Tàu vận chuyển chuyên dụng của tập đoàn họ Lâm tuy không lớn nhưng được bố trí tiện nghi vô cùng. Trong phòng riêng của mỗi nhân viên đều được lót thảm nhung, bày bàn trà nhỏ; bên mép giường còn có một tủ sách, ngặt nỗi đề tài nghèo nàn, từ đầu đến cuối chỉ toàn giới thiệu văn hóa tập đoàn mà thôi.

Giám đốc Louis và Trưởng phòng thí nghiệm Patricia tháp tùng Lâm Kính Dã đến một gian phòng, hai vệ sĩ thì thống nhất ở cùng đội bảo an thay vì vào khu vực sinh hoạt. Vị thiếu gia “từ trên trời rơi xuống” này hóa ra cũng khá ôn hòa, hoàn toàn không phản đối gì.

Louis đích thân giới thiệu các khu vực trên tàu cho anh, không quên bỏ nhỏ: “Không gian trên tàu có hạn nên phòng hơi chật hẹp, mong cậu thứ lỗi.”

Thiếu gia xinh đẹp lướt nhìn một vòng rồi ấn ấn tay lên chiếc giường mềm mại, không những không bất mãn mà còn nói: “Trên tàu vận chuyển còn phải ngủ giường tầng cứng ngắc như trong nhà trọ cơ, thế này tốt hơn nhiều rồi.”

Thật ra tàu 927 có tả tơi đến mấy thì Hạm trưởng vẫn có phòng riêng, chỉ là nhờ vào nỗ lực hắt nước bẩn không ngừng nghỉ của Elliot và thái độ hận sắt không thể mài thành kim của Tổng giám đốc Lâm mỗi khi nhắc đến đứa con này, đám người Louis hoàn toàn không biết Lâm Kính Dã giữ chức vụ gì trên tàu. Phần lớn nhân viên tập đoàn vốn không quan tâm mấy về quân sự đều cho rằng đại thiếu gia chỉ làm một chức văn phòng nhàn tản nào đó như thư ký chẳng hạn.

Louis nhìn Lâm Kính Dã chằm chặp, ánh mắt trượt theo đường nét gương mặt xinh đẹp với mấy phần tham lam. Trước ánh nhìn dính nhớp giảo hoạt như con rắn độc ấy, Patricia lặng thinh cúi đầu, còn thiếu gia họ Lâm dường như không hề phát giác.

Cánh tay phải của anh được giấu dưới một chiếc găng lụa trắng, bàn tay lại thường xuyên cho vào túi quần, chỉ khi lấy ra mới có thể nhìn thấy những ngón thon thả thuôn dài với những đầu ngón tay khiến ánh mắt gã đàn ông lưu luyến không ngừng.

Sự kiện livestream ở Úy Lam xảy ra vào giờ làm việc buổi sáng, chất lượng quay chụp đã kém mà còn bị đội kỹ thuật Thanh Kiếm Bầu Trời đích thân áp xuống, vì vậy số người chứng kiến Lâm Kính Dã dùng cánh tay giả – một thứ được dán nhãn mong manh dễ vỡ trong mắt người thường – này bóp nát tim người khác hiếm như lông phượng sừng lân.

“Mọi người cứ làm việc đi, đừng để ý đến tôi.” Khi xoay người lại, Lâm Kính Dã dường như đã chôn chặt mọi ưu tư xuống đáy lòng, lại trở thành vị thiếu gia nho nhã lễ độ: “Chắc vẫn còn nhiều hàng hóa cần vận chuyển lắm đúng không? Xin lỗi, ban nãy tâm trạng tôi không được tốt, các vị đừng để trong lòng.”

Patricia đưa mắt sang Louis, nghe gã nói: “Được rồi, vậy cậu cứ nghỉ ngơi một chốc đi. Chuyến này chúng ta phải bay ba ngày mới đến nơi. Động cơ tàu dân sự không bằng quân đội, đi đường cũng xóc nảy hơn. Trên tàu có tổ y tế cây nhà lá vườn, nếu có gì khó chịu cứ tìm tôi.”

“Được.”

Nụ cười của Lâm Kính Dã vẫn duy trì trên môi đến tận khi cánh cửa đã đóng lại.

Tiền lương của Roland dù sao cũng không nhiều để có thể phung phí như Rennes, vì vậy cặp kính trên sống mũi anh chỉ là món đồ trang trí được ngụy trang thành kính ba chiều đa chức năng mà thôi; kính áp tròng cũng là loại mỗi tháng đổi một lần, không thể giúp mắt phải nhìn thấy đường. Nhưng khi anh khẽ nghiêng đầu, để tóc mái rũ xuống che đi mắt trái, vô số những chấm nhỏ màu đỏ hiện lên trong con mắt xanh bị nhiễm phóng xạ. Chúng rải rác ở khắp mọi nơi, phía sau đèn, trên đầu giường, trong kệ sách…

Quả nhiên có máy quay trộm.

Còn nhớ khi Teval mới đến thì phách lối vô cùng, chỉ sinh lòng sùng bái mù quáng sau khi bị anh “dạy dỗ” một phen. Có lần hắn ta e dè hỏi có phải anh bị tổn thương tâm lý nên mới không chữa mắt cho khỏi hẳn hay không, thế là Lâm Kính Dã dẫn phó quan của mình vào một gian phòng nhỏ tối om, đánh cho Teval biết “tổn thương tâm lý” là như thế nào. Mắt phải của anh phát huy tác dụng vào một số thời điểm đặc biệt như vậy đấy.

Lâm Kính Dã vẫn tỉnh bơ trước phát hiện này, chỉ chậm rãi bò lên giường. Dáng vẻ thẫn thờ cam chịu của anh hoàn toàn ăn khớp với ấn tượng của mọi người về cậu thiếu gia Beta này: cha mẹ ly dị từ nhỏ, khó hòa nhập với gia đình mới nên trầm lặng vô cùng, trong thâm tâm luôn nung nấu ý phản nghịch nhưng lại không có bản lĩnh, chuyện điên rồ nhất từng làm là yêu một người đến cuồng si, tiếc rằng trao nhầm trái tim vào tay kẻ xấu.

Trong màn hình theo dõi, cậu thiếu gia nằm ngẩn người một hồi thì thiếp đi, ban đầu còn giữ tư thế ngay ngắn như đã được huấn luyện bài bản, nhưng chỉ chốc lát sau đã vô thức trở mình, cuộn tròn quanh gối ôm, lại còn vùi mặt vào chăn.

Chuỗi hành động này khiến kẻ đang quan sát phải bật cười: “Hà, Tổng giám đốc cũng rộng lượng thật, khi không lại tặng chúng ta món quà ngon thế này.”

“Hàng hóa xong rồi, chuẩn bị xuất phát.”

Tinh hạm bắt đầu rời khỏi cảng hàng không của tập đoàn, tuy kém ổn định hơn tinh hạm quân đội nhưng cũng chẳng ảnh hưởng được gì đến Lâm Kính Dã, người từng tắt luôn AI thăng bằng rồi tự lái tàu đi khắp đường ngang ngõ tắt trong vũ trụ. Nhưng sau một hồi ôm chăn cạ cạ trên giường, một vấn đề cấp bách chợt nảy ra trong đầu khiến anh bật dậy, để chân trần vọt vào nhà vệ sinh với gương mặt tái nhợt.

Nhà vệ sinh được đốt nến thơm xa hoa, bên trong có bồn tắm rộng rãi. Điều đầu tiên anh làm sau khi vọt vào là lật nắp bồn cầu lên và vạch màn che ra.

Trong này không có máy quay. Tốt.

Anh tựa lưng vào cửa, thở phào đầy nhẹ nhõm.

Thành viên 927 ai chẳng biết sức chiến đấu của hạm trưởng sẽ tăng theo cấp số nhân trong môi trường bừa bộn, khủng bố còn hơn cả Alpha trong kỳ mẫn cảm. Nếu nhà vệ sinh cũng bị theo dõi thì Lâm Kính Dã có thể nhịn tối đa là một ngày, sau đó sẽ nổi cơn tam bành vì không thể tắm rửa vệ sinh rồi lao ra cho cả tinh hạm phát nổ.

Anh nán lại bên trong một hồi rồi vốc nước rửa mặt, không quên nhéo má cho gương mặt đỏ hồng lên trước khi bước ra.

Vừa ngồi xuống giường, tiếng gõ cửa đã vang lên, anh uể oải cất giọng: “Ai đó? Vào đi?”

Người bước vào là Trưởng phòng thí nghiệm Patricia, một cô gái rất phù hợp với quan niệm về Omega của mọi người: vóc người be bé, nụ cười dịu dàng, kiểu tóc thanh lịch, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Nhưng đã quen với một Lệ Nhiễm Nhiễm thường xuyên trưng dáng vẻ này khi móc ra ba thứ thuốc kỳ quái, Lâm Kính Dã hoàn toàn không lơ là cảnh giác chút nào.

“Anh Lâm.” Patricia bưng một chiếc khay chứa chiếc cốc tỏa hơi nghi ngút trong tay, ân cần hỏi han: “Anh khó chịu chỗ nào sao? Tôi có chuẩn bị thuốc chữa chứng say warp drive đây.”

Vừa nghe đến “thuốc”, đồng tử Lâm Kính Dã thoáng rụt lại. Bên trong cốc nước là một thứ chất lỏng màu nâu, thoạt nhìn trông hệt như loại thuốc phổ biến trong những chuyến du lịch bình dân, không đoán được thành phần.

“Cảm ơn, nhưng tôi không uống đâu.” Anh quay đầu đi.

Patricia kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bây giờ nó còn ấm, anh tranh thủ uống vào sẽ không bị đau đầu chóng mặt nữa, bằng không chốc nữa tăng tốc, ói ra lại càng khó chịu.”

Người thanh niên bên mép giường rũ đầu, thấp giọng nói với gương mặt ửng hồng: “Không sao, tôi quen với vũ trụ rồi.”

Sau một thoáng im lặng, nữ Omega dịu dàng lên tiếng: “Suỵt, thế này đi, tôi biết anh công tác trong hạm đội, tôi sẽ không nói cho người khác biết anh bị say tinh hạm đâu, đây là bí mật giữa hai chúng ta nhé?”

Sắc mặt người thanh niên dường như càng mất tự nhiên hơn. Anh lề mề mãi mới cầm ly thuốc lên, sau đó lại nhanh chóng bỏ xuống.

“Sao vậy?”

“Mùi đắng quá.” Anh thỏ thẻ đáp.

Patricia che miệng cười rộ lên, nhưng sau đó nét mặt chợt trở nên phiền muộn, thấp giọng thở dài: “Anh… biết làm sao bây giờ…”

Lâm Kính Dã rũ mắt, bất ngờ nghe được ẩn ý mà cô ta không nói ra.

Anh là người luôn tin tưởng vào bản năng chiến đấu của mình trên chiến trường. Lần này, tuy không có bằng chứng cụ thể nhưng nó vẫn mách bảo rằng người phụ nữ này không đem đến bất kỳ uy hiếp gì. Vì có máy quay trong phòng, anh không thể nói gì hơn ngoài hỏi: “Cô dẫn tôi đi tìm gì đó bỏ bụng được không? Sáng nay đi vội quá, chưa kịp ăn sáng.”

Patricia ngoái nhìn ra cửa theo bản năng. Trong tíc tắc đó, Lâm Kính Dã nhìn thấy đôi khuyên của cô ta với những viên ngọc trai cao cấp bóng loáng mượt mà. Khi anh khẽ nheo mắt trái lại, một chấm sáng xuất hiện trên một bên tai cô ta.

Là một chiếc máy theo dõi, có thể còn có chức năng truyền tin, bởi vì Patricia nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, gật đầu: “Được, anh đi theo tôi.”

Khác với tình huống xem như bình tĩnh bên Lâm Kính Dã, hai “vệ sĩ” của anh được đưa đến một gian phòng chứa không ít vũ khí. Bên trong là một nhóm hai mươi người được gọi là đội bảo an, tất cả đều mặc giáp xương ngoài của tập đoàn họ Lâm. Giáp trong quân đội có thể tự điều chỉnh theo vóc dáng người mặc (trừ trường hợp chênh lệch quá lớn như 1m6 với 2m), giáp của tập đoàn tuy cũng thuộc hàng cao cấp nhất trong dòng dân sự nhưng không có chức năng trên, chỉ có thể làm theo yêu cầu khi được đặt. Nếu quan sát kỹ có thể nhận ra chỉ có ba người mặc vừa, chứng tỏ rằng ở đây có 17 người không phải chủ nhân ban đầu của bộ giáp.

Lưu Hoàn im lặng không nói. Ông đảm nhiệm chức Tổng huấn luyện viên ở Úy Lam nhiều năm, trừ sinh viên và quân nhân tốt nghiệp từ đây ra thì gần như không ai biết mặt, vì vậy chỉ cần hóa trang qua loa, đồng thời ăn mặc có vẻ cục mịch, xuề xòa là được. Nhưng người thanh niên bên cạnh ông thì phải hoàn toàn dựa vào thiết bị ngụy trang ba chiều, bên trong là công nghệ tối tân của nội bộ Thanh Kiếm Bầu Trời, có thể thoải mái vượt qua giai đoạn kiểm tra an ninh khi lên tàu.

Khác với vẻ cứng nhắc của Lưu Hoàn, Rennes biếng nhác khoanh tay tựa vào vách khoang, hoàn toàn không nhìn ra dáng dấp của một quân nhân.

Sau khi chào mừng họ, đội bảo an nói rằng phải đóng khóa an toàn vũ khí và đặt chúng lên kệ để đảm bảo an toàn, hai người làm theo.

Không ngoài dự đoán, sau khi tinh hạm bật warp drive, hai mươi họng súng đồng loạt nâng lên nhắm vào họ như đã được chỉ thị từ trước.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, tình huống này vẫn khiến từng thớ thịt trong người Lưu Hoàn cứng lại theo bản năng, bàn tay lập tức bay đến trên thiết bị tạo khiên quang năng, sẵn sàng bảo vệ Nguyên soái. Nào ngờ Rennes không những không bất ngờ mà chỉ thờ ơ giương mắt, nhếch mép cười mỉa.

“Gì, cái công ty rách này mà cũng có trò soán quyền à? Thù lao bao nhiêu đấy?” Hắn lười biếng dài giọng.

Thấy hắn đề cập đến tiền, hai mươi người kia không ra tay. Sau đó, một lão già với thân hình phốp pháp và hai tay chắp tay sau lưng bước ra, cười khà khà trông đến là thân thiện.

“Định lực khá đấy cậu trai.” Lão nói: “Ai cũng vất vả kiếm miếng ăn thôi, tốt nhất không nên tổn thương nhau.”

Rennes lập tức đảo mắt, thái độ lấc cấc như một thằng trẻ trâu chính hiệu: “Thế ông cho tôi được bao nhiêu?”

Lão già ôn hòa giơ một bàn tay lên: “Tôi thuê cậu gia nhập với thù lao gấp năm lần nhà họ Lâm, chúng ta cùng nhau kiếm tiền, đồng ý chứ?”

Lão ta biết những nhân viên bảo an này tuy cũng có bản lĩnh nhưng đều là dạng tiền trao cháo múc như những nhân viên bình thường, không chửi bới sếp đã là tốt tính, chẳng có ai thật lòng trung thành với công ty.

Rennes nhìn lão đầy ngờ vực: “Hào phóng dữ? Mấy người không làm cho nhà họ Lâm à?”

Lão già đưa một tấm danh thiếp ra.

“Tự giới thiệu một chút, tôi họ Tần, tên Mạc. Ba ngày sau chúng ta chỉ cần an toàn đến nơi giao hàng, sẽ có khách lớn đến nhận, khi đó sẽ chia thêm hoa hồng theo giá hàng. Thấy thế nào?”

Thấy Rennes chán chường nhận lấy danh thiếp, Tần Mạc tít mắt quay sang Lưu Hoàn.

“Lão tiên sinh đây có vẻ giữ gìn thân thủ rất tốt, hẳn là quân nhân xuất ngũ? Ha ha, đừng căng thẳng vậy, ngài đã cống hiến nửa đời người cho Liên Bang mà bây giờ còn phải vất vả đi làm vệ sĩ kiếm tiền, chi bằng gia nhập chúng tôi, chỉ tiền hoa hồng thôi cũng đủ cho ngài về hưu dưỡng lão rồi.”

Lưu Hoàn không quen diễn kịch nên nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chỉ đành sạm mặt. Đúng lúc ấy, Rennes vung gót giày qua đập vào chân ông, thốt lên: “Năm lần đấy cha à! Có già lú lẫn rồi cũng không đến mức không biết chọn cái nào chứ?”

Thằng con hờ từ nơi nào chui ra này khiến chân mày ông cụ huấn luyện viên nhấc lên thật cao, nhìn sang vị Nguyên soái đang diễn hết sức nhập tâm này, không khỏi quẹt mũi.

Nhưng mà… Nhận Nguyên soái Liên Bang làm con xem như lời to ấy chứ, thế là ông nhớ đến những lời cay độc của cha ruột Lâm Kính Dã lúc gọi điện cho anh mà học theo: “Thằng ranh mày còn dám xúi tao?”

Rennes chép miệng, tỏ vẻ hắn đếch thèm nghe.

Công tác quản lý bảo an của tập đoàn họ Lâm tất nhiên không được nghiêm ngặt như quân đội, có nói tên cũng không tra ra, vậy nên Rennes dứt khoát bịa: “Tôi là Sở Ân, ông già này là Sở Hoàn, dù gì cũng được trả tiền, làm cho ai cũng vậy thôi.”

Trước tốc độ đổi họ người khác thần sầu của Nguyên soái, Lưu Hoàn phải cố gắng lắm mới giữ cho lông mày không bay ra ngoài.

Con trai đã tỏ thái độ, chẳng lẽ cha còn có thể phản đối? Tần Mạc lập tức bắt tay với Lưu Hoàn rồi bắt đầu thoải mái giới thiệu cặn kẽ về đãi ngộ và lương bổng, đồng thời khéo léo tránh đi những vấn đề mấu chốt.

Rennes làm bộ như không hiểu lại cũng không quan tâm đến những thứ khác, chỉ chăm chăm vào đãi ngộ: “Ba ngày sau tới nơi, giao hàng xong là thanh toán luôn đúng không? Tiền mặt hay gì?”

Tần Mạc: “Đúng vậy, ba ngày sau chúng ta sẽ đến khu thương mại tự do nhất tinh khu lớn Bắc Thập Tự, khách hàng sẽ đợi chúng ta ở đó.”

Tinh khu lớn Bắc Thập Tự.

Người làm Tổng huấn luyện viên Úy Lam như Lưu Hoàn tất nhiên phải biết rõ những thay đổi về nhân sự gần đây. Quân đoàn thứ ba cùng chỉ huy của nó, Thượng tướng Fiditz, đã được điều về phòng thủ khu trung ương Saltian, mà người sắp tiếp quản Bắc Thập Tự là…

Ông nghiêng đầu nhìn Rennes.

Nơi đó sẽ nhanh chóng trở thành địa bàn của Thanh Kiếm Bầu Trời. Tuy gần đây có thông báo việc điều động vị trí có thể ảnh hưởng đến kiểm soát không lưu, nhưng tin tức Thanh Kiếm Bầu Trời sắp tiếp quản Bắc Thập Tự chưa được tuyên bố trước công chúng, tay Tiến sĩ xui xẻo này tất nhiên cũng không nghe được phong thanh gì.

Chỉ là… Ông cụ huấn luyện viên như có điều suy tư. Nguyên soái Rennes thật sự chỉ vừa khéo thu được Bắc Thập Tự vào lúc này sao?

Sau một hồi ngẫm nghĩ, ông buột miệng hỏi: “Đứa bé họ Lâm kia thì thế nào? Nó là cậu chủ, liệu sẽ cho phép các người làm loạn sao?”

Tần Mạc cười một tiếng sâu xa: “Thiếu gia xinh đẹp như vậy, vóc người tốt, tính tình cũng tốt, chắc chắn sẽ được yêu thích.”

Lời này vừa ra, hai người lính Liên Bang lập tức đoán được “khách hàng” mà lão nói đến là ai.

Chỉ có phản quân mới dám càn rỡ thực hiện loại giao dịch này, cũng chỉ có chúng mới cần loại giao dịch này.

Tư tưởng Alpha tối thượng của phản quân Hydra dẫn đến việc hai giới tính còn lại đều là tài sản của Alpha, trong đó Beta bị nô dịch, còn Omega sẽ trở thành những cái máy đẻ. Trong một xã hội như vậy, số lượng Beta và Omega ngày càng ít đi là điều dễ hiểu. Vì vậy chúng dã bắt đầu tấn công không vực Liên Bang, bắt cóc Omega để gây giống cho Alpha đời sau, còn những Beta xinh đẹp – đặc biệt là phái nam không thể mang thai – thì chỉ có một công dụng khác.

Nghe được những lời này, Rennes và Lưu Hoàn không những không tức giận mà còn đồng lòng nghĩ đến một câu.

À, vậy tụi bây còn sống thêm được ba ngày.

Khi đến nơi rồi, khách hàng chắc chắn sẽ yêu chết cậu Beta xinh đẹp ấy cho xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play