Nghĩ một hồi, một nụ cười lặng lẽ xuất hiện trên gương mặt Lâm Kính Dã.
Tố cáo Nguyên soái không dễ ăn tẹo nào, anh thầm nhủ. Tuy hắn vẫn còn giữ lại chút khiêm tốn trước ống kính nhưng sẽ chẳng ai lấy làm lạ nếu hắn làm gì đó kỳ quái, dù sao thì sự tồn tại của hắn đã đủ để kinh ngạc rồi.
Lâm Kính Dã thật lòng nghĩ nếu ngày mai Rennes lên đọc diễn văn với điệu bộ lười nhác – như một viên chocolate trắng sắp tan chảy – thường ngày, sinh viên và quan khách phía dưới cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái, thì một vài câu nói không theo lẽ thường cho lắm có là gì đâu.
Đang mải mê nghĩ ngợi, máy liên lạc của anh bỗng đổ chuông, báo hiệu một cuộc gọi vào số máy riêng đã phủ bụi từ thuở nào. Thành viên 927 nếu muốn tìm anh thường sẽ gọi vào số nội bộ, Rennes thì… dùng số liên lạc được mã hóa của Nguyên soái, muốn cúp máy cũng không được, nghe oách chưa?
Lâm Kính Dã chỉ nhìn thoáng qua đã biết người gọi là ai. Anh tiện tay nhấn nghe, còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nam trầm nghiêm nghị đã vang lên: “Về Saltian rồi à?”
“Phải.” Lâm Kính Dã vừa rà lại bài diễn văn vừa lạnh nhạt đáp: “Không biết tổng giám đốc Lâm có việc gì?”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng hít hà, sau đó là tiếng rống giận: “Tổng giám đốc?! Mày nói chuyện với ông già mày thế hả?!!”
Lâm Kính Dã bình thản trả lời: “Lần trước chính ngài đã nói sẽ rạch miệng tôi nếu còn dám gọi một tiếng “ba”. Bây giờ tôi đã xưng hô theo yêu cầu mà ngài vẫn không hài lòng, khiến tôi khó xử vô cùng.”
“Mày mày mày mày… mày đúng là-“
Một giọng nữ từ nơi xa vọng tới: “Ông Lâm! Không được nói bậy trong nhà! Mấy đứa nhỏ học theo thì sao?”
Thế là đầu dây bên kia im thin thít nửa ngày trời mới nghẹn ra được mấy chữ: “Sao lại thế được!”
Lâm Kính Dã: “Ngài tìm tôi có việc gì không?”
“Mày là đứa khuyên Tiểu Nhiên học Y đúng không? Học phí của nó cũng do mày đóng? Bản thân mày đã chẳng có cái nghề nên thân mà còn muốn dạy hư con của dì mày luôn hả?!”
“Học phí Úy Lam do chính phủ chi trả.”
Sau một giây im bặt, khí thế của người bên kia bỗng yếu đi hẳn: “Vậy… vậy… chuyện đó… rốt cuộc là sao?”
Lâm Kính Dã cuối cùng cũng đặt bài diễn văn xuống, đan hai tay lại để trước ngực, hỏi ngược lại: “Chuyện đó là chuyện gì? Ngài đang muốn nói đến việc Lâm Tịnh Nhiên bị côn đồ Alpha dùng thuốc tăng hormone kích thích kỳ sinh lý hòng xâm hại và cưỡng chế đánh dấu?”
“Câm mồm!” Giọng nói bên kia bay lên một quãng tám như vừa bị đạp trúng đuôi: “Chuyện mất mặt vậy mà mày cũng nói ra được hả?! Mày là Beta thì thôi nhưng em mày là Omega, sau này nó biết để mặt mũi ở đâu?!”
“Người phạm pháp không phải tôi cũng không phải em tôi, có ảnh hưởng gì đến thể diện?” Khóe môi Lâm Kính Dã nhếch lên, lạnh lùng nói: “Huống chi nếu thằng bé được người nhà chuẩn bị đủ nhu yếu phẩm cho kỳ sinh lý trước khi đến báo danh, bọn côn đồ sẽ có cơ hội ra tay sao?”
“Ý mày là lỗi tại tao?”
“Không thì thế nào?” So với tiếng rống giận của cha mình, ngữ điệu của Lâm Kính Dã bằng phẳng và lạnh lẽo như một dòng suối chảy ra từ khe đá: “Lâm Tịnh Nhiên năm nay mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, tính tình trầm tĩnh, thích ở nhà đọc sách. Ngài nói xem tại sao lại có người muốn dùng thủ đoạn nhục nhã Omega từ mấy nghìn năm trước để hại nó?”
Thấy bên kia không nói gì, anh tiếp lời: “Năm nay ngài bốn mươi tám tuổi, tự bản thân ngài cũng biết rõ trong tay đang nắm bao nhiêu quặng mỏ, cũng như xuất xứ và mục đích sử dụng chúng. Ngài thật sự cần tôi giải thích một năm một mười vì sao có người muốn hại đứa con Omega của ngài sao?”
Bởi vì video và hình ảnh liên quan đều đã bị thủ tiêu với tốc độ ánh sáng, nên trừ một số người đã xem livestream ra, không ai biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra hay người trong cuộc là ai. Cư dân mạng chỉ truyền tai nhau về một thanh niên vừa tuấn tú vừa giỏi võ, nhưng khi không có hình ảnh (nhờ sự ra tay quá triệt để của Thanh Kiếm Bầu Trời) thì không ai sẽ liên tưởng đến Lâm Kính Dã cả. Ngay cả ông Lâm – người tiếp xúc với giới thượng lưu, có tin tức linh động hơn người thường – cũng chỉ biết qua loa đại khái.
Dẫu sao thì không ai có thể ngờ rằng người con cả im lặng như một bóng ma, nghe đâu còn vì yêu mà phát điên của nhà họ Lâm đã sớm nhuộm cả hai tay trong máu quân thù. Họ chỉ cho rằng Lâm Kính Dã có mặt tại hiện trường với tư cách là người thân của nạn nhân được đưa đến, còn Nguyên soái mới là người ra tay.
Ông Lâm ban đầu hùng hổ bao nhiêu bây giờ nghẹn họng bấy nhiêu, đã á khẩu rồi lại không muốn khuất phục trước thằng con, thành thử mặt tím bầm như cục huyết.
“Còn nữa,” Đương lúc ông đang hổn hà hổn hển tìm lời để mắng, Lâm Kính Dã lại bình tĩnh bổ sung: “Ngài cũng không được phép vào bệnh viện của Úy Lam nên đừng đến làm gì cho phí công, mỗi tháng nhớ gửi tiền cho thằng bé là được.”
“Mày mày mày mày mày mày m-“
Nhưng đối phương đã cúp máy, để lại ông trùm buôn năng lượng không nói nên lời.
Đến lúc đó, Lâm Kính Dã mới phát hiện có người ở sau lưng mình. Anh quay phắt lại, chưa kịp đứng lên đã bị người kia nhét một ly trà sữa vào tay.
“Giận làm gì, chia cậu miếng suối nguồn vui vẻ này.” Gương mặt cười tít mắt của Nguyên soái ló ra từ phía sau.
Lâm Kính Dã lẳng lặng đưa ly lên, chất lỏng ngọt ngào lành lạnh thấm mát cổ họng khiến tâm trạng anh khá hơn nhiều, ngẩng đầu lên nói: “Tôi đâu có giận.”
“Chậc chậc, từng lời từng chữ như kẹp dao thế kia mà bảo không giận à?” Rennes kéo một cái ghế đến ngồi cạnh anh, thò đầu sang đọc diễn văn: “Ui là trời, chi mà dài dữ? Cậu là AI đa chức năng hay sao mà mới một ngày đã viết lắm thế?”
Lâm Kính Dã: “… Không, tôi là AI của Tiếng Vọng.”
Rennes ngậm ống hút trong miệng, ngơ ngẩn chớp mắt hết nửa ngày mới phá ra cười nắc nẻ. Tay hắn tì lên vai anh, lại còn bắt lấy một lọn tóc đen giật giật.
“Đấy đấy, còn dám dỗi với Nguyên soái cơ mà bảo không giận!”
Đương sự trơ mặt rút tóc về: “… Thuộc hạ sai rồi ạ.”
“Đương nhiên là cậu sai.” Rennes là người có thể nương nhờ một bậc thang mà lăn xuống tầng hầm. Hắn túm lấy cổ áo Lâm Kính Dã, kéo anh dậy: “Đi với tôi một chuyến, về phạt cậu sau.”
Cả người Lâm Kính Dã lệch đi theo lực kéo của hắn, trước chóp mũi là lọn tóc bạc phất phơ, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng và… mùi chocolate.
Tuy nhạt thôi nhưng ngọt ngào như cacao trắng nóng hổi pha thêm rất nhiều sữa vậy.
Anh vô thức liếm môi rồi nói khi đối phương bắn ánh mắt hoài nghi qua: “Nguyên soái thật sự nên khống chế lượng đường hấp thu mỗi ngày đi.”
Rennes mím môi, miễn cưỡng đáp: “Sẽ cố.”
Lâm Kính Dã thở dài, trả lời như vậy có khác gì “Ta biết sai rồi, nhưng ta còn dám” không?
…
Rennes từng có lần phát biểu tại lễ tốt nghiệp của học viện quân sự Đệ Nhất ở Saltian thế này: “Trái tim người chỉ huy phải luôn quang minh lỗi lạc, nhưng chiến thuật của chỉ huy phải không từ thủ đoạn.”
Lâm Kính Dã nhanh chóng cảm thấy Nguyên soái đã áp dụng câu này đến mức thành thạo, không hổ là Thanh Kiếm Bầu Trời.
Anh ngồi ở ghế lái, điều khiển phi thuyền đi theo hướng dẫn. Kế bên là Rennes hơi gục đầu, tóc rũ xuống như lớp rèm bạc, phủ một bóng ma lên đôi mắt. Quan trọng nhất là hắn còn cầm một thanh chocolate trắng trong tay, hết nhìn Lâm Kính Dã rồi lại nhìn nó, ba giây thở dài một lần.
Anh vừa dứt lời đã thấy Rennes hí hửng xé lớp giấy gói, bẻ thanh chocolate làm đôi. Bản thân hắn ngậm miếng nhỏ hơn, đoạn quay sang nhét miếng lớn vào miệng Lâm Kính Dã.
“Ứm…”
Nguyên soái còn nháy mắt: “Đang khống chế đường đấy.”
Lâm Kính Dã: “…”
Thôi kệ, kẹo ngon như vậy tội gì không ăn.
Phi thuyền của họ băng qua tầng mây, lướt trên hệ thống giao thông đan xen chằng chịt như những dòng suối khúc khuỷu bên dưới. Khi hoàng hôn hắt một màu đỏ rực lên buồng lái, họ đã đến vị trí trên bản đồ hướng dẫn.
Lâm Kính Dã chưa từng đến nơi nào được bảo vệ nghiêm ngặt thế này, cứ mỗi một nghìn mét lại có một lưới phòng hộ, hàng rào bảo vệ rà quét phi thuyền được xếp tầng tầng lớp lớp. Anh thả chậm tốc độ, thong thả bay qua nhờ quyền hạn của Nguyên soái, đến trước một tòa nhà với huy hiệu màu vàng đính trên tường.
Đây là trung tâm nghiên cứu của Thanh Kiếm Bầu Trời.
Dưới ráng chiều ôn hòa ấm áp, Lâm Kính Dã đóng van khí, mở động cơ đẩy chính rồi điều khiển phi thuyền bay thẳng lên theo hướng dẫn. Khi vừa thoát khỏi tầng mây màu vỏ quýt, họ lập tức tiến vào vòng tay của sao trời diễm lệ.
Lâm Kính Dã hỏi: “Cảng không gian?”
Rennes đáp: “Thì bộ Kỹ thuật của hạm đội vũ trụ đâu thể chỉ cắm rễ dưới đất chứ hả? Hai phần trên dưới đều trực thuộc trung tâm đó.”
Thật ra đó không phải ý mà Lâm Kính Dã muốn hỏi. Anh chỉ không hiểu vì sao gần đến giờ cơm rồi mà Rennes còn dẫn anh bay hết nửa hành tinh đến cảng không gian làm gì.
Nhưng đương sự lại không giải thích, chỉ có đôi mắt lam như được sưởi ấm dưới ánh sáng hắt lên từ rìa hành tinh.
“Tiếp tục bay về trước.”
Phi thuyền của Nguyên soái đi đến đâu, tàu vận chuyển quân dụng và chiến đấu cơ tuyến đầu đều cẩn thận nhường đường đến đấy.
Lâm Kính Dã rẽ vào một lối đi hẹp dài, bay xuyên qua nó, sau đó tầm nhìn lập tức được mở rộng.
Trước mắt anh là một bến cảng tinh hạm mênh mông với hàng loạt chiến hạm trực thuộc Thanh Kiếm Bầu Trời được cố định bằng những mỏ neo vững chãi, lặng lẽ ngủ say ở ụ tàu của mình.
Lâm Kính Dã ngừng thở.
Đây không phải lần đầu anh nhìn thấy cảng tinh hạm Quân đội, nhưng là lần đầu anh nhìn thấy một chiếc tinh hạm cỡ lớn trong quá trình lắp ráp.
Con tàu màu xám bạc kia tuy vẫn chưa hoàn thiện nhưng bên hông đã được khắc lên huy hiệu kiếm và sao trời. Những mối neo giữ nó nằm yên, vô số cánh tay máy tất bật điều chỉnh động cơ hai bên mạn tàu.
Nó nguy nga, bề thế mà tráng lệ. Họng pháo mà tàu 927 phải giành giật mới có được đem so với chủ pháo của nó chẳng khác gì so kiến với voi. Dưới bầu trời sao lấp lánh, con tàu như cô gái thanh tao và duyên dáng khoác lên chiếc váy bạc, đắm mình dưới ánh chiều tà.
“Đây là…” Anh không nhận ra giọng mình đã khàn đi, chỉ còn lại một tiếng thì thào tự bao giờ.
Rennes nhìn về trước, mỉm cười: “Lần trước tôi làm hỏng tinh hạm của cậu, bây giờ đền lại một chiếc mới. Vậy là hết giận rồi nhé, mắt uyên ương xinh đẹp của tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT