Những lời này chẳng khác gì một mồi lửa châm vào thùng thuốc súng trong lòng mỗi người.

“Hèn gì!” Một huấn luyện viên trẻ tuổi hô lên như vừa hiểu được toàn bộ câu chuyện: “Tôi đã nói là lối đánh giả lập của cậu quen lắm mà!”

Đồng nghiệp cạnh bên anh ta gào còn to hơn: “Hồi năm hai thằng nhỏ từng đập ông một trận tơi bời! Lại chẳng quen quá!”

Nữ chủ nhiệm khoa Kỹ thuật cũng bước về trước: “Thì ra là thế. Mấy ngày nay các thầy cô cứ chăm chăm tìm em trong Quân đoàn, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu thiếu gia Wimmer đã muốn chôn vùi việc mạo danh này thì làm sao có thể để em gia nhập lực lượng chiến đấu cho được.”

Oscar cũng nhập hội: “Má! Chẳng trách sao cứ thằng đó cứ ra rả nói xấu anh trong mỗi bữa tiệc, mà còn làm bộ bất đắc dĩ nữa cơ! Nào là bị anh quấn lấy mãi, chịu không nổi nữa nên mới nhờ người quen xin cho anh vào hậu cần. Hậu cần thì vào thật nhưng căn bản là đang chèn ép anh!”

Những lời này của hắn ta vốn không hề nằm trong kịch bản, nhưng Lưu Hoàn làm sao có thể bỏ qua cơ hội đã đưa đến trước mặt, lập tức lên tiếng: “Thưa Nguyên soái, xin ngài hãy điều tra cả ‘người quen’ của thiếu gia Wimmer trong Quân đoàn này là ai!”

Rennes gật đầu: “Dĩ nhiên.”

Và trái phá đã nổ. Không phải con em giai cấp thượng lưu nào cũng tham gia Quân đội hoặc chính trường, có rất nhiều cũng người chỉ làm công ăn lương như bao người khác, giờ phút này cũng đang xem trực tiếp, hăng hái phổ cập “giai thoại” mình từng nghe về Lâm Kính Dã cho quần chúng hay.

Vì vậy…

“Tao muốn chửi nhiều quá giờ đíu biết phải chửi gì… Đây mà là “chỉ biết ghen tuông vớ vẩn”? Tỉnh lại rồi tự dòm trên người mình xem còn chỗ nào chưa bầm tím không!”

“Đây mà là chỉ biết ghen thì tao là một củ khoai tây bại não rồi.”

“Ôi giời ơi anh giám khảo ơi em là Omega vừa thơm vừa mềm nè anh mau tới quấn lấy em đi!!!”

Sắc mặt Thượng tướng Wimmer lúc xanh lúc trắng, hồi lâu mới gian nan phun ra được một câu: “Không thể nào, không thể nào như vậy được! Cậu… cậu chỉ là Beta mà thôi! Chẳng lẽ cậu lén phân hóa mà không ai biết?”

“Nà ní??”

“Đệch, là tôi bị ảo thính hay ông cụ mắc Alzheimer rồi hả bà con?”

“Khoan khoan, tui nhớ khán giả đi xem vòng một trực tiếp nói là ngửi thấy pheromone mùi rượu Rum mà?”

Đôi mắt Lâm Kính Dã bình tĩnh phản chiếu lại vẻ mặt đầy phức tạp của lão tướng quân, lãnh đạm đáp: “Không, tôi thật sự chỉ là một Beta bình thường mà thôi.”

Bản năng của ông cụ lại lên tiếng thay lý trí: “Beta sao có thể làm những chuyện đó được? Cậu lấy gì để chứng minh mình khác với những kẻ mạo danh gần đây?”

Nghe vậy, Lâm Kính Dã ngoái lại nhìn Nguyên soái. Rennes cau mày ra chiều không vui nhưng vẫn gật đầu. Được hắn cho phép, bộ giáp xương ngoài nhanh chóng được anh tháo ra với những động tác thuần thục dứt khoát, rõ ràng đã luyện thành thói quen, không cần nhìn cũng có thể chính xác tách rời từng khớp nối.

Suốt những năm qua, vị trí ở tuyến hai chưa bao giờ ngăn được bước chân anh ra chiến trường.

Sau đó, căn cứ bị nhấn chìm trong làn sóng âm thanh xôn xao kinh ngạc, ngay cả những người từng hóng chuyện trước kia cũng không khỏi mở to mắt, hít vào một hơi sửng sốt khi giáp xương ngoài hoàn toàn được tháo ra, người thanh niên trong bộ quân phục chiến đấu kéo tay áo phải lên, để lộ cánh tay giả màu bạc bên dưới. Tuy đã được phỏng theo bàn tay tự nhiên của anh nhưng những đốt tay vẫn trông có vẻ mảnh khảnh và dễ vỡ đến lạ. Ánh nắng gõ vào bề mặt kim loại, tản ra những tia sáng rực rỡ như cầu vồng.

Người thanh niên thản nhiên phô bày khiếm khuyết trên cơ thể mình, không chút e dè hay mặc cảm: “Tôi mất cánh tay phải vào năm mười lăm tuổi, vì vậy luôn phải đeo giáp để che giấu chi giả trong thời gian học tại Úy Lam.”

Lưu Hoàn gật đầu xác nhận: “Quả thật có chuyện này. Em còn lấy lý do ‘người chiến sĩ phải luôn duy trì cảnh giác, gối giáo chờ sáng’ để đeo giáp tay suốt ba năm tại trường.”

Oscar cũng bừng tỉnh: “Hèn gì hôm thi đấu tên Elliot cứ đeo cái giáp đó ra vẻ ghê gớm lắm! Hóa ra là hắn không thể không bắt chước anh!”

Trên khán đài, Esuna thì thào: “Suỵt, thằng nhỏ này được Nguyên soái nhét vào hay gì?”

Lưu Tuấn lắc đầu: “Đâu, lần nào em đưa hồ sơ của nó cho Nguyên soái cũng thấy nguyên chữ ‘chê’ trên mặt ngài ấy hết mà không biết tại sao.”

Nữ phó quan quay ra sau: “Người bên cậu hả Teval?”

Sắc mặt cựu phó quan tàu 927 đen như một mỏ than, chữ ‘CHÊ’ chắc cũng to ngang hàng Nguyên soái.

Esuna: “À, thế là không.”

Là sinh viên nổi tiếng nhất học viện Úy Lam, những video chiến đấu và ghi chép tác chiến mô phỏng của “Elliot Wimmer” thường xuyên được đưa vào bài giảng của các huấn luyện viên, thậm chí còn được trường quân đội khác mượn về, dẫn đến số lượng sinh viên từng được học qua những tài liệu ấy nhiều vô số kể. Vì vậy ai cũng biết đến thói quen đeo giáp tay này của y, thậm chí có người còn bắt chước để khích lệ bản thân.

Nào ngờ chủ nhân thật sự của cặp giáp chỉ bất đắc dĩ phải làm vậy để giấu đi cánh tay giả.

Những lời đồn bay lượn khắp Thủ Đô tinh trước kia cũng có nhắc đến người con trai trưởng tàn tật nhà họ Lâm, nhưng hai ngày thi đầu vừa qua đã khiến ai nấy đều vô thức bỏ qua chi tiết này. Bởi vì đó là chiến tích một chọi hai mươi vẫn bất bại, bốn bề thọ địch vẫn có thể công phá, thậm chí không hề có một chút áp lực nào. Đối thủ của anh cũng không phải những thanh niên choai choai vừa nhập ngũ, mà đều là các chiến sĩ đã phục vụ mấy năm trong Quân đoàn. Rất nhiều người đã từng chứng kiến chiến tranh, đều là những anh tài trẻ tuổi giữ chức Hạm trưởng, Hạm phó, nhưng tất cả đều gục ngã trước sự đàn áp từ đầu chí cuối của anh.

Nếu người sở hữu chiến tích này là Nguyên soái thì sẽ chẳng ai thèm chớp mắt, bởi dẫu sao hắn cũng là Alpha cấp S, nhưng đổi lại là một Beta trông văn nhã yếu ớt, lại còn thiếu một cánh tay, nói ra ai mà tin?

Thượng tướng Wimmer vẫn không chịu bỏ qua: “Tuyệt đối không thể nào! Tuy thành tích của cậu ở Đại học Tổng hợp Turandot không có gì nổi bật nhưng cũng không tốt nghiệp trễ hạn, mà chương trình học tại Úy Lam lại hoàn toàn khép kín, làm sao cậu có thể tốt nghiệp ở hai nơi cùng một lúc được?”

Lâm Kính Dã gật đầu: “Đúng vậy, nghỉ học và thiếu bài hơi nhiều, cũng không tập trung nghe giảng hay làm bài nên thành tích rất kém.”

“Nhưng chưa bao giờ bỏ thi!” Thượng tướng Wimmer tiếp tục truy vấn: “Tuy học kỳ của Turandot và Úy Lam khác nhau nhưng vẫn bị trùng lặp không ít. Rất nhiều bài thi cuối khóa của Úy Lam đều được tiến hành trong thời gian khép kín, cậu không thể nào cùng lúc xuất hiện ở cả hai nơi được. Ai là người đã thay cậu đi học ở Turandot?”

“Không ai cả.” Sắc mặt Lâm Kính Dã vẫn lãnh đạm như thường, nhưng giọng nói đã chất chứa một tia bén nhọn: “Không phải ai cũng sẽ bắt người khác thay thế khi nhận ra mình không thể tốt nghiệp.”

Khán giả hiện trường đồng thanh hít hà đầy cả hai buồng phổi, chỉ có Rennes chậm rãi đưa tay lên vỗ vào nhau. Theo âm thanh lẻ loi ấy truyền đi, các thành viên tàu 927 không nhịn được mà hùa theo. Sau đó, Thanh Kiếm Bầu Trời và tập thể huấn luyện viên Úy Lam cũng không chịu thua kém.

Khi tiếng vỗ tay dừng lại, Lưu Hoàn mới chậm rãi bước ra khỏi hàng ngũ, để mọi tầm mắt tập trung lên mình rồi mở miệng với Thượng tướng Wimmer: “Chương trình huấn luyện của học viện quân sự Úy Lam quả thật được tiến hành khép kín, nếu sinh viên tự ý trốn ra ngoài bị bắt được sẽ chịu xử phạt rất nặng, đồng thời bị lưu vào học bạ. Tuy nhiên vẫn luôn có một quy định đặc thù tồn tại, chỉ vì hầu như không ai làm được nên rất nhiều người không nhớ đến mà thôi.”

Trái cổ lão Thượng tướng lên xuống trong cổ họng, vô thức truy hỏi: “Quy định gì?”

Niềm kiêu hãnh không cách nào che giấu toát ra từ đôi mắt vị Tổng huấn luyện viên: “Nếu có sinh viên có thể thuận lợi ra vào trong thời gian huấn luyện khép kín mà không bị các huấn luyện viên tuần tra bắt được, cũng như không kích hoạt hệ thống an ninh, hoặc cho dù có cũng không bị ghi lại hình ảnh để chứng minh thân phận, hành động ấy sẽ không bị xem là vi phạm nội quy.”

Thượng tướng Fiditz cũng bổ sung: “Đúng vậy, không những thế mà sinh viên ấy còn được Úy Lam trao tặng vinh dự đặc biệt, chứng tỏ người có năng lực đột phá hệ thống an ninh cao cấp của học viện này cũng sở hữu khả năng ẩn nấp và xâm nhập phi thường. Người có thể làm được điều ấy cũng đủ để ghi tên mình vào lịch sử Úy Lam!”

“Không thể nào!” Thượng tướng Wimmer khàn giọng rống lên như đang ra sức thuyết phục bản thân: “Hệ thống an ninh của Úy Lam không phân cao thấp với Hoàng cung và chiến hạm tinh nhuệ cấp một, chỉ một sinh viên làm sao có thể tự do ra vào mà không bị phát hiện?”

Lần này người đáp lời là Lâm Kính Dã: “Thật ra lần đầu tiên lẻn đi có kích hoạt một báo động, cũng may AI và các thầy cô đều không đuổi kịp. Mặt khác, thiết bị hình chiếu ba chiều cao cấp do anh Wimmer cung cấp cũng giúp đỡ trong việc không để lại hình ảnh nào có thể chứng minh thân phận.”

“Cậu—” Đôi môi lão tướng quân run rẩy.

Lưu Hoàn hoàn toàn không kiêng dè gì nữa, trào phúng nói: “Không một hệ thống an ninh nào là không có sơ hở, nhưng có người dốc hết sức cũng không thể đột phá, mà chiến sĩ trời sinh lại có thể bắt được 0,01% ấy.”

Thượng tướng Wimmer đã hoàn toàn câm lặng, nhưng Thượng tướng Fiditz lại tỏ ra hứng thú dạt dào: “Vậy xin hỏi Tổng huấn luyện Lưu, nếu cậu ấy chưa từng bị bắt gặp thì làm sao thầy lại biết được?”

Người thầy đáp: “Chính nó nói cho tôi. Có một lần đồng nghiệp của tôi đi công tác từ tinh khu thứ hai về, mang tặng chút thịt khô và rượu mật ong đặc sản. Hôm ấy vừa khéo lại là sinh nhật, tôi muốn gọi học trò qua đón chung, nhưng tìm cả ngày trời không thấy đâu. Hôm sau tôi thuận miệng nhắc đến, thằng nhỏ này thấy áy náy nên thành thật khai hết.”

Khóe môi Lâm Kính Dã nâng lên một góc độ gần như không thể nhìn ra, nhưng kỹ thuật hiện đại làm sao có thể bỏ qua chi tiết này, thế là nụ cười ấm áp ấy được phóng to lặp đi lặp lại, khiến dân mạng gáy đến khản cả cổ.

Lưu Hoàn đã hoàn toàn không thể che giấu được sự đắc ý trong lòng: “Ban đầu tôi còn không tin, cứ tưởng nó háo thắng, chui vào góc nào đó để lén tập luyện, bèn bảo nó làm lại một lần. Tôi cho nó một tiếng đồng hồ, đứng đợi trước cổng trường để xem nó thật sự có thể ra gặp tôi hay không.”

Lâm Kính Dã nhẹ nhàng tiếp lời: “Cuối cùng em mất một tiếng lẻ tám phút, bởi vì lúc thầy bắt đầu tính giờ thì em gặp phải cô trưởng khoa Kỹ thuật trước cửa phòng, nghe cô thuyết phục em chuyển ngành hết nửa tiếng.”

Bà giáo được nhắc đến giơ tay vỗ đùi (đồng nghiệp) cái đét: “A! Cô nhớ rồi! Thì ra cô chính là giảng viên duy nhất suýt bắt được em trốn đi!”

Câu chuyện đến nước này rồi, không ai còn có thể nghi ngờ thân phận sinh viên xuất sắc nhất Úy Lam của Lâm Kính Dã nữa. Những tràng pháo tay vang dội đồng thanh nổ ra, vô số thành viên 927 rưng rưng nước mắt, đặc biệt là ba Omega Lệ Nhiễm Nhiễm, Roland và Luna.

Khi cả ba đang ôm nhau sụt sùi thì thấy anh chàng Alpha Teval cao to dũng mãnh thò tay sang, rút một tờ khăn giấy của họ, xì mũi một tiếng vang như kèn trumpet.

Ba Omega: “…”

Lệ Nhiễm Nhiễm giơ ra một chiếc khăn mùi soa thêu hoa: “Ôi, đau lòng thì khóc đi hỡi phế phi nơi lãnh cung, nhịn hoài không tốt đâu.”

Hốc mắt Lưu Hoàn cũng theo đó mà ươn ướt. Ông nhìn đứa học trò lâu lắm mới gặp mặt nhưng lại như vừa quen biết, nói với giọng thấm đẫm tự hào: “Vinh quang này đáng lẽ nên thuộc về em từ lâu, không ai có thể cướp đi được.”

Lâm Kính Dã không nói gì nhưng ánh mắt nhìn thầy mình tràn ngập kính yêu.

“Ủa mà không đúng… Vụ mạo danh là thật rồi, nhưng nếu ảnh là Beta thì pheromone ở vòng thi đối kháng ở đâu ra?”

“Phải ấy, khán giả ngồi hàng trước rõ ràng đều nói là mùi rượu Rum mà, chất lượng thu âm không đùa được đâu.”

“Xem stream xong em chốt đơn ngay một thùng Rum ạ…”

Vấn đề này không chỉ được khán giả trên mạng bàn tán mà còn được một người ở hiện trường hỏi thành tiếng.

Người đó là Mera.

Từ việc giám khảo là Beta, nữ Alpha nhanh trí này đã nhanh chóng đi đến kết luận rằng pheromone Alpha mà họ ngửi thấy là giả. Nhưng nếu anh không hề bị thương thì màn kịch hôm ấy chắc chắn phải có mục đích sâu xa nào đó. Nghĩ vậy, cô rất quyết đoán thay mặt các trưởng quan tương lai, vờ như vừa nghĩ đến mà hỏi ra vấn đề này.

“Nhưng trong trận đấu hôm ấy, chúng tôi đều ngửi được mùi rượu Rum từ pheromone Alpha trong máu của Hạm trưởng Lâm khi ngài ấy bị thương. Chuyện này là thế nào?”

Cái đầu bạc của Rennes ngoái lại, tuy biểu cảm không thay đổi nhưng đáy mắt có ý khen ngợi rõ ràng. Hắn nương theo dòng nước này mà vạch trần chân tướng.

“À, cậu ta sợ tiễn cả hai mươi người lên đường thì thí sinh sang chấn tâm lý mất, nên giả vờ để an ủi mấy người thấy dễ chịu hơn thôi.”

Sợ thí sinh sang chấn tâm lý…

Nên giả vờ…

Để mấy người thấy dễ chịu…

Không nói thì thôi, nói rồi sợ có người không chịu nổi thật.

Mera hết sức ăn ý la lên: “Vậy là anh ấy liên tục đánh bại hai mươi người mà không hề xi nhê gì?”

Đương sự đang được nhắc đến lên tiếng: “Cũng không hẳn, Oscar quả thật khiến tôi bị thương ở eo.”

Rennes hừ một tiếng: “Ờ, rách mất cái áo.”

Nếu Lâm Kính Dã không mang theo vết thương cũ thì hẳn chỉ bị rách mất một đường trên áo kèm trầy da chút đỉnh mà thôi.

Oscar nghe xong thì kích động đến nỗi mặt đỏ như gấc: “Mạnh quá xá! Được khuất phục dưới Hạm trưởng là vinh hạnh của tôi!”

Lâm Kính Dã gật nhẹ đầu đầu với hắn ta nhưng không tiếp tục chủ đề về mình nữa. Giọng anh bỗng cất cao, réo rắt như một cơn gió rét cuốn theo mảnh băng vụn.

“Teval Shawn, bước ra khỏi hàng!”

Vị phó quan đứng trong hàng ngũ lập tức nghe lệnh: “Có mặt!”

Lâm Kính Dã nói: “Máu hôm ấy là thật, nhưng chúng không thuộc về tôi mà thuộc về Teval Shawn, nguyên phó quan của tàu 927. Là một Alpha cấp A sở hữu năng lực ưu việt, tính cách nghiêm cẩn và đáng tin cậy, anh ta từng lập nhiều chiến công lớn nhỏ, được xem như át chủ bài trong căn cứ không quân ở hạm đội cũ. Hai năm rưỡi trước đây, anh ta bị cách chức, thuyên chuyển đến tàu của tôi vì có ý đồ làm nhục một Omega.”

Qua chất giọng bình thản của anh, câu chuyện gợn sóng chập chùng trở nên không khác câu “trời hôm nay đẹp nhỉ” là mấy. Về phần Teval, hắn đứng đó với vẻ mặt không mảy may thay đổi, dáng người vẫn thẳng tắp trang nghiêm, bởi vì bao hối hận trong lòng đều đã theo máu chảy dài trên sàn tàu khi được Hạm trưởng kéo về từ hang ổ tinh tặc ngày ấy rồi.

Âm thanh vững vàng của Lâm Kính Dã tiếp tục đưa câu chuyện năm ấy đi khắp toàn trường, theo máy quay truyền vào tai từng người xem trên mạng.

“Vào thời điểm đó, nạn nhân Omega khai rằng đã ngửi được pheromone rượu Rum, mà người duy nhất trong căn cứ sở hữu pheromone mùi đó chính là Teval, vì vậy anh ta đã bị kết án.”

Vị Hạm trưởng đứng giữa sân hơi nghiêng đầu nhìn phó quan của mình trên khán đài.

“Nhưng phân biệt một người thông qua pheromone liệu có đáng tin hay không? Dẫu sao thì với một Beta như tôi, mùi rượu trong pheromone và rượu thường không có gì khác biệt. Hơn nữa, khi mới gia nhập tàu 927, Teval đã từng vì tự trách mà mượn rượu giải sầu. Bị tôi phát hiện, anh ta còn cãi rằng đó chỉ là pheromone hỗn loạn trong kỳ mẫn cảm mà thôi. Nếu không phải có quân y chuyên nghiệp cẩn thận trên tàu, có lẽ tôi đã bị qua mặt.”

Nói đến đây, Lâm Kính Dã chợt nhận ra Rennes cũng dùng lý do tương tự khi nói về mùi chocolate trên người hắn, vậy mà anh phải mất ngần ấy thời gian mới phát hiện ra.

Ánh mắt chăm chú của toàn thể khán giả khiến màu đỏ rực lan tràn trên gương mặt anh tuấn của Teval. Hắn ta cứng còng la lên: “Báo cáo! Xin Hạm trưởng đừng vạch trần chuyện xấu năm xưa của tôi nữa ạ! Vì việc này mà tôi bị ngài đích thân huấn luyện một tuần, cuối cùng phải nhờ đồng đội khiêng về!”

Khán giả ở hiện trường thì không sao, nhưng khán giả trên mạng ban nãy còn đưa ra bao nhiêu là thuyết âm mưu hiện đã đồng thanh cười muốn bể bụng.

“Sao anh phó quan kể chuyện bị Hạm trưởng đánh mà nghe tự hào vậy chài?”

“Chuẩn luôn, anh ơi anh không nói thì chẳng ai biết anh bị đánh đâu!”

“Ha ha ha ha quan trọng là hình như Hạm trưởng cũng hông có định kể vụ này á.”

Lâm Kính Dã tiếp lời với ý cười nơi khóe mắt: “Vì tôi sử dụng máu của Teval nên mọi người đã cho rằng tôi là Alpha có pheromone mùi rượu Rum, nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy.”

Thượng tướng Fiditz nhướng mày, càng thêm tán thưởng vị Hạm trưởng trẻ tuổi nhưng tâm tư kín đáo, mưu tính thỏa đáng này, bèn vui vẻ góp sức: “Vậy cậu có điều tra ra chân tướng sau bản án năm ấy của Teval Shawn không?”

Lâm Kính Dã trả lời: “Tôi đã đệ trình văn bản báo cáo, toàn bộ vật chứng, video ghi lại lời khai của nhân chứng và những bằng chứng khác lên lên Quân đội và ngài Nguyên soái. Hung thủ thật sự trong vụ án này là Marley Connor, một chỉ huy khác trong căn cứ không quân. Hắn ta không những uy hiếp, buộc Teval phải từ bỏ cơ hội cạnh tranh thăng chức, mà còn muốn sát hại anh ta để phòng ngừa sự việc bị bại lộ. Trong một lần say rượu, Connor đã tấn công một Omega từ sau lưng với ý đồ làm nhục, may mắn có người đi ngang nên đã thất bại. Vừa khéo làm sao, thứ đồ uống hắn ta đang dùng lúc ấy chính là rượu Rum.”

Thượng tướng Fiditz gật gù, tiếp tục hỏi: “Nhưng Omega hẳn là có thể phân biệt giữa pheromone mùi rượu và rượu thông thường.”

“Đây chính là một trong những bằng chứng mà tôi cung cấp.” Lâm Kính Dã đáp: “Có một loại thuốc có thể khử đi mùi vị của pheromone, nhưng vì nhu cầu sử dụng rất ít nên vô cùng hiếm gặp trên thị trường, cần phải đặt hàng xưởng dược điều chế. Chính vì vậy, khi vụ án này xảy ra, căn bản không có ai nghĩ đến trường hợp này. Bởi vì pheromone dù sao cũng là tiêu chí tượng trưng cho một người, không có Alpha nào lại muốn pheromone của mình trở nên không mùi, trừ khi là dưới tình huống cực đoan.”

Thượng tướng Fiditz: “Ý cậu là pheromone của Marley Connor lúc ấy có lan tỏa trong không khí, nhưng vì dược tính nên đã trở thành không mùi, vô tình hòa vào mùi rượu Rum khiến Omega kia nhầm lẫn? Nhưng đâu là lý do để anh ta làm vậy? Chẳng lẽ đã được lên kế hoạch từ trước?”

Lâm Kính Dã lắc đầu: “Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi. Tôi cũng từ xưởng dược điều tra ra rằng Connor đã sử dụng loại thuốc này trong một thời gian dài, bởi vì pheromone của hắn có mùi cá trích đóng hộp.”

Lý do hết sức thuyết phục. Một khi tưởng tượng ra cái mùi sốc tận óc mà bốn chữ “cá trích đóng hộp” mang đến, việc dùng thuốc khử mùi pheromone lại trở nên quá đỗi bình thường.

Sau đó khán giả bỗng ý thức được một điều.

“Vậy túm lại là hôm đó anh giám khảo không hề bị thương… Ảnh làm bộ thôi hả?”

“Làm bộ để có thể quang minh chính đại làm thịt thằng khốn kia ạ? Há há há há!”

“Có sao nói vậy, làm tốt lắm anh giám khảo ơi! Omega ngọt lịm sẵn sàng chơi BO đây ạ!”

“Xùy xùy bấm nút đi, mới có nhiêu đó thôi mà một rổ Omega nhào tới rồi. Beta chỉ thuộc về Beta thôi nghe hiểu chưa? Anh giám khảo ơi nhìn em nè!!”

“Chưa chắc, AB cũng xứng nhé!”

Bầu không khí nghiêm trang túc mục ở căn cứ tất nhiên không bị ảnh hưởng bởi những bình luận nhốn nháo này. Sau khi trình bày rõ đầu đuôi câu chuyện, Lâm Kính Dã nghiêm túc đưa tay lên chào Nguyên soái, Thượng tướng và các thầy cô có mặt.

Tập thể huấn luyện viên giơ những bàn tay run run vì kích động lên đáp lễ.

Thượng tướng Fiditz cười tít mắt: “Đã vậy thì cũng đến lúc cử hành lễ cất cánh rồi. Mặc giáp vào đi Hạm trưởng Lâm, chúng ta lập tức-“

Nào ngờ bà còn chưa nói hết thì một nhóm người trong trang phục bảo vệ tòa án đã hộc tốc chạy vào. Người dẫn đầu vừa nhác thấy gương mặt như phủ sương của Nguyên soái đã muốn nhũn cả chân, thấp thỏm lên tiếng.

“Báo cáo Nguyên soái, chúng tôi cần lập tức triệu tập an- Hạm trưởng Lâm Kính Dã!”

Trên đường đến căn cứ, anh bảo vệ đã nghe hết những chuyện vừa được tiết lộ bên trong. Bây giờ vừa nhìn thấy Lâm Kính Dã đã mặc giáp lại chỉn chu và sắc mặt còn đen hơn bộ giáp của Nguyên soái, IQ anh ta lập tức tăng vọt, cấp tốc sửa miệng từ “anh” thành “Hạm trưởng”.

Rennes lạnh lùng phun ra hai chữ: “Đang bận.”

Đối mặt trực diện với uy áp tinh thần từ Nguyên soái không phải thể nghiệm dễ chịu gì cho cam. Anh bảo vệ tuy đang đổ mồ hôi lạnh như thác nhưng vẫn cắn răng hoàn thành bổn phận: “Báo cáo Nguyên soái, nghi phạm tạm giam Elliot Wimmer đã yêu cầu thực hiện quyền phản tố. Căn cứ theo pháp luật Liên Bang, nghi phạm tạm giam chưa có bằng chứng xác thực có quyền bổ sung bằng chứng trước tòa để tiến hành phản tố; đồng thời để bảo vệ bằng chứng không bị tiêu hủy, phiên tòa sẽ được mở ngay lập tức.”

Đôi mắt hẹp dài của Rennes khép lại, che đi sát ý đang quay cuồng như bão tố cuồng phong bên trong.

“Thứ này không thể nói mở là mở cái một chứ?” Hắn âm u mở miệng.

“Á, phải ký thỏa thuận trước đó ạ, nếu không thể cung cấp bằng chứng hữu hiệu trước tòa thì sẽ bị kết án theo khung hình phạt cao nhất của hành vi phạm tội, thêm một tội lừa dối trước tòa. Anh Wimmer đã ký xong.”

Sau đó, bảo vệ gian nan chuyển sang Lâm Kính Dã: “Hạm trưởng Lâm, anh Wimmer tố cáo… ngài mới là người chủ mưu và buộc anh ta nhượng lại cơ hội nhập học.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play