Phản ứng của Lâm Kính Dã khi nhận được báo cáo là sửng sốt. Việc đánh cắp hàng tiếp tế đi bán quả thật từng xảy ra trong quân đội nhưng chỉ với những thứ có thể bán với giá cao mà thôi, người bình thường ai lại đi mua dịch dinh dưỡng cho quân nhân Omega bao giờ? Tuy nó quả thật cân bằng mọi mặt về dinh dưỡng nhưng uống vào không khác gì tra tấn đầu lưỡi, cho dù có nghiên cứu cải tạo mùi vị cũng chẳng lấy lại được vốn.
Đối diện anh, Rennes cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Mất thuốc ức chế và dịch dinh dưỡng? Nhiều không?”
Roland nghe thấy qua máy liên lạc, lập tức trả lời: “Không ạ, chỉ có một lọ thuốc nhỏ và một ống dịch năm mươi gram.”
Năm mươi gram… Còn cần thêm chín mươi chín ống như vậy nữa mới đủ cho Omega cấp thấp như Luna dùng trong một lần.
Nguyên soái không khỏi rơi vào trầm tư, một hồi sau mới mở miệng tán dương: “Chỉ có bấy nhiêu mà cũng phát hiện ra, tài quản lý của các cậu thần sầu thật.”
Tắt máy liên lạc đi, Lâm Kính Dã nhìn hắn một chốc rồi đáp: “Vâng, dù sao chúng tôi cũng là tàu vận chuyển chuyên nghiệp, từ khi chấp hành nhiệm vụ đến giờ chưa từng để tốn thất hàng hóa.”
Rennes chỉ ừ một tiếng rồi chậm rãi hớp một ngụm trà sữa.
Trà sữa… Chân mày Lâm Kính Dã giật nhẹ.
“Nguyên soái, có thể chia cho tôi một ít không?” Hạm trưởng nghiêm túc nhìn đối phương: “Thịt gà hơi mặn.”
“Thật á?” Rennes la lên, vội vàng bốc một miếng bỏ vào miệng, sau đó trông như vừa bị thụi một cú: “Chết chưa, tôi lỡ cho mèo ăn mặn rồi!”
Chân mày Lâm Kính Dã nhướng lên càng cao, đã tiệm cận đến chân tóc.
“Được rồi được rồi, đành chia cho cậu một ít suối nguồn vui vẻ của tôi vậy.” Hắn ngã phân nửa ly trà sữa của mình vào một chiếc cốc không rồi đưa cho Lâm Kính Dã.
Đối phương tuy hơi kinh ngạc nhưng cũng nhận lấy, nhấp một ngụm rồi lập tức biến sắc, chân mày nhăn tít lại.
Trà sữa này có vị… nói thế nào đây… như hương liệu giá rẻ bị mốc vậy!
Đôi môi anh mím chặt, cố gắng không phun thứ trong miệng ra ngoài, một hồi sau mới bình tĩnh lên tiếng: “Nguyên soái, trà sữa của ngài quá hạn mấy năm rồi?”
“Ờm…” Rennes túm lấy một lọn tóc trắng rối tinh (nhưng vẫn đẹp), lộ ra một chút ngượng ngùng: “Bởi vậy nên mới không muốn chia đó…”
Lâm Kính Dã chỉ còn biết đỡ trán, không khỏi chế giễu bản thân một phen.
Tuy trước kia từng có Omega giả làm Beta vì nhiều lý do nhưng người ngồi đối diện anh là Thanh Kiếm Bầu Trời. Câu hỏi đầu tiên đặt ra là hắn làm sao có thể vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe hằng năm mà không bại lộ, nếu hắn thật sự khai gian giới tính? Tình trạng sức khỏe của tướng lĩnh cấp cao là chuyện cơ mật quốc gia, để giấu được thông tin của Nguyên soái có khi còn phải có sự hỗ trợ của Nữ vương hay vị tai to mặt lớn nào đó cỡ Chủ tịch Quốc hội ấy chứ. Cũng vất vả cho anh nghi ngờ Nguyên soái bỏ thêm chất gì vào trà sữa, bây giờ ngẫm lại mới nhận ra cái mùi kỳ lạ đó chính là bột sữa quá hạn.
Rennes ngồi đối diện anh dường như vẫn không hay biết gì, đang mải mê kể tên những quán trà sữa đáng uống nhất Liên Bang. Lâm Kính Dã nghe một hồi, trong lòng chợt dâng lên nỗi xót thương.
Nguyên soái hảo ngọt là thế nhưng ngày thường chỉ có thể dùng đồ dự trữ quá hạn để thỏa mãn sở thích, trà sữa khó uống đến vậy lại có thể khiến hắn vui vẻ ra mặt.
Hay là đợi có lương rồi mời ngài ấy một ly trà sữa chocolate vậy.
“Còn uống nữa không?”
Lâm Kính Dã nhìn lên, đối diện với đôi mắt lom lom không chớp của Rennes, lặng lẽ đặt cốc trà sữa vào tay hắn.
Nguyên soái cũng không chê, trực tiếp nâng chiếc cốc anh vừa dùng lên uống sạch, xong rồi còn thỏa mãn chùi mép.
…
Càng đến gần không vực Thủ Đô tinh, tinh vực càng trở nên sầm uất. Tàu thuyền qua lại đan xen thành một tấm lưới mắt cá, hành tinh sáng lên trong ánh đèn rực rỡ dần hiện ra trong tầm mắt.
Thủ đô Saltian tọa lạc ở trung tâm chòm Thiên Nam, sở hữu lượng dân cư đông đảo nhất tinh vực trung ương của Liên Bang. Bất kỳ hạm đội nào, ngay cả Thanh Kiếm Bầu Trời, muốn tiến vào cũng phải tắt warp drive, di chuyển với tốc độ bình thường.
Chỗ tốt là sau khi tắt warp là có thể truy cập mạng vũ trụ, ngặt nỗi sau khi lướt một vòng, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau như đang giấu giếm điều gì đó. Bầu không khí âm trầm đến mức các thành viên 927 cũng cảm nhận được.
Khi hết chịu nổi, Teval kéo một thân binh Nguyên soái mới làm quen gần đây sang hỏi thăm. Người kia cởi mũ giáp, để lộ gương mặt xinh đẹp bên dưới, kín đáo nhìn một hồi mới khẽ nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là tin đồn trong giới quý tộc mà thôi.”
Đối với đại đa số người dân Liên Bang thì xã hội thượng lưu, các gia tộc lớn và tầng lớp chính trị nòng cốt là một thế giới hoàn toàn tách biệt. Teval vốn không có hảo cảm với giới quý tộc nên cũng không để ý đến loại tin tức này. Trong hạm đội của Rennes có người xuất thân hiển hách, cũng có người gia cảnh kém hơn, nhưng một khi đã tự thân tiến vào cao tầng quân đội thì bắt buộc phải hiểu biết tầng lớp này.
“Tin đồn thôi mà sao ai cũng mất hồn mất vía thế?”
Vị nữ thân binh mà Teval làm quen trên sân huấn luyện này tên Cecilia, tác phong thường ngày nhanh nhẹn dứt khoát như sấm rền gió cuốn, hôm nay bỗng lại thấp thỏm bất an như mấy cô bé cấp ba sắp thi đại học.
“Chủ yếu là…” Cecilia cân nhắc lựa lời: “Sợ… hạm trưởng các anh khó xử.”
Teval sa sầm mặt.
“Rồi thì… hạm trưởng các anh lại ngủ chung với Nguyên soái bọn tôi nhiều ngày như vậy… Khụ khụ.” Cô nàng quẹt mũi: “Tôi sợ Nguyên soái cũng không vui theo rồi xách bọn tôi ra trút giận.”
“Chuyện gì mà lại liên quan đến hạm trưởng chúng tôi?” Giọng Teval cũng nhuốm vẻ lo lắng.
Thành viên tàu 927 biết Lâm Kính Dã tuy chỉ là một Beta văn chức tuyến hai nhưng xuất thân lại khá đặc biệt. Thậm chí nhà họ Lâm cũng tương đối nổi tiếng với tư cách là một trong những doanh nghiệp có tên trên bảng xếp hạng nhà giàu ở Liên Bang, lúc nào cũng có cư dân mạng gọi giám đốc “ba ơi ba à”. Nhưng sau khi ông chủ gia đình Beta ấy cho thấy bản thân chỉ tôn thờ Alpha, quan niệm rằng chỉ có Alpha cấp cao mới thật sự là những người kiệt xuất – đúng tiêu chuẩn phần tử cặn bã thế kỷ mới – thì không còn ai nhận làm “con” ông ta nữa..
“Em trai của hạm trưởng các anh… ừm, mấy hôm trước bỗng phân hóa thành Omega cấp S. Ông bố muốn “gả” con cho một Alpha ưu tú chứ không cho đi học Đại học nữa.” Cecilia thở dài: “Nhưng mấy lần xem mắt đều thất bại, ngày khai giảng cũng đến, cậu bé đành tiếp tục đi học. Chậc, ai mà ngờ Omega cấp S lại không tìm được Alpha chứ, chuyện này bây giờ đã là…”
Liếc sang gương mặt đen như đáy nồi của Teval, cô im lặng nuốt mấy chữ “trò cười khắp Thủ Đô tinh” xuống.
“Tôi từng gặp em của hạm trưởng.” Teval nhớ lại cậu thiếu niên sạch sẽ tươm tất ấy, cảm thấy buồn bực không thôi: “Sao lại xem mắt thất bại?”
“Không bằng cậu út nhà Wimmer.” Cecilia khịt mũi khinh thường: “Fritz, Omega ngọt ngào được yêu thích nhất Saltian gì đó, ọe!”
Teval lập tức lùi lại: “… Muốn ói thật hả?”
Đối phương không khỏi vuốt mũi: “Cái dịch dinh dưỡng đó buồn nôn thật sự.”
“Nhưng vậy cũng tốt.” Sắc mặt Teval bỗng hòa hoãn trở lại một cách khó hiểu: “Ít nhất cậu bé có thể tiếp tục đến trường.”
…
Tàu 927 xem cái họ “Wimmer” là cấm kỵ với hạm trưởng, vì vậy không một ai mở miệng nhắc đến.
Lệ Nhiễm Nhiễm chống cằm giải thích: “Thật ra hạm trưởng không tỏ vẻ gì đâu, nhưng tụi em cho rằng không nói thì tốt hơn. Tuy ảnh liệt cơ mặt quanh năm, muốn đoán xem ảnh nghĩ gì phải dùng phép thuật, nhưng hồi Roland mới đến có lỡ khen tên Elliot ấy đẹp trai. Suốt một tháng sau đó mặt ảnh sưng vù như quả bóng, mắt thì như đánh phấn tím lịm luôn.”
Rennes cũng nhoài người ra bàn, cằm gác lên hai tay, nghiêm túc nghe cô quân y kể chuyện.
Roland mím môi cãi lại: “Thì ai chẳng có một lần u mê tới mờ mắt.”
“Vậy nên mới bị đánh cho sáng mắt ra đó.” Lệ Nhiễm Nhiễm bĩu môi: “Hạm trưởng cho ảnh ăn đòn suốt một tháng luôn.”
“Đó là huấn luyện!” Anh chàng sĩ quan quân nhu phản bác: “Một mình anh đánh cận chiến dư sức chấp mười người như em!”
Hạm trưởng lúc này vẫn bị nhốt trong phòng tối, hoàn toàn không biết mình đã bị cấp dưới miêu tả thành hình ảnh tiêu biểu cho những tấm gương mạnh mẽ nhưng gặp phải số phận bi thảm, bị trai đểu lừa tình lừa tiền.
Lệ Nhiễm Nhiễm tiếp tục: “Lúc theo đuổi người ta thì anh yêu tâm hồn của em, vừa phân hóa thành Alpha xong đã lấy cớ ‘tình yêu không có pheromone không phải là tình yêu đích thực’. Hứ! Nghe nói gần đây còn tỏ vẻ thâm tình muốn theo đuổi một viện sĩ Omega ở viện Khoa học nữa cơ.”
Luna điên tiết đập bàn: “Thứ súc sinh trong đầu chỉ biết chịch với đẻ! Rác rưởi!”
Rennes không khỏi xoa cằm: “Sao vậy? Nghe nói hồi đó hai bên tự do yêu nhau?”
“Có lẽ vậy.” Lệ Nhiễm Nhiễm nói: “Khi ấy hai nhà Lâm và Wimmer đang hợp tác suôn sẻ với nhau, con em đồng lứa thường chơi chung, ai mà biết do người lớn sắp xếp hay họ yêu nhau thật.”
Nhưng Nguyên soái quả quyết lắc đầu: “Không thể nào. Mắt uyên ương lớn nhà ta tuy hỏng mất một mắt nhưng trong lòng đâu có mù.”
Roland chép miệng: “Tại Elliot quá thu hút thôi.”
“Elliott Wimmer, tốt nghiệp ngành Chỉ huy chiến lược vũ trụ ở học viện quân sự Úy Lam, thành tích xuất sắc toàn diện, hiện đang làm hạm trưởng khu trục hạm cỡ trung ở Quân đoàn thứ nhất.” Rennes lật tư liệu ra xem: “Tuổi trẻ tài cao phết, nhưng mà…”
Hắn tỉ mỉ đọc thành tích ở trường quân sự cũng như lịch sử nhiệm vụ sau khi tốt nghiệp của Elliot.
” ‘Tư duy liền mạch trong bố cục vĩ mô; tỉ mỉ, kỹ lưỡng lại không đánh mất tầm nhìn đại cục. Dám giao tranh chính diện, cũng có thể tập kích đột xuất. Không câu nệ trong chiến thuật, tuy thường hành động bất ngờ nhưng cũng đảm bảo không xảy ra sơ suất, công thủ toàn diện. Đôi khi phương thức còn quá phô trương phóng túng, không biết kiềm chế, còn cần thời gian mài dũa’.” Rennes đọc thành tiếng: “Đây là nhận xét của giảng viên trường quân đội về hắn ta.”
Người thanh niên trong hồ sơ có thể dùng một đội tàn quân nghênh chiến quân địch đông gấp mười lần, cũng có thể dẫn binh đánh úp, chém đầu tướng địch trong hỗn chiến. Hệ thống tác chiến giả lập trường Úy Lam từng ghi lại kỷ lục của người này: quét sạch bộ chỉ huy địch trong ba phút kể từ khi khai chiến.
“Một thiên tài như vậy, tốt nghiệp rồi tự dưng học theo khuôn phép, mấy năm không lập công lớn, chấp hành nhiệm vụ lại ngoan như con nhà người ta. Tại sao vậy nhỉ?”
Nụ cười như có như không trên môi Rennes khiến ba gương mặt đang hóng hớt xung quanh trố mắt kinh ngạc..
Nguyên soái bỗng hỏi: “Ta nhớ trên mạng nói rằng vị họ Lâm kia là chủ quặng khoáng sản theo chủ nghĩa Alpha tối thượng?”
Lệ Nhiễm Nhiễm gật đầu: “Đúng ạ. Ông ta trước kia khai thác quặng ở khu vực đen chỉ để kiếm lợi nhuận, sau đó việc làm ăn càng lúc càng có lời, lập tức mang cả sản nghiệp quy thuận Liên Bang, muốn tẩy trắng thân thế, kiếm một vị trí trong cao tầng.”
“Thiết bị ngụy trang ba chiều trên tàu các cô cậu là do ai thiết kế?” Tuy đây là một câu hỏi nhưng từ ngữ khí có thể thấy Rennes đã biết chắc đáp án.
“Là… hạm trưởng.” Roland chậm rãi đáp.
Lệ Nhiễm Nhiễm ngây ngốc bổ sung: “Phải ha. Hạm trưởng lúc nhỏ bị ba ảnh bắt học từ vẽ tranh đánh đàn đến cưỡi ngựa bắn cung đấu kiếm, toàn mấy cái môn của quý tộc ấy… Hình như ảnh còn từng tham gia cuộc thi kỹ thuật cơ giới toàn quốc dành cho thiếu nhi gì rồi…”
“Úy Lam là trường quân đội tốt nhất Liên Bang.” Rennes mỉm cười: “Chỉ tinh anh mới có thể theo học. Alpha không chỉ có lợi thế từ định kiến xã hội mà còn vượt trội về thể chất sinh lý, vì vậy 90% sinh viên trong trường đều là Alpha.”
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, có một người cha theo chủ nghĩa Alpha tối thượng như vậy, cơ hội để một Beta như Lâm Kính Dã đăng ký thi vào Úy Lam tương đương với con số không.
Thứ thương nhân theo đuổi là lợi ích, tuyệt đối không thể lỗ vốn.
“Chà, thú vị nhỉ.” Nguyên soái bật cười: “Cái miệng xinh ấy còn dám nói dối là tự học đánh trận cơ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT