặt tái nhợt như vậy? Rõ ràng hôm qua vẫn còn rất tốt a!
Lạc Cách Quận cũng bước đến trước mặt đôi chủ tử kia cấp cấp nói: “Vẫn là nhanh thỉnh thái y thôi.” Hắn muốn đưa tay đỡ giúp Thiêm Hương lại nghĩ đến nam nữ hữu biệt nên rút lại.
Nhữ Hinh giơ tay lên ngăn lại, nàng chậm rãi lắc đầu: “Không cần, ta muốn hồi phủ, các ngươi vào trong hồi báo phụ mẫu ta có chút không khỏe.”
“Biểu muội.” An Lam Ca không đồng ý với cách cư xử của Nhữ Hinh. Dù gì cũng đã đến rồi, lại nói mọi người chỉ đợi một mình nàng, thân thể thực sự phát sinh vấn đề thì đây cũng là hoàng cung, hoàn toàn có thể để thái y chẩn được bệnh cho nàng.
Lạc Cách Quận cũng tán thành với cách nghĩ của An Lam Ca nên mở miệng thuyết phục Nhữ Hinh: “Hinh muội muội vẫn là vào trong thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu sau đó lại tìm cớ hồi phủ.”

Nhữ Hinh úp mặt vào vai Thiêm Hương, mắt nhắm lại thả lỏng người, chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở. Khi nàng cảm thấy cổ cảm giác quái lạ kia đang dần dần tiêu thất mới rời khỏi Thiêm Hương tự mình đứng vẫn, nói: “Đi thôi.” Vẫn là đánh nhanh rút nhanh.
Thiêm Hương ở cạnh đỡ tay chủ tử. Nàng hầu hạ chủ tử bấy lâu, đây là lần thứ hai thấy chủ tử như vậy. Hồi kinh đối với chủ tử áp lực lớn như vậy sao? Đương nhiên nàng cũng không dám lâm vào trầm tư quá lâu, nhỡ chủ tử lại tái phát ngã xuống thì biết thế nào. Lâu lâu nàng lại lén quan sát sắc mặt của chủ tử, khi thấy được sắc mặt chuyển biến tốt nàng mới an tâm thở phào.
Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca cũng là sợ Nhữ Hinh đứng không vững nên mỗi người một bên đi phía sau nàng. Theo quy củ, bọn hắn phải cách nàng ba bước chân, nhưng giờ đây khoảng cách giữa bọn hắn và nàng chỉ có nửa bước chân.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Dọc theo đường đi, không ít cung nhân nhìn thấy Nhữ Hinh đều là chôn thấp đầu hành lễ. Không cần hỏi cũng biết thân phận của nàng rồi, toàn bộ thiên hạ nàng, nàng nhận đệ nhị sửu nữ cũng không người dám nhận đệ nhất đâu.
Thoại âm của thái giám lại lần nữa rơi, mọi người nghe được liền biết Nhữ Hinh tiến vào, sắc mặt ai nấy cũng đều là hiếu kỳ nhìn chờ đợi. Hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng là vẻ mặt hiếu kỳ dáng vẻ trưởng thành của Nhữ Hinh, đường nhìn một khắc cũng không rời.
Mà người kích động muốn gặp nàng nhất không phải ai khác ngoài Trưởng Tôn Tề Duyệt. Lúc này hắn hận cái nơi đầy phép tắc này khiến hắn không thể làm gì khác hơn là chờ nàng xuất hiện. Mà thần sắc trên mặt hắn lại như kết băng không chút thay đổi, điều này khiến Trưởng Tôn Vĩnh Liêm an tâm vạn phần.
Khi thấy rõ được dung mạo của nàng, mọi người đều là ánh mắt xem thường đến cực điểm. Trong lòng mỗi người đều là chê bai cùng ganh tỵ với nàng, chỉ là không dám biểu lộ ra mặt, dù gì nàng cũng là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, gia thế lại to lớn vững chắc như vậy. Chỉ cần nàng mất hứng, đầu của bọn họ lập tức dọn nhà a!
Nhữ Hinh được Thiêm Hương nâng từng bước tiến vào, phía sau còn có hai nam tử như là hộ tống nàng. Nhìn thấy cảnh đó, mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt hơi khép hờ bày ra vẻ không hài lòng. Lý nào đứng gần như vậy?
Sau khi hành qua lễ, hoàng hậu khẽ nâng tay vẫy vẫy nói: “Hinh nhi đó sao? Mau đến đây để bổn cung xem qua nào!” Đôi mắt của hoàng hậu có chút thương cảm nhưng mặt vẫn không để lộ.
Hoàng thượng lại có chút chột dạ, nàng cứu mạng hắn nên mới mang dị trạng như thế này, đã vậy hắn còn hủy đi hôn ước của nàng. Nhưng nhi tử của hắn là thái tử, làm sao có thể thú nàng? Nghĩ đến đây mắt hắn lại nhìn sang hai nhi tử còn lại, như là muốn bù đắp cho nàng.
Nhữ Hinh nhẹ nhàng ứng một tiếng, thân người thon thả kéo làn váy thước tha bước lên bậc thang tiến đến chỗ hoàng hậu. Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca được miễn lễ liền trở về vị trí của mình. Khi lướt qua Nhữ Tuân, An Lam Ca đưa cho hắn nhãn thần, ám chỉ thân thể của Nhữ Hinh không tốt, cần khẩn cấp hồi phủ.

Nhữ Tuân khẽ gật đầu, hắn nâng mắt quan sát thần sắc của muội muội, mắt lại đảo lên mặt Nhữ Dao. Tiếng đàn của nàng một lần nữa bị ngắt quãng, nàng bị bỏ quen giữa đại điện.
Nhữ Hinh an tọa bên hoàng hậu, đầu nhìn đến Nhữ Dao ở giữa điện, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng di mẫu, mọi người đang đang thưởng thức cầm âm của tứ tỷ sao?” Một câu nàng đề tỉnh hoàng thượng hoàng hậu đang bỏ quên Nhữ Dao.
Hoàng thượng ho khan hai tiếng chữa ngượng lại bật cười nói: “Nhữ tứ cô nương vẫn là tiếp tục đi.”
Nhữ Dao ứng tiếng xong lại nhìn Nhữ Hinh khẽ gật đầu bày tỏ thành ý cảm tạ rồi tiếp tục cầm khúc dang dở. Trong lòng nàng lúc này thập phần vui vẻ, hắn đang nghe cầm khúc của nàng, nàng phải dụng tâm mới được.
Cầm khúc âm vang rất lâu mới dừng lại, một tràng vỗ tay tán thưởng lại vang lên. Hoàng thượng hoàng hậu khen qua Nhữ Dao vài câu tặng vào thứ lại để nàng hồi chỗ ngồi của mình.
Lúc này đột nhiên Trưởng Tôn Tề Duyệt lại mở thanh: “Lần trước đến quý phủ, bổn điện hạ vô tình thấy được hạ nhân nâng hạc cầm tiến phủ, vậy chắc là hạc cầm đó của Nhữ ngũ cô nương?” Hắn là cố ý đề cập chuyện này để Nhữ Hinh cũng khảy một khúc.
Nhữ Hinh lạnh mắt phóng nhãn thần đến chỗ Trưởng Tôn Tề Duyệt cách đó không xa, mãn nhãn khó chịu. Nàng không thể nói dối, càng là không có tâm trạng khảy cầm, vì sao tên này cứ phải nhắm vào nàng?
“Điện hạ quả tinh mắt, hạc cầm đó là phụ thân vừa cho người vì thần nữ chế thành.”
Khẽ gật đầu bày thái độ hiểu biết, Trưởng Tôn Tề Duyệt hàm tiếu lại mở miệng hỏi: “Vậy không biết Nhữ ngũ cô nương có thể để phụ hoàng mẫu hậu nghe thử một khúc hay không?” Nói thẳng ra chính là hắn muốn nghe.
Trưởng Tôn Vinh Liêm cùng Trưởng Tôn Khởi Hiệp nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tề Duyệt không rời mắt. Lần đầu bọn hắn biết đến hắn còn có nhã hứng này. Chẳng phải bình thường yến tiệc đều không tham dự sao? Chẳng phải đám đại thần a dua tặng nữ nhân hiến khúc hiến vũ hắn đều từ chối sao? Này vì sao lại. . .Đây thật để bọn họ bất khả tư nghị.
Mà không chỉ có bọn họ, cả đám người có mặt ở nơi này đều là mồm trương khẩu ngốc. Đây là sao a, không lẽ thái tử điện hạ trúng tà rồi nên thay đổi nhanh như vậy?

Kể cả hoàng thượng hoàng hậu cũng bị hách đến hồn phách thất lạc. Hai người nhìn nhau một hồi lại nhìn sang Nhữ Hinh chờ đợi câu trả lời từ nàng. Trong đầu bọn họ thầm nghĩ, có lẽ là nhi tử hiếu kỳ mà thôi.
Nhữ Hinh đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng xong mới chậm rãi hồi lời: “Để mọi người mất hứng, thần nữ vừa về chưa quen với khí hậu kinh thành nên thân thể có chút không tốt, điện hạ vẫn nên để những thiên kim khác thử sức.”
Ngoại trừ Nhữ Dao, toàn Nhữ gia đều len lén thở phào một hơi. Bọn họ cứ sợ nàng sẽ lập tức trở mặt thẳng thắng cự tuyệt nữa. Nghĩ không ra lại khéo léo như vậy đẩy hết trách nhiệm đi.
“Nguyên lai là như vậy.” Trưởng Tôn Tề Duyệt hạ mi mắt xuống nhìn ly rượu nhỏ trong tay, chép miệng thán: “Cũng là chúng ta vô phúc nghe được cầm âm của Nhữ ngũ cô nương.”
Lúc này Trưởng Tôn Khởi Hiệp cũng thêm miệng: “Vậy Nhữ ngũ cô nương cũng hảo hảo giữ gìn sức khỏe rồi.” Trong đầu hắn lại đang có một ý nghĩ khác, đây là Trưởng Tôn Tề Duyệt cố ý kéo thế lực của Nhữ gia nên mới lấy lòng Nhữ Hinh!!!
Nhữ Hinh nâng mắt nhìn người vừa phát ngôn. Lúc này nàng mới để ý đến Trưởng Tôn Khởi Hiệp. Nam nhân này ngũ quan tinh xảo, khí khái tuyệt không thua bất kỳ một ai. Chỉ là, cảm giác nàng đối với hắn như có cái gì đó rất lạ, mà nàng lại không biết nên gọi nó là gì, cứ như hận thù lại cứ như một người từng có qua lại rất mật thiết.
Vì nàng chưa từng gặp qua Trưởng Tôn Khởi Hiệp nên hoàng hậu ở bên tỉ mỉ giới thiệu: “Đó là Triết vương, lúc nhỏ các ngươi tuy chưa từng gặp mặt nhưng ta tin chắc cũng sẽ rất nhanh thân thuộc thôi.” Đây là lúc nãy nàng thấy được thần sắc của hoàng thượng, đoán ra tâm ý của hắn nên mới nói ra lời này.
Tuy âm thanh không lớn nhưng An thị ngồi cách đó không xa luôn để ý đến cử chỉ của nữ nhi cùng hoàng thượng hoàng hậu nên rất nhanh nhìn khẩu ngữ liền đoán ra được. Sắc mặt của chút biến hóa, nàng khẽ kéo tay áo của Nhữ Liệp bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Lão gia, người xem. . .”
Không để nàng nói hết lời, Nhữ Liệp đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng trấn an: “Nàng an tâm, ta không để nữ nhi gả vào hoàng thất đâu.”
An thị thở phào một hơi khẽ gật đầu, mắt nàng đầy chua xót nâng lên nhìn nữ nhi đang không hề có chút biểu tình nào trên mặt. Nữ nhi của nàng chính là thiên chân như vậy, nàng nhất định hy sinh tất cả để nữ nhi một đời không lo không nghĩ.
Nhữ Liệp cũng là có cùng suy nghĩ với phu nhân của mình. Năm đó nếu không có nữ nhi e là giờ đây hắn không thể phong quan như vậy, chỉ là sự kiện năm đó đã đánh đổi cả một đời của nữ nhi rồi. Nàng như một vết thương sâu trong lòng hắn, mỗi lần nhìn nàng hắn yêu thương không dứt càng cắn rứt bản thân không thể làm gì giúp nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên trên Hoàng hậu đưa tay vuốt ve dị dung của Nhữ Hinh, lại cầm tay nàng có chút đau lòng hỏi: “Mấy năm nay Hinh nhi sống thế nào? Có vui vẻ không?”
Nhữ Hinh gật đầu mỉm cười nhìn hồi hoàng hậu: “Hinh nhi sống rất vui, tạ hoàng di mẫu hậu ái.” Ở biệt viện rất tốt, tốt hơn nàng hồi kinh rất nhiều.

Hoàng thượng cũng kiềm không được lòng, mở thanh: “Hôm nay ngươi trở về, ngươi thích gì trẫm lập tức chuẩn.” Trừ chính phi vị của Trưởng Tôn Tề Duyệt nàng muốn gì hắn cũng đáp ứng.
Nhữ Liệp nghe được tim muốn rớt luôn ra ngoài. Hắn vội đứng lên hướng hoàng thượng ôm quyền khom người tấu: “Hồi hoàng thượng, nữ nhi còn nhỏ cái gì cũng suy nghĩ chưa tới, người vẫn là thu hồi khẩu dụ mới tốt.” Hắn lại sợ nữ nhi mở miệng muốn đến biệt viện nên mới nhanh như vậy cướp lời của nàng.
Nhữ Hinh đang cao hứng đột nhiên bị phụ thân đá xuống vực sâu, nàng cắn cắn môi dưới nhìn phụ thân đầy oán trách. Biệt viện cách kinh thành được bao xa cơ chứ, ở đó lại tốt như vậy, vì sao không để nàng đến đó? Nàng đã từng đề nghị muốn toàn Nhữ gia cùng dọn đến biệt viện nhưng chẳng ai hưởng ứng kế hoạch này của nàng.
An thị cũng đứng lên cung kính tấu: “Hồi hoàng thượng, Hinh nhi bình thường yêu thích thanh tĩnh giản mạc, người hỏi như thế nàng cũng không biết trả lời thế nào đâu.” Đây chính là ngầm nói cho hoàng thượng hoàng hậu biết nữ nhi của nàng không thích hợp với hoàng thất, không nên đánh chủ ý lên người của nàng, càng không nên dùng hôn sự mà bù đắp cho nàng.
Nhữ Hinh dùng con mắt độc nhất của mình ngây thơ chớp chớp nhìn mẫu thân. Vì sao đột nhiên mẫu thân lại nói như vậy? Hoàng thượng hoàng hậu chẳng phải cũng sẽ không gả nàng cho Trưởng Tôn Tề Duyệt sao? Việc gì phải lo lắng như vậy a.
Chỉ là nàng cũng không có mở miệng phản bác mà nhìn về phía Nhữ Dao. Không hiểu vì sao mỗi lần có người nhắc đến chuyện hôn sự lòng của nàng lại bất an. Luôn luôn sẽ có một cổ cảm giác tội lỗi áy náy với Nhữ Dao mà cả bản thân nàng cũng không lý giải được nguyên nhân.
Nhãn tình của hoàng hậu hoàng thượng lóe sáng, lập tức hiệu rõ ý tứ của phu phụ Nhữ gia. Bọn họ nói vậy nghĩa là sớm có an bài cho hôn sự của nàng rồi.
Hoàng thượng bật cười đáp: “Nếu là như vậy liền tiếp tục tấu khúc thôi, các ngươi cũng an tọa đi.” Lễ vật cho Nhữ Hinh vẫn là phải có nhưng đợi chút nữa hắn sẽ ban riêng cho nàng.
Phu phụ Nhữ gia cung kính tạ ơn xong liền an tọa. Một lòng buộc đá nặng nghìn cân cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Hoàng hậu dịu dàng nắm tay nàng, chỉ thấy từ trong tay áo dài hẹp có một chiếc vòng ngọc phỉ thúy theo tay Nhữ Hinh trượt xuống, nàng đưa tay chạm vào chiếc vòng nói: “Chiếc vòng này là năm đó bổn cung cùng mẫu thân ngươi từ trăm nghìn lễ vật tiến cống chọn ra, nghĩ không ra ngươi vẫn mang theo bên người.”
Nhữ Hinh hạ đường nhìn xuống nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình. Vòng này nàng được mẫu thân đưa cho khi rời kinh thành, lúc trước còn nhỏ đeo bị rộng nên dùng dây đeo trên cổ, hai năm nay mới bắt đầu đeo vào tay, nhưng lại không biết nó là vật tiến cống.
“Hoàng di mẫu cùng mẫu thân chọn sao?”
Hoàng hậu khẽ gật đầu nhưng không đáp mà đưa mắt nhìn ca cơ đang biểu diễn bên dưới. Lúc giải trừ hôn ước, nàng cùng trượng phu muốn tặng lại cho Nhữ Hinh một ít lễ vật nhưng phu phụ Nhữ gia lại từ chối. Đôi qua co lại cuối cùng chọn ra chiếc vòng này, đây cũng chính là hổ thẹn của hoàng thất đối với Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh đợi một lúc lâu cũng không thấy có được đáp án, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hậu. Thấy được nàng ta không nhìn mình nên lại nhìn chiếc vòng. Tay mân mê chiếc vòng rất lâu, ngoại trừ đây là ngọc trân quý ra thì không còn có ý tứ gì khác nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play