“Tôi họ Từ tên Phúc, là nhân viên của Cục quản lý tài nguyên Tam Giới, hôm nay tới giúp Phạm tiên hữu xử lý thủ tục phong thần.” Ông chú kỳ quái cười nói: “Dựa theo quy định, thần tộc mới bổ nhiệm cần ăn chay tắm gội, được cung phụng bằng tam đàn hương bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó mới có thể nhậm chức. Nhưng hiện nay kinh tế suy thoái, GCV của tam giới đã xuống thấp nhất trong mười năm, bên trên không phê duyệt ngân sách, cho nên trước tiên chỉ có thể dùng bánh quẩy chắp vá một hai, mong Phạm tiên hữu thông cảm.”
Phạm Lam: “……”
Phạm Lam: “GCV là cái gì?”
Từ phúc: “Tổng giá trị tín ngưỡng của dân chúng, tên gọi tắt là GrossviValue, cùng loại với GDP của thế giới loài người.”
Phạm Lam: “Tam đàn hương là gì?”
“Sản phẩm cung cấp đặc biệt để giữ gìn pháp lực trung tâm ở Thiên Đình, có công dụng củng cố thần thể, ngưng đọng tinh thần lực, tinh lọc thần quang. Chỉ là gần trăm năm nay nguyên vật liệu cung không đủ cầu, giá cả của nó đã tăng gấp mấy chục lần.” Từ Phúc nói: “Nếu Phạm tiên hữu có bất cứ vấn đề gì thì cũng có thể nói ra, chức trách của chúng tôi chính là giải đáp các thắc mắc của tân thần mới nhậm chức.”
Tôi chỉ muốn hỏi Thiên Đình các anh có phải sắp phá sản rồi không?!
Phạm Lam nhéo bả vai: “Thủ tục phong thần bao gồm những gì?”
“Vô cùng đơn giản.” Từ Phúc ngồi nghiêm túc: “Bước đầu tiên, tắm gội bằng thần quang, lúc nãy đã hoàn thành. Bước thứ hai, download APP Thần Tin của Thiên Đình rồi đăng ký và đăng nhập.”
Phạm Lam: “APP đó là gì thế?”
“Xin phép cho tôi mượn điện thoại của cô.”
Phạm Lam đưa điện thoại ra. Chỉ thấy Từ Phúc móc điện thoại của mình gõ 2 cái, vẽ một hình vẽ trên không, hét lớn: “Chú Phục, tái!”
Màn hình điện thoại của anh xuất hiện một quả bong bóng ánh vàng rực rỡ, to bằng nắm tay, bên ngoài lập loè một chùm sáng nhỏ —— thực chất đó là tia chớp bị thu nhỏ lại mấy chục nghìn lần.
Bong bóng bay đến trên điện thoại của Phạm Lam, bị màn hình “bốp” một tiếng hút vào. Điện thoại sáng lên kim quang dịu dàng, vài giây sau, ánh sáng biến mất, ký hiệu “S” màu vàng xuất hiện ở sau vỏ điện thoại.
“Đây là APP Thần Tin của Thiên Đình.” Từ Phúc chỉ vào phần mềm mới trong điện thoại của Phạm Lam, nói.
Đó là một APP bên ngoài nhìn qua rất bình thường, hình tròn được 2 đường kẻ dày chia làm ba phần bằng nhau, từ trên xuống dưới là ba màu sắc lam, lục, nâu, ở giữa vẽ một ký hiệu chữ “S” màu vàng, tạo hình giống với điện thoại của Phạm Lam như đúc.
Phạm Lam: “…… Cách phối màu này……”
Từ Phúc: “Đây là Ngọc Đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta tự tay thiết kế, là mũi nhọn của thiết kế thời thượng, là bản thiết kế vượt thời đại!”
Phạm Lam nuốt hai chữ “quá xấu” lại trong họng.
“Bước tiếp theo rất quan trọng. Đầu tiên, chúng ta click mở APP, sau đó,” Từ Phúc run rẩy dựng thẳng ngón tay lên: “Sau đó làm từng bước một theo nhắc nhở——”
Biểu cảm căng thẳng tột cùng của Từ Phúc giống ông cố nội bà cố ngoại lần đầu tiếp xúc smart phone như đúc.
Phạm Lam bấm vào trang đăng ký đầu của APP, ghi tên, giới tính, sinh nhật. Bước tiếp theo, màn hình điện thoại nhảy ra một cái nút “Có đăng ký thần quang hay không”, Phạm Lam quyết đoán ấn xuống 【có】.
Màn hình biến thành thủy kính sóng nước lóng lánh, ảnh ngược trong gương là mặt Phạm Lam, không cà da không chỉnh sửa, có thể so với camera trước của Iphone.
“Sau đó thì sao?” Phạm Lam hỏi.
“Sau đó —— chà, cô đã đến bước này rồi hả,” Từ Phúc càng căng thẳng, hít thở sâu: “Hiện tại thả lỏng, hít thở sâu, thả thần quang ra.”
Phạm Lam: “Hả?”
“Phát quang, thiểm quang, các loại ánh sáng, hiểu chứ?” Từ Phúc quơ chân múa tay liên tục.
“Không hiểu.” Phạm Lam nói: “Xin tham khảo.”
“Chà, cái này nói như thế nào nhỉ —— ví dụ như yêu tiên thực vật chính là cảm giác nảy mầm, nở hoa, yêu tiên động vật chính là cảm giác khi hóa thành người, yêu tiên linh vật chính là cảm giác khi dẫn khí nhập thể ——”
“Tôi là nhân tiên.”
“À…… Nhân tiên là……” Từ Phúc vò da đầu: “Con người khi nào cảm thấy thoải mái nhất, vui sướng nhất?”
“……”
“Phạm tiên hữu, biểu cảm đó của cô là có ý gì?”
Phạm Lam: Tôi nghi ngờ ông nói điêu, nhưng tôi không có chứng cứ.
“Tùy người mà khác nhau,” Phạm Lam nói: “Cái này quá chung chung, có thể nói cụ thể hơn không?”
“Cụ thể chính là —— chính là…… Giây phút cô cảm thấy vui sướng nhất, tưởng tượng lại giây phút đó, phóng đại loại cảm giác này là có thể thả ra thần quang.”
Giây phút vui sướng nhất.
Phạm Lam nghĩ ngợi rồi cười.
Cô thở phào một hơi, tưởng tượng ra khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, bóng dáng của cô trong thủy kính tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như kỹ năng đặc biệt của máy tính vẽ ra đường cong màu vàng. Thủy kính chấn động, cuốn lốc xoáy nho nhỏ, khuôn mặt của Phạm Lam biến mất, thay thế bằng bối cảnh mới.
Không trung xanh thẳm, những đóa mây trắng lượn lờ, một quyển trục kim sắc từ cuối không trung bay tới, chậm rãi mở ra.
【Hoan nghênh ngài, Phạm Lam. Cấp bậc hiện tại của ngài là hạ thần, rất mong chờ biểu hiện của ngài.】
Trên quyển trục lại xuất hiện bản đồ vẽ bằng phương pháp cổ, một điểm đỏ trên bản đồ không ngừng nhấp nháy.
Từ Phúc: “Đây là đơn vị Phạm tiên hữu sắp nhận chức.”
Phạm Lam bấm vào điểm đỏ, bên cạnh xuất hiện một khung thoại.
【Đơn vị nhậm chức: Khu miếu thổ địa Thanh Long của mạch Côn Luân ở Xuân Thành, địa chỉ: Khu Thanh Long, Xuân Thành, 48 độ cực xích đạo, chức vị: Bà thổ địa 】
Phạm Lam: “……”
Phạm Lam: “……”
Phạm Lam: “Cái gì?”
Biểu cảm của Từ Phúc còn kinh ngạc hơn Phạm Lam, anh trừng hai tròng mắt, há nửa miệng, đầu lưỡi chẻ đôi rớt xuống trên mặt bàn, chảy ra một đống nước miếng.
Phạm Lam trốn về phía sau: “Này!”
Từ Phúc cuốn đầu lưỡi trở về trong miệng.
Vẻ mặt của anh vô cùng kỳ quái, như là đồng cảm, kinh ngạc sợ hãi, hoặc là —— ngạc nhiên.
Phạm Lam có loại dự cảm xấu, cô nhìn chằm chằm Từ Phúc. Từ Phúc cười gượng né tránh ánh mắt cô.
Phạm Lam: “Thiên Đình còn ép duyên nữa hả?”
Từ Phúc: “Sao có thể! Hai vị thổ địa ở khu miếu Thanh Long kia, một người là lão già độc thân hơn 80000 năm, một người độc thân hơn 8000 năm, ai có thể giới thiệu vợ cho bọn họ chứ?!”
“Bà thổ địa không phải vợ của ông thổ địa hả?”
“Không không không, Phạm tiên hữu cô hiểu lầm rồi!” Từ Phúc liên tục xua tay: “Trước kia ở thế giới loài người xác thật có cách nói này, nhưng trong quá trình tổ chức, thần của chúng ta không ngừng xây dựng và hoàn thiện, bà thổ địa sớm đã biến thành chức danh của thần, là người lãnh đạo thứ ba của miếu thổ địa.”
“Hai người phía trước là ai?”
“Ông thổ địa và Ông Táo.”
Phạm Lam: “……”
Miếu thổ địa vậy mà còn có cả Ông Táo trong biên chế?
Phạm Lam: “Tiền lương tiêu chuẩn của bà thổ địa là bao nhiêu?”
“Cái này hả……” Từ Phúc cười nói: “Thật đúng là khó nói. Bà thổ địa là chức vị riêng của miếu thổ địa, số lượng và cương vị chức trách đều là do các thổ địa công tự quyết định, tiền lương tiêu chuẩn tất nhiên cũng là như thế.”
Phạm Lam: “Nói cách khác, số lượng và chức trách của bà thổ địa ở mỗi miếu thổ địa cũng không giống nhau?”
“Đúng thế.” Từ Phúc gật đầu: “Ví dụ như khu miếu thổ địa Chu Tước ở Xuân Thành có tám bà thổ địa, mỗi người quản một phần, phân công rõ ràng.”
“Vậy khu miếu thổ địa Thanh Long này có mấy người?”
“Cô là người duy nhất.”
“Trước kia không có hả?”
“Tất nhiên là có, nhưng đều đi ăn máng khác —— khụ, chuyển chức.”
Phạm Lam híp mắt: “Vì sao lại chuyển chức?”
“Khụ, cái này tôi không rõ lắm.” Từ Phúc dời ánh mắt đi nơi khác: “Ngày mai vào lúc đưa tin, Phạm tiên hữu có thể dò hỏi tỉ mỉ chi tiết một vài thổ địa xã công đại nhân nơi cô nhậm chức.”
Phạm Lam: “…… Tôi còn có một vấn đề ——”
“Phạm tiên hữu muốn hỏi địa chỉ của loài người đúng không,” Từ Phúc bấm vào khung thoại nhậm chức của Phạm Lam, bên cạnh khung thoại hiện lên icon bản đồ: “Chỗ này có thể thay đổi thành địa chỉ của loài người, còn có hướng dẫn.”
【Địa chỉ thay đổi: Khu Thanh Long, Xuân Thành, 48 độ cực xích đạo = số 5666 phố Thu Nguyệt, khu Xuân Hoa, Xuân Thành】
“Còn có một chuyện cuối cùng, căn cứ các quy định liên quan về 《Luật bảo mật thông tin Tam giới》, Thần tộc có nghĩa vụ bảo mật, chưa có sự cho phép thì không được để lộ bất cứ tin tức gì liên quan đến Tam giới với người bình thường. Xét thấy tình huống của Phạm tiên hữu khá đặc biệt, tôi xin nhắc nhở cô, không thể nói thân phận Thần tộc của cô cho bạn bè người thân.”
Phạm Lam: Nghĩ tôi bị điên chắc? Nếu nói mấy thứ này ra thì chắc chắn tôi sẽ bị coi là bệnh nhân tâm thần rồi bị nhốt lại.
“Nếu không cẩn thận lỡ miệng nói thì sẽ ra sao?” Phạm Lam hỏi.
“Quy Nguyên Chú sẽ giải quyết tất cả nỗi lo về sau của cô.” Từ Phúc cười nói: “Mời cô ngày mai đến đưa tin trước giờ Tỵ. Cầu chúc Phạm tiên hữu tiền đồ vô lượng, có được thần cách vĩnh hằng. Bảo trọng!”
Nói xong, Từ Phúc đứng dậy, lạy dài thi lễ với Phạm Lam, rồi chạy như bay qua đường cái, nhảy lên một chiếc xe buýt.
Có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Phạm Lam nghĩ.
Nhưng mà không sao.
Dù sao cũng đã thành thần.
Dù sao cũng sẽ không bị sét đánh.
Dù sao…… Tới đâu hay tới đó vậy……
Cô ngồi trên ghế dài, ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi nheo lại.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người, vừa mềm mại lại thoải mái. Phạm Lam duỗi người, đầu ngón tay cô phảng phất như bị ánh mặt trời chiếu đến tỏa sáng, nổi lên vầng sáng màu vàng nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Phạm Lam cười.
Quả nhiên nằm phơi nắng chính là khoảnh khắc vui sướng nhất của cô.
*
Ngày hôm sau, Phạm Lam dậy thật sớm, trang điểm nhẹ, đeo ba lô lớn trên lưng, vọt vào dòng người trong giờ cao điểm buổi sáng của tàu điện ngầm. Phạm Lam ở thành Tây, phố Thu Nguyệt khu Xuân Hoa lại ở phía đông, tàu điện ngầm đi qua hai thành mất một tiếng. Chờ lúc Phạm Lam đến trạm cuối, theo dòng người thở hổn hển bò lên trên mặt đất thì đã gần 9 giờ.
Đây là lần đầu tiên Phạm Lam tới thành Đông, thứ cô nhìn thấy là một vùng đất bằng phẳng, nóc nhà màu đen, màu trắng, màu xám nối liền nhau, không có nhà cao tầng che kín nên có thể nhìn thấy núi non thấp thoáng trong mây mù. Núi non trùng điệp vô tận bày ra một màu sắc đặc biệt như bức tranh thuỷ mặc, hùng vĩ mà thanh tao.
Cầu vượt khổng lồ xỏ xuyên qua chân núi, đường sắt cao tốc màu bạc xuyên qua màn sương mù, kết nối truyền thuyết và tương lai.
Phạm Lam dựa theo hướng dẫn đi về phía trước. Đường phố thành Đông rất hẹp, chỉ có thể vừa đủ cho một chiếc xe miễn cưỡng đi qua. Cây cổ thụ hai bên lối đi bộ đều có ba bốn người vây quanh, bên đường đều là lối kiến trúc ngói xưa cũ, còn có rất nhiều kiến trúc phong cách thời Minh, thời Thanh. Những bức tường loang lổ phủ đầy rêu phong, trên những cây cột đỏ sẫm treo những huy chương đồng của các đơn vị bảo vệ di tích văn hóa.
Ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu vào trên mặt đất, chiếu vào mái hiên cổ xưa, chim chóc kêu ríu rít, chăn đơn phơi trên cửa sổ hình hoa mẫu đơn bị gió thổi lay lắt.
Chỗ này rất thích hợp với cô.
Yên tĩnh, thanh bình, nhàn nhã, Phạm Lam đã có thể tưởng tượng đến tương lai dưỡng lão tốt đẹp tại đây.
【Rẽ phải ở ngã tư ở 100m phía trước】
Phạm Lam bước nhanh hơn, cô đã nóng lòng không chờ nổi muốn thấy đơn vị công tác mới —— ——……
Khuôn mặt Phạm Lam suy sụp.
Cô bị dòng người ầm ĩ bao quanh, bị hương vị của tỏi, hành tây, đậu hủ thúi bao phủ.
Cô đứng ở giao lộ của một cái chợ bán thức ăn lộn xộn. Cà tím, ớt cay, cà chua, dưa chuột, bí đỏ, đậu giá lấp đầy lối đi bộ, màu sắc rực rỡ gần như sắp tràn ra ngoài, dây điện màu đen cuốn thành một đống vòng tròn treo trên cột điện, phảng phất như vẽ lên cho cả khu chợ bán thức ăn một chiếc khung màu đen.
Các bác trai bác gái họp chợ bước đi như gió, nhân viên văn phòng vây quanh xe bán đồ ăn sáng giành giật từng giây, nhóm người môi giới bất động sản thét to khẩu hiệu tập thể dục buổi sáng. Một bà lão kéo cháu trai vội vàng đi qua người Phạm Lam, cháu trai nhỏ khóc nước mắt nước mũi đầy mặt: “Cháu không muốn đi nhà trẻ, hu hu hu ——”
Màu của bảng hiệu chợ treo phía trên đã bong tróc, mép còn rỉ sắt thật dày, ghi “Chợ nông sản phố Thu Nguyệt”.
Phạm Lam: “……”
Phạm Lam nhìn điện thoại, hướng dẫn nhắc nhở cô tiến vào chợ.
Trên đường càng ngày càng chật hẹp, bên tai càng ngày càng ồn ào, Phạm Lam càng ngày càng mệt, cảm giác đời này sẽ không bao giờ đến nơi.
【Điểm đến ở ngay bên trái ngài, hướng dẫn lần này kết thúc】
Phạm Lam dừng bước, quay đầu lại.
Cô đứng ở cửa một đại viện, hai cánh cửa lưới bằng sắt bị rỉ, khép hờ, dùng một sợi dây thép buộc lại với nhau, trên tường treo “Khu Hội Liên Hiệp Phụ Nữ phố Xuân Hoa, Xuân Thành”.
Phạm Lam: Cái quái gì vậy?
Phạm Lam gõ liên tục vào hướng dẫn.
【Ngài đã đến đích, hướng dẫn lần này kết thúc】
【Ngài đã đến đích, hướng dẫn lần này kết thúc】
【Ngài đã đến đích, hướng dẫn lần này kết thúc】
Phạm Lam chỉ có thể cắn răng đi đến trước cửa sắt, tháo ba lô xuống, định chen cửa đi vào thế nhưng đầu chui lọt, bả vai chui lọt, bụng cô —— bị kẹt!
Không, không phải bởi vì bụng, mà là cửa có thứ gì đó chặn cô, cảm giác như màng bọc thực phẩm, mềm mại co dãn, trong suốt. Phạm Lam dùng ngón tay đè, không khí bốn phía tạo ra một tầng gợn sóng.
Việc này cô đã có kinh nghiệm rồi, đây là kết giới.
Phạm Lam vung nắm tay đập mạnh.
Kết giới mỏng manh hơi rung động, chậm rãi mở ra một cái lỗ, Phạm Lam tận dụng thời gian chui vào —— Cô đang đứng ở trong một cái viện khác.
Cây bạch quả cao ngất trong mây, tán cây khổng lồ gần như che khuất không trung, lá cây hình quạt màu hoàng kim to như bàn tay, rung động xào xạc theo gió. Mặt đất được phủ kín bởi một tầng lá rụng dày, ánh vàng rực rỡ, dẫm lên mềm mại như tấm thảm đã trải hàng chục nghìn năm.
Phạm Lam vòng qua thân cây đi về phía trước, sau cành lá ẩn giấu mái cong tinh xảo, cây cột đỏ đậm sáng bóng, song cửa sổ chạm rỗng màu xanh biếc —— đây là một kiến trúc cổ hai tầng tinh xảo, hai con kỳ lân dũng mãnh ngồi ngay ngắn ở cổng lớn, trên cửa treo bảng hiệu bằng bạch ngọc —— “Miếu Thổ Địa”.
Một người đàn ông cường tráng đứng trên cây thang, đang dùng chổi lông gà quét bụi bám trên bảng hiệu.
Đứng dưới cây thang là một người đàn ông khác, anh mặc áo khoác ngoài làm bằng tơ lụa với hoa văn màu trắng, mắt to, râu cá trê, trên đỉnh đầu buộc một cái bím tóc, miệng lải nhải: “Lão tứ, ông nhanh lên, bà thổ địa mới nhậm chức hôm nay sắp tới rồi, chúng ta phải lấy tinh thần diện mạo hoàn toàn mới nghênh đón ——”
Anh nhìn thấy Phạm Lam, lập tức ngây người.
Phạm Lam tiến lên một bước, vẫy tay: “Chào các anh, tôi là Phạm Lam.”
“Bà thổ địa ~ cô đến sớm thật!” Hai chòm râu của người đàn ông kia sắp cong lên trời rồi: “Lão tứ, mau xuống nghênh đón bà thổ địa!”
Người đàn ông đang đứng trên thang nhảy “rầm” một tiếng xuống. Anh ta mặc áo khoác ngoài bằng lụa giống ria mép, cơ bắp rắn chắc, mặt vuông mắt to, chắp tay thi lễ: “Chào bà thổ địa.”
Phạm Lam: “…… Chào mọi người.”
Cái từ “bà thổ địa” này sao nghe lại khó chịu dữ vậy nhỉ!
“Mời bà thổ địa đi bên này,” Ria mép hơi cúi người đi phía trước dẫn đường: “Tôi là Giáp Dịch, là quản sự của miếu thổ địa, người phía sau cô đây chính là Đinh Tứ. Cẩn thận, bậc cửa hơi cao.”
Phạm Lam bước qua bậc cửa cao ít nhất ba mươi centimet, bước chân không khỏi thoáng dừng lại.
Miếu thổ địa vẫn lưu giữ kết cấu kiến trúc cổ, những thanh xà phía trên chạm khắc những bức họa tinh xảo, dưới bốn cây cột đỏ là những bức phù điêu hình mây bay, trừ những thứ này ra thì tất cả vật dụng trang trí, dụng cụ, thiết bị đều vô cùng hiện đại. Sàn bằng gạch cẩm thạch, đèn LED chiếu sáng ngời, phía đối diện là quầy kính hoàn toàn khép kín, có hai cửa sổ, treo màn hình điện tử, hiện chữ “Tạm dừng buôn bán”. Bên trái có một dãy máy, nơi ngồi chờ, máy lọc nước, còn có một cánh cửa thoát hiểm. Bên phải là cầu thang bộ thật dài.
“Đây là đại sảnh làm việc của miếu thổ địa, hiện giờ còn chưa đến thời gian buôn bán, mời bà thổ địa đến bên này.” Giáp Dịch dẫn Phạm Lam lên lầu: “Ngày thường Xã Công đại nhân, Ông Táo và bà thổ địa đều ở lầu hai làm việc. Bà thổ địa cẩn thận, chỗ này có khối gạch nứt ra.”
Đối diện cửa thang lầu hai là hành lang dài, rất rộng, cũng đủ bốn người đi song song, cửa sổ chạm rỗng nằm bên tay trái, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, từng chùm sáng hiện lên sàn nhà gỗ đặc màu đỏ thắm, hình thành quầng sáng hình thoi. Bên tay phải là một loạt cửa phòng, Phạm Lam nhìn thấy bốn tấm biển theo thứ tự “Tập Nghị”, “Tư Dân”, “Sử Thành”, “Công Đức”. Cuối hành lang là hai cánh cửa gỗ đỏ, trên bảng hiệu viết hai chữ “Điện Thờ”.
“Ông Táo, anh có đó không?” Giáp Dịch gõ cửa.
Cửa lớn phát ra tiếng kẽo kẹt rồi mở ra, bên trong xuất hiện một thanh niên.
Anh bê một ly sữa đậu nành, cắn ống hút, mắt mỏng môi hồng, thanh tú như con gái.
“Ông Táo, vị này chính là bà thổ địa mới nhậm chức, Phạm Lam.” Giáp Dịch nói: “Bà thổ địa, vị này chính là Ông Táo.”
Phạm Lam không nhúc nhích, Ông Táo cũng không nhúc nhích.
Hai người nhìn nhau khoảng một phút.
“À,” Ông Táo nhả ống hút: “Cô là người phụ nữ lười biếng kia.”
Phạm Lam: Mẹ nó!
Ông Táo mà lại là người đưa cơm hộp, tòa miếu thổ địa này chắc sắp phá sản mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT