Sáng hôm sau, Lâm Kính Dã trải qua một đêm mộng đẹp, chậm rãi mở mắt dưới lớp chăn mềm. Mùi chocolate như còn vương vấn nơi chóp mũi mang lại độ ấm cho bầu không khí se lạnh của buổi sớm, khiến anh yêu thích vô cùng.

Có lẽ nên tìm dịp hỏi Rennes xem làm thế nào mà cả căn nhà đều thơm như vậy.

Lâm Kính Dã rời giường, nhanh chóng thay quân phục chiến đấu. Khi xuống nhà, anh phát hiện Rennes dậy còn sớm hơn anh, khoác giáp xương ngoài thay vì quân phục Nguyên soái, đang ngồi trên ghế xem màn hình điện tử trong tay.

“Nguyên soái.”

Rennes ngẩng lên nhìn người thanh niên đứng nghiêm trước mắt, thảy một ống dịch dinh dưỡng sang: “Ăn sáng đi rồi thay đồ, chuẩn bị xuất phát.”

“Rõ.”

Chiến giáp anh mặc hôm nay vẫn là bộ dự phòng của Rennes, hai hôm trước vì bị máu của Teval dây ra khá nhiều nên có cọ rửa thế nào cũng còn vương mùi rượu, nhưng hôm nay…

“Nguyên soái, ngài làm sao mà giáp lại có mùi chocolate rồi?”

Nguyên soái tóc bạc nhìn sang, ranh mãnh nháy mắt: “Bí mật.”

Lâm Kính Dã: “…” Đừng nói là ngâm nó vào cacao nóng đấy.

Thôi kệ, miễn bên trong không bị dính chocolate là được.

Từng lớp khóa ngoài lần lượt đóng lại, đèn chỉ thị năng lượng chạy dọc khớp xương sống sáng lên theo thứ tự, tỏa ra sắc xanh nhàn nhạt mang lại cảm giác ung dung tĩnh lặng, hệt như màu mắt của người đang mặc nó.

Rennes bỗng ghé sát vào má phải Lâm Kính Dã, dùng thiết bị trí năng chụp một tấm hình của cả hai.

“Màu mắt chúng ta giống hệt nhau này!” Hắn hớn hở reo lên như đứa trẻ chuẩn bị đi dạo phố.

Lâm Kính Dã cũng chớp mắt. Thị lực mắt phải anh dưới ánh mặt trời gần như bằng không, đồng tử nở lớn, màu sắc lại rất nhạt; mà mắt Rennes sinh ra đã là mang một màu xanh trong vắt.

Đâu có giống, anh thầm nhủ, vô thức trả lời: “Ngài đẹp hơn.”

Cả hai cách nhau rất gần, nhiệt độ như thiêu đốt từ đối phương khiến sống lưng Lâm Kính Dã bất giác căng ra. Trước sự tồn tại quá mạnh mẽ ấy, anh khẽ nghiêng đầu để mắt trái có thể quan sát thấy Rennes.

Nguyên soái tóc bạc cũng đang nhìn anh, khóe môi bỗng cong lên thành một nụ cười rạng rỡ: “Trong mắt cậu có ảnh phản chiếu của tôi.”

Đầu ngón tay khẽ chạm vào mi mắt anh như đang châm lên từng ngọn lửa.

“Nên chúng cũng đẹp như mắt tôi vậy.”

Nóng quá. Lâm Kính Dã nghĩ. Có phải Rennes vẫn còn đang sốt không? Vì sao nơi ngài ấy chạm vào… lại nóng như vậy?



Học viện quân sự Úy Lam sở hữu chiến trường mô phỏng lớn nhất toàn Liên Bang với sức chứa mấy nghìn sinh viên. Lúc này tuy vẫn còn sớm nhưng khán đài đã chật kín, hầu hết đều là người của Quân đội nên một bộ phận học sinh chỉ còn cách đứng xem. Những gương mặt trẻ trung đang cố gắng kìm nén vẻ kích động, những cái đầu châu lại rù rì với nhau, tạo thành từng đợt tiếng ù ù ù vang vọng khắp nơi.

Ồn quá!

Giữa sân đấu, Elliot phải siết chặt nắm đấm sau lưng mới giữ được tư thế nghỉ. Y nỗ lực điều chỉnh sắc mặt, bày ra dáng vẻ phong độ nhất cho quả cầu camera đang ghi lại hình ảnh trực tiếp từ trên không.

Đêm qua, Thượng tướng Wimmer đã gọi y vào phòng làm việc, lập quân lệnh trạng phải rửa mối nhục. Chỉ cần chiến thắng hôm nay, y có thể nói vòng thi trước vô tình rơi vào kỳ mẫn cảm khiến y bị căng thẳng quá độ.

Trong bốn thí sinh đã đến, trừ Oscar trông còn hơi tiều tụy ra thì ba người còn lại đều ở trạng thái sung mãn nhất. Mera còn trang điểm nhẹ khiến dung mạo trở nên sáng sủa hơn. Elliot cũng đã khôi phục lại gương mặt bảnh bao thường ngày, ngặt nỗi mỗi khi ánh mắt khán giả quét tới, y đều có cảm giác mũi kiếm của giám khảo sẽ nện xuống bất kỳ lúc nào.

Nữ chiến sĩ Amanda hôm nay không mặc trọng giáp, để lộ thân hình săn chắc nở nang, đang thấp giọng thì thầm cùng người đồng nghiệp Mera thấp hơn mình một khoảng lớn. Oscar tuy cũng đang trong tư thế nghỉ nhưng lại giao lưu khá thoải mái với khán giả, mỗi lần thấy ai làm động tác cố lên đều sẽ nháy mắt đáp lại. Tuyệt nhiên không có một ai bắt chuyện với Elliot, người đứng giữa Mera và Oscar.

Việc bị xem như vô hình ấy khiến y lồng lộn mắng chửi trong lòng. Nếu hình thức thi đấu hôm nay là đối chiến 2-2, y không tin ba đứa Trung tá cỏn con chỉ mới hai mấy tuổi này có thể làm nên trò trống gì, không như y đã nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ các video tác chiến ở Úy Lam năm ấy, có thể nói là thuộc nằm lòng.

Bỗng nhiên, có tiếng chê bai mơ hồ truyền đến từ ngoài sân.

“Tên đó được đặc quyền gì à?”

“Có khi nào lỡ thua thì lao vào tẩn đối thủ luôn không?”

“Hờ… biết đâu hôm bữa bị giám khảo dọa sợ quá…”

Bởi vì nội dung hôm nay không cần dùng vũ lực nên các thí sinh đều mặc quân phục chiến đấu, trong đó Elliot đặc biệt nổi bật với cặp giáp máy bọc quanh cánh tay.

Vì sao y phải mang thứ này ư? Tất cả là vì thằng cụt kia đã dùng nó để che đi cái tay giả trong suốt ba năm ở Úy Lam, chưa một lần tháo xuống khiến y đành phải mang theo “thói quen” này gia nhập Quân đoàn. Cặp giáp này thậm chí còn trở thành điểm đặc trưng của y, có lần phó quan thấy y quên mang còn nhắc nhở!

Hai hàm răng Elliot nghiến lại kèn kẹt, mùi thuốc lá tản ra theo từng đợt cảm xúc phập phồng.

Trong tình huống bình thường, việc Alpha chủ động thả pheromone và tinh thần lực được ngầm thừa nhận là hành vi khiêu khích. Oscar trợn trắng mắt với ý ghét bỏ rõ mồn một trên mặt. Mera cong cong khóe môi, trong mắt lại dấy lên ngọn lửa hừng hực. Một loại mùi thứ hai lập tức nổ ra, ăn miếng trả miếng với Elliot.

Amanda tò mò nhìn sang: “Ồ, thơm quá. Trong giới Alpha rất ít thấy ai có mùi hoa nhỉ?”

Mera nhoẻn cười: “Ừ, nên chị thích mùi hoa cánh kiến trắng này lắm ấy, mà nó còn có một cái tên khác nữa cơ.”

Oscar ngay lập tức bắt trúng tần số, ngoẹo đầu phối hợp cô: “Tên gì ạ?”

“Hoa yên giấc nghìn thu.” Cô gái trả lời đầy ẩn ý, nhấn thật mạnh vào hai chữ “nghìn thu”.

Quả thật, mùi hương tuy có gốc hoa cỏ nhưng lại mang theo tính công kích mãnh liệt, khi hít vào có cảm giác như bị lá và rễ cây nhồi đầy cổ họng, khó thở vô cùng.

Sắc mặt Elliot tối sầm, đang muốn trả đũa thì thấy những người ngồi trước cổng vào sân đấu rối rít đứng dậy.

Nữ vương đã an tọa trên đài cao từ trước, đưa tay lên vẫy chào bóng người đang bước vào. Nguyên soái xuất hiện trong bộ giáp đen nhánh đối lập với mái tóc trắng tuyết, hành lễ với Nữ vương rồi sải bước đi đến khán đài. Hai hàng thân binh Thanh Kiếm Bầu Trời chỉnh tề đi sau, vừa vào sân thì xếp thành một hàng canh gác ngoài sân đấu.

Một giây sau, khán giả tại hiện trường và trên mạng đều không kềm được sự kinh ngạc khi nhìn thấy người chiến sĩ giáp đen đơn độc đi theo Nguyên soái. Dưới lớp chiến giáp gai góc, bóng lưng anh vẫn thẳng tắp, nhịp bước ung dung nhẹ nhàng.

Hai mắt Oscar sáng bừng lên.

Amanda lại thấp giọng xuýt xoa: “Đừng vậy chứ… Sao tự nhiên em có cảm giác không lành.”

Mera thở dài thê lương: “Chị nghĩ em đoán đúng rồi đấy.”

Quả nhiên, chỉ có một mình Rennes bước lên đài cao, chiến sĩ giáp đen thì nhanh nhẹn xoay người, đi đến trước bốn thí sinh. Khung cảnh mở màn giống hệt hai ngày trước này khiến hàng loạt những tiếng hít hà khó tin vang lên, bởi vì mọi người đều đoán được hình thức thi đấu sẽ là gì.

Amanda nheo mắt, tự hỏi với chút hy vọng nhỏ nhoi: “Có khi nào đổi người không?”

Nhưng Oscar lại thấp giọng reo lên: “Không phải đâu! Em còn nhớ ở phần trong giáp cổ tay của ảnh có khắc số mà! Số 927!”

Một con số rất đỗi tầm thường, không một khán giả mạng nào chú ý đến nó (vì đang bận liếm màn hình cả rồi).

Mera đánh cái thở dài thườn thượt, không biết dành cho ai.

Trên đài cao, vị Nguyên soái đến chào hỏi cũng lười lập tức vào thẳng vấn đề: “Đề thi hôm nay rất đơn giản, các người là liên minh, người này là quân địch. Bản đồ ngẫu nhiên, soái hạm của ai sống đến cuối là thắng.”

Hắn vừa nói xong, Thượng tướng Fiditz đã hết sức ân cần mà nhấn nút điều khiển trên đài. Năm chiếc ghế hình trứng chậm rãi trồi lên ở năm hướng khác nhau trong sân đấu.

Giám khảo giáp đen vẫn không lên tiếng, lập tức đi đến cái gần nhất.

“Má ơi… Lần này không đánh luân phiên nữa mà lấy nhiều đánh ít thật luôn?” Chất giọng thanh thúy của một Omega đã nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.

Người xem bình thường trên mạng tạm thời chưa ý thức được mức độ chênh lệch của việc phân chia lực lượng không đều này, bọn họ chỉ đang chăm chăm thảo luận về một chủ đề khác.

“Aaaaa cái khoang giả lập ấy sẽ đọc ý thức để truyền lên, tức là phải đội mũ cảm ứng tinh thần ấy!”

“Vậy là sắp được biết mặt anh giám khảo rồi!!”

“Trời ơi nhìn eo ảnh thôi mà em tới kỳ cmnr em không dám ngắm mặt đâu!!!”



Oscar là người phản ứng nhanh nhất trong bốn thí sinh, giơ tay hành lễ với Nguyên soái rồi tung tăng chạy đến một khoang giả lập.

Mera đi phía sau nói đầy ẩn ý: “Chú đừng có chạy qua phe địch đấy nhé…”

“Ủa chị, bộ dòm mặt em giống phản tặc lắm hở?” Lời này sẽ đáng tin hơn nếu không đi kèm với nụ cười toét đến tận mang tai như đang nói ‘chuẩn luôn chị yêu’.

Hai nữ chiến sĩ cũng chọn vị trí cho mình.

Elliot cảm thấy tay chân lạnh ngắt như vừa ngâm nước đá, nỗ lực hít thở thật sâu rồi mới đi về khoang trống cuối cùng.

Không sao cả, y tự an ủi bản thân, giám khảo chắc chắn phải luyện ngày luyện đêm mới rèn ra khả năng chiến đấu kinh dị như vậy, làm gì có thời gian để bồi dưỡng chiến thuật, tuyệt đối không thể bì được với người đã chuẩn bị kỹ càng đến chân tơ kẽ tóc như y.

Y nghiêm túc nhớ lại những video từng xem qua. Hơn một nghìn trận chiến mô phỏng gần như tất cả các thể loại, chưa một lần bại trận từ năm thứ hai trở đi, chỉ có một lần duy nhất gây tranh cãi khi người đó đề nghị xét lại phán định.

Đó là một trận chiến phá vòng vây, người đó dẫn hạm đội xông vào vành đai thiên thạch rồi phân tán đội ngũ, bắt đầu thực hiện chiến thuật “chiến tranh đô thị”. Vào ngày thứ mười lăm của cuộc chiến, người đó lợi dụng cơn bão bất ngờ từ ngôi sao kế cận, tập hợp đội ngũ, phát động tấn công vào một kẽ hở trong hàng ngũ quân địch.

Nhưng hệ thống thi đấu đã phán định sĩ khí trong đội ngũ quá thấp, tấn công không có hiệu lực.

Sau khi rời khỏi khoang giả lập, người thanh niên ấy lập tức hỏi Tổng huấn luyện viên: “Em không phục. Đội ngũ của em bị tổn thương chưa đến 10%, nhiên liệu và vũ khí vẫn còn một phần ba, vì sao lại phán định em thua?”

Người thầy nghiêm nghị nhìn lại: “Chàng trai, cách đánh này của em sẽ khiến sự lo lắng và sợ hãi ngày một gia tăng trong lòng chiến sĩ. Nếu không phải vì tổn thương quá thấp, em đã bị phán thua từ lâu rồi. Không một đội ngũ nào có thể thực hiện chiến thuật của em sau mười lăm ngày bị quân địch đàn áp cả. Em đã quên tính đến yếu tố con người.”

Đối phương chỉ đáp: “Em không quên. Nếu đây là hạm đội do em chỉ huy, thà chết cũng không lùi.”

Elliot ngẩng đầu lên. Giữa tầng tầng lớp lớp quân nhân đang ngồi ngay ngắn trên khán đài, y lờ mờ nhìn thấy ông nội, nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng đang xoáy vào y.

Hai tay siết chặt, y leo vào khoang giả lập.

Thằng cụt kia làm được, y cũng làm được!

Nhưng…

Hai năm liên tiếp không thua trận, sinh viên duy nhất của Úy Lam cho tới nay từng chiến thắng tất cả các huấn luyện viên trong tác chiến mô phỏng.

Hào quang ấy rực rỡ, chói chang, lóa mắt.

Khiến y không thở nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play