CHƯƠNG 17: BIỂU LỘ RA MẶT
Tác giả: Luna Huang
Sáng ngày kế tiếp cũng không gọi là sớm nữa, Nhữ Hinh vừa thay y phục xong thì lại được An thị cho người truyền tiến cung. Chiếc mày liễu duy nhất nhướng lên hỏi nha hoàn đến truyền lời: “Mẫu thân có nói nguyên nhân không?” Nàng mang xấu dung, theo lý không nên tiến cung tránh làm bẩn mắt hoàng thất, nay lại truyền nàng tiến cung là vì lý do gì?
“Hồi ngũ tiểu thư, phu nhân không nói lý do nhưng lúc nãy công công đến tuyên chỉ có nói, hoàng hậu nương nương vốn là hôm nay khai thưởng mai yến biết được ngũ tiểu thư hồi kinh nên cố ý cho người đến tặng thiếp mời.” Nha hoàn có chút run rẩy hồi báo. Nàng sợ Ái Ái đang đi qua đi lại trước mặt mình. Nghe những hạ nhân hầu hạ Nhữ Hinh ở biệt viện nói Ái Ái cắn người không lưu tình, nếu là bị cắn phải. . .
“Vậy mẫu thân còn nói gì nữa không?” Như không nhìn thấy sự run sợ của nha hoàn, Nhữ Hinh lại hỏi.
“Hồi tiểu thư.” Nha hoàn cúi gầm mặt, mắt vẫn cố nâng lên nhìn hai cái chân cam cam của Ái Ái không ngừng lạch bạch di chuyển qua lại trong tầm mắt của mình: “Phu nhân bảo mọi người tiến cung trước tránh làm lỡ yến tiệc, tiểu thư chuẩn bị xong liền có thể tiến cung.”
Nhữ Hinh gật đầu phất tay cho lui người, nàng nhìn theo bóng lưng nha hoàn hỏi Thiêm Hương: “Ngươi cho rằng ta nên đi hay không?”
Thiêm Hương không suy nghĩ bất kỳ thứ gì theo phản xạ mà đáp: “Thiếp mời đã đưa tới, nếu là tiểu thư không đi. . .”
Nhữ Hinh giơ tay lên ý bảo không muốn nghe tiếp: “Nếu vậy thì mau chuẩn bị cung y đi.”

“Vậy. . .” Thiêm Hương ấp úng nhìn vào phần dung mạo bị hủy của chủ tử không dám nói hết câu.
“Không cần che.” Tốt nhất nên phô trương một chút, phải để càng nhiều người biết càng tốt. Nhìn thái độ của Trưởng Tôn Tề Duyệt hôm qua liền biết hắn nhất định không bỏ qua nàng rồi. Chiếc móng đồng gõ xuống mặt bàn gỗ đang suy xét xem khi trở về nên làm gì để tiêu khiển.
Thiêm Hương ứng tiếng lập tức đi chuẩn bị. Nhưng là nàng chuẩn bị xong đã lâu nhưng Nhữ Hinh lại chậm chạp không chịu dời mông vào trong hoán y. Nàng khẩn trương khai thanh: “Tiểu thư, thời thần không còn sớm. . .”
“Không cần gấp, mẫu thân cũng không có giục chúng ta.” Nhữ Hinh thong dong cắn một chút toan táo cao thưởng thức. Đến đó sớm như vậy làm gì, đi trễ một chút, đến đó uống xong tách trà tiệc tan liền đi về thôi. Nơi đó vẫn là không nên lưu lại lâu tránh những phiền phức không cần thiết.
Cứ thế đến gần trưa, nàng tạm biệt Ái Ái rồi cùng Thiêm hương tiến cung. Thiêm Hương ngồi ở bên ngoài cạnh xa phu, tay cầm hộp gỗ đựng chiếc chuông lần trước Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa. Nàng không biết làm thế nào cho phải, dù tiểu thư có mang hay không mang cũng đều là không đúng.
Nếu là không mang để Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy được lại không biết sẽ thụ cái gì. Nếu là mang, nhất định sẽ làm tứ tiểu thư tổn thương, dù gì tứ tiểu thư cũng là người chọn vi thái tử phi. Nhưng nàng biết rõ tiểu thư sẽ không chịu mang đâu, chỉ là mang theo phòng hờ có biến mà thôi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong hoàng cung, ở chính điện một mảnh náo nhiệt. Hoàng hậu, An thị và các vị phu nhân, tiểu thư các phủ cười cười nói nói cùng nhau đi ra hậu hoa viên thưởng mai.

Nhữ Dao đi bên cạnh An thị đầu khẽ cúi không nói một lời. Một thân Lam Phiến băng sắc khiến nàng thanh lệ thoát tục, cộng với trang dung nhẹ nhàng, không nữ nhân nào sánh được. Phi bạch đạm phấn hồng sắc đối nghịch với băng lam sắc của y phục khiến nàng nổi bật hơn vạn phần, trước ngực thêu vài yên vụ bạch sắc tinh tế, mỗi bước chân của nàng đều là miểu bộ sinh hoa.
Ai mà không biết hôm nay hoàng hậu là muốn để Trưởng Tôn Tề Duyệt sớm lập phi chứ. Những buổi yến tiệc này, hầu như mỗi tháng tổ chức một lần, cho dù là mùa thu hoa tàn cũng phải ngắm tùng, mùa đông đến lá cũng mọc không nổi cũng sẽ viện cớ kéo các nàng đến xem phong cảnh tuyết rơi.
Mà trong lòng người nào cũng biết rõ, hoàng hậu đã định sẵn Nhữ Dao làm hoàng nhi tức rồi, chỉ là. . .tính tình của Trưởng Tôn Tề Duyệt không tốt, nếu không có nhiều người để kết thành yến tiệc hắn căn bản đến bóng cũng không thấy chứ đừng nói đến đây tham gia.
Hoàng hậu che miệng cười nói với An thị: “Đã lâu không gặp Hinh nhi rồi, không biết trưởng thành thế nào?” Nếu không phải năm đó Nhữ gia mở miệng ám chỉ chuyện hôn ước sợ nàng cùng vị tỷ muội kim lan này chỉ sợ mỗi người một chiến tuyến rồi. Cũng không thể trách nàng, thân là người của hoàng thất phải lấy quốc gia vi trọng.
Mỗi lần nhắc đến Nhữ Hinh, An thị đều sẽ có chút trầm, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, môi vẫn cười đáp lời: “Nương nương có lòng, Hinh nhi rất tốt.”
Hoàng hậu gật đầu cười dịu dàng, mắt lại liếc nhìn cung môn hỏi: “Vì sao giờ này Hinh vẫn chưa đến a?”
“Hôm qua Hinh nhi mới trở về, có lẽ là do đường xa mệt mỏi nên đến giờ vẫn chưa tỉnh. Vẫn là để thần phụ cho người hồi phủ giục nàng.” An thị miễn cưỡng đáp, nàng không vốn không muốn nữ nhi của mình đến đây nhưng hoàng hậu cũng đã mở lời bảo không ngại nàng chỉ còn cách đáp ứng thôi.
“Không cần vội, để Hinh nhi có thêm thời gian chuẩn bị một chút cũng tốt.” Hài lòng gật đầu nhưng miệng lại từ chối, hoàng hậu lại nhìn Nhữ Dao, kéo tay nàng khẽ vỗ: “Dao nhi vì sao lại không nói gì cả? Mong gặp hoàng nhi sao?”

Tai của Nhữ Dao đỏ bừng, đầu cúi thấp hơn một phần, đáp: “Nương nương trêu thần nữ rồi.” Nàng nào có mong gặp thái tử chứ, nhưng người nàng mong chút nữa cũng ở a. . .Nàng ăn vận xinh đẹp như vậy cũng chỉ vì chút nữa gặp hắn mà thôi.
Lệ phi đúng dịp lại chen miệng vào nịnh hót: “Trang dung của Nhữ tứ cô nương thật bắt mắt, bổn cung cũng phải học hỏi chút rồi.”
“Nương nương quá khen.” Nhữ Dao chỉ khách sáo lại một câu rồi cũng không có nói gì thêm.
Hoàng hậu thu được cảnh này lại cho rằng Nhữ Dao có ý với Trưởng Tôn Tề Duyệt nên càng cười đến sâu hơn một phần. Nàng không để ý đến Lệ phi lại chủ trì yến tiệc cùng mọi người thưởng mai làm thơ.
Không bao lâu, bên ngoài âm thanh thái giám vang lên: “Hoàng thượng giá đáo! Xuyên vương gia, Triết vương gia đến!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra mà hành lễ. Chỉ là âm thanh của thái giám vẫn không dứt, bởi theo sau hoàng thượng cùng hai vương tử còn có đám triều thần cùng nam tân.
Hoàng thượng an vị trên ghế cho mọi người miễn lễ xong liền hỏi hoàng hậu: “Trẫm nghe nói Hinh nhi cũng đến, nàng ở nơi nào, vì sao trẫm không thấy?”
“Hoàng thượng, Hinh nhi đang trên đường đến, do sáng nay thần thiếp mới cho người phát thiếp mời thôi.” Hoàng hậu cũng ngồi bên cạnh hoàng thượng chậm rãi giải thích.
Đám nữ quyến bên dưới đưa tay ôm khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng của mình khi hai vị vương gia đồng loạt xuất hiện. Quan trọng hơn hết thấy chính là cả hai đều quá độ tuổi lập phi nhưng vẫn chưa lập, thị thiếp trong phủ cũng không nhiều, đây chính là chỉ, các nàng còn cơ hội.

Một thứ nữ như Nhữ Dao cũng được ngồi lên thái tử phi vị, bọn họ thân đích nữ đương nhiên tràn đầy tự tin rồi. Mà đám thứ nữ cũng là lòng rộn ràng không kém, làm không được thiếp của vương gia thì làm chính thê của đám nam quyến bên kia cũng rất tốt a.
Thế nên người người đều sửa sang lại váy vóc, tóc tai, chỉnh có mình có một tư thế tốt nhất, để hy vọng có thể mau chóng xuất khuê. Nhữ Dao ngồi ở một bên, mắt luôn là như có như không nhìn về phía An Lam Ca.
Nhữ Tuân cau mày nhìn nàng rất lâu nhưng nàng vẫn không phát hiện. Lúc này hắn mới có chút giác ngộ, mắt hắn không tự chủ nhìn về phía An Lam Ca ngồi cách mình không xa. Chỉ thấy An Lam Ca lại không chút lưu tâm đến ánh mắt của Nhữ Dao mà là nhìn về phía hoàng thượng.
Tâm hắn cả kinh, đây là phụ mẫu điểm loạn uyên ương phổ sao? Hôn sự của Nhữ Dao tuy chưa mở miệng nói rõ nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ đã định rồi, đây là bày tâm tư ra đây nếu là để người khác phát hiện. . .
Nghĩ đến đây, hắn đứng lên rời khỏi vị trí bước đến chỗ An Lam Ca, vờ như có chuyện cần trao đổi nói, nhưng ánh mắt lại lườm cảnh cáo Nhữ Dao nên an phận: “Biểu đệ!” Thấp giọng gọi một tiếng.
An Lam Ca nâng mắt thấy người đến, vội đứng lên: “Đại biểu ca tìm ta?”
“Ân, ngũ muội chắc cũng sắp đến rồi, ngươi ra đón nàng đi.” Nhữ Tuân có chút lúng túng, lại rất nhanh nghĩ ra một lời nói dối không chút khẽ hở.
Lạc Cách Quận ngồi bên cạnh An Lam Ca nghe được nên đi đầu xung phong lên tiếng: “Tuân, để ta đón ngũ tiểu thư là được, không cần phiền phức Lam Ca.”
Nhữ Tuân cũng biết đến tâm tư của phu thê Nhữ Liệp nên cũng không có từ chối: “Hai người các ngươi cùng đi đi.” Ném lại những lời này hắn trở về vị trí của mình. Dù gì cũng đều là người được chọn làm trượng phu tương lai của ngũ muội chi bằng để nàng tự mình chọn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play