Ánh lửa chói lòa phủ kín tinh không khi Thượng tướng Wimmer ấn nút khai hỏa, để Nhiễm Tinh bắn ra một phát đạn dẫn đường. Sau lưng ông, sao trời ùa theo.
Dàn pháo plasma của hạm đội Liên bang đồng loạt khạc ra những chùm sáng lộng lẫy xé rách thiên hà, nhấn chìm hành tinh khí khổng lồ trong vụ nổ huy hoàng. Trong quầng sáng lóa mắt mà lặng thầm ấy, bọn họ đã trật tự rút lui đến khoảng cách an toàn, đủ xa để chiếc tàu hộ tống cuối cùng cũng thành công bật warp drive trước khi sóng xung kích ập đến.
Những lời của vị lão tướng khi trao đổi soái hạm vẫn còn quanh quẩn bên tai Lâm Kính Dã. Ông nghênh ngang gõ nơi này vỗ nơi kia trên đài chỉ huy, cảm thán: “Nghe nói thằng nhóc Rennes từng có biệt danh Nhiễm Tinh khi còn ở với nghĩa quân vùng chiến.”
Đoạn ông cụ vắt chân chữ ngũ, trông huênh hoang đắc ý như thể vừa thắng được một cuộc chiến, nói: “Hành sự ngang ngược phách lối, không xem ai ra gì, không để ai vào mắt. Đã là Nguyên soái Liên bang mà một chữ bẻ đôi cũng đọc không xong, lại còn không chí tiến thủ. Nếu không phải thấy nó thuở nhỏ cực khổ thì ta đã đập cho một trận nên thân từ lâu rồi.”
Lâm Kính Dã chỉ cười mà không đáp.
Sau đó, ông Wimmer thu lại vẻ dí dỏm xưa nay khó gặp, nghiêm túc nói: “Hạm trưởng Lâm, ta cũng xem như nhìn cậu lớn lên, dù có không cam lòng đi nữa thì cũng đã chừng này tuổi. Các cậu mới là tương lai của Liên bang.”
Ngay cả khi Lâm Kính Dã hầu như đã không còn cơ hội phân hóa, lại mất đi một cánh tay, lão Thượng tướng vẫn duy trì hôn ước như đã định. Chỉ vì ông nhìn thấy trên người cậu thiếu niên này một sự kiên cường bền bỉ thắng cả đá vàng, dù cậu vẫn một mực im lặng, nhưng ngôi sao thì cần gì đến âm thanh để tỏa sáng.
Về phần Rennes…
Thượng tướng Wimmer chưa một lần nói những lời này ra khỏi miệng. Sở dĩ ông cứ mãi soi mói bắt bẻ, dẫn đến những tràng hục hặc không thôi với người thanh niên kỳ tài ấy, không phải vì ghét bỏ hay mục đích chính trị gì, mà chỉ vì…
Ông cảm thấy hắn thật sự rất giống đứa con gái hào sảng lại cố chấp của mình.
Con ông thân là Alpha trong cao tầng quân đội, lại kiên quyết không đi theo lẽ thường, cứ khăng khăng vin vào lý do “Omega bánh bèo thế nào cũng đau phát khóc” mà vác cái bụng bầu ra vào bộ chỉ huy. Bị đồng nghiệp chế nhạo hơn nửa năm, con gái ông liền mượn cớ bà bầu dễ phát cáu mà cho bọn họ ăn đòn no bụng.
Đối với người phụ nữ ấy, quy tắc là một thứ gì đó không tồn tại, mệnh lệnh chỉ như gió thoảng qua tai. Chính vì vậy nên vào giây phút cuối cùng, nữ Tướng quân đã bất chấp làm trái mệnh lệnh của trưởng quan kiêm cha ruột, không chịu rút quân về nơi an toàn, lấy thân mình ngăn trở kẻ địch giữa lòng vũ trụ.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Con gái ông là anh hùng, cũng một đi không trở lại.
Thượng tướng Wimmer biết, ông chỉ sợ phải nhìn thấy một vị Tướng quân nữa không thể trở về mà thôi.
Vì lẽ đó, ông chăm chú nhìn vào người thanh niên trong video, trịnh trọng hành lễ: “Ta giao Quân đoàn hành tinh thứ nhất lại cho cậu, xin hãy dẫn dắt họ giành được thắng lợi.”
Vòm trời lồng lộng, tinh tú lặng im. Ban sơ của vũ trụ bao giờ cũng tĩnh mịch như vậy.
Lâm Kính Dã khoan thai đáp lễ, nói: “Tôi sẽ đưa họ đến chiến thắng, và đưa họ bình an trở về.”
Đội kỹ thuật của Thanh Kiếm Bầu Trời không thẹn với hai chữ tinh anh, vẫn có thể ghi chép trọn vẹn tần số của soái hạm đối phương từ những chỉ số đang tăng vọt như gắn tên lửa trên các thiết bị, thậm chí còn phân tích chính xác những đường cong rối loạn như cuộn len bị mèo cào.
“Hạm trưởng, thành công kích nổ tầng khí quyển của hành tinh khí, nhưng kích thước của soái hạm Tiếng Vọng quá lớn. Theo phỏng đoán khả quan nhất, đợt tấn công vừa rồi chỉ khiến thân hạm của chúng bị tổn thương hơn 15%.”
Chỉ 15% thôi sao?
Con số này khiến tâm tình mọi người chùng xuống. Tuy biết rằng họ đã phải lao vào trận chiến này mà không có bất kỳ chuẩn bị gì, nhưng lại phải trả giá bằng một chiếc Nhiễm Tinh.
“Đó là phỏng đoán khả quan nhất.” Tổ Kỹ thuật trơ giọng nhắc lại: “Nhưng cũng may là tốc độ của nó tỉ lệ nghịch với phòng ngự. Con tàu khổng lồ ấy không nhanh bằng chúng ta, đã vậy còn hoàn toàn mất đi trạng thái ẩn nấp, tuyệt đối không thể bốc hơi như trước kia được nữa.”
Lâm Kính Dã gật đầu: “Bức tường Vành đai, Thủ Đô tinh và nơi đóng quân ở các tinh khu khác phải chuẩn bị sẵn sàng. Một khi soái hạm đã bị tổn hại, Tiếng Vọng sẽ cướp đoạt càng nhiều năng lượng để sửa chữa và bù vào lượng hao hụt.”
“Quân đoàn trưởng, ý ngài là Tiếng Vọng có thể sẽ từ bỏ ẩn nấp, trực tiếp tấn công tổng lực sao?”
Lâm Kính Dã ngơ ngác mất nửa giây mới nhận ra xưng hô ấy là dành cho mình.
Người vừa lên tiếng là một nữ Alpha tên Haley, phó quan của Quân đoàn thứ nhất. Bà không hề xem thường Lâm Kính Dã chỉ vì tuổi tác anh kém hơn, ngược lại còn có công rất lớn trong việc giúp anh thuận lợi tiếp quản Quân đoàn sau khi lão Thượng tướng đưa ra quyết định.
Anh gật đầu với đối phương: “Không phải có thể, mà là chắc chắn. Cục diện đã đến nước này, các thế lực lớn của nhân loại đã liên minh với nhau, Tiến sĩ Eryan cũng đã không còn trốn tránh nữa, chính Tiếng Vọng mới càng muốn tốc chiến tốc thắng hơn chúng ta.”
Toàn hạm đội lên đường trở về trong sự tĩnh mịch nặng nề. Họ đã truy kích Tiếng Vọng, đã đẩy chiến tuyến lùi lại được mấy nghìn năm ánh sáng; chiến tích huy hoàng là vậy, nhưng tuyệt nhiên không ai nở được nụ cười. Cho dù là các thành viên của Thanh Kiếm Bầu Trời cũng cảm nhận được bầu không khí ảm đạm xám xịt.
Cạch.
Trên đài chỉ huy, vị Quân đoàn trưởng trẻ tuổi trong chiến giáp đen tuyền bỗng gỡ thanh kiếm xuống khỏi giáp tay phải, đặt nó nằm ngang trên đài điều khiển.
Mọi tầm mắt đổ dồn về anh theo bản năng.
Khi Lâm Kính Dã chân chính bước ra ngoài ánh sáng, Teval từng nói với vẻ nửa bông đùa, nửa nuối tiếc rằng kiểu chiến thuật cục súc như “giả làm Omega trói gà không chặt bước lên chiến hạm, bắt sống kẻ địch” e rằng phải bị gạch bỏ khỏi danh sách rồi. Nhưng anh lại chưa từng thấy tiếc dù chỉ một chút.
Thanh Kiếm Bầu Trời là Omega đấy, nhưng đã từng có ai thấy hắn phải giả vờ ngụy trang? Hắn chưa từng phải lén lút ám sát như Lâm Kính Dã, bởi vì hắn là chỉ huy nơi tiền tuyến, không phải gián điệp, hắn vốn nên phô trương rực rỡ như vậy.
Lâm Kính Dã đặt kiếm quang năng của mình lên đài điều khiển.
Nơi này trên soái hạm, mới là vị trí chiến đấu chân chính thuộc về anh.
Anh là người thống lĩnh Quân đoàn, không phải thích khách.
Trong kênh liên lạc toàn hạm đội, thanh âm vị Quân đoàn trưởng trẻ tuổi vang lên, vẫn là ngữ khí lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng từng lời từng chữ đều réo rắt như chuông.
“Thượng tướng Wimmer, nguyên Quân đoàn trưởng Quân đoàn hành tinh thứ nhất, hy sinh vì Tổ quốc. Hồn thiêng của ông đã về với vũ trụ, nhưng ông vẫn sẽ cùng sao trời chăm chú dõi theo các vị, dõi theo Quân đoàn mà ông lấy làm kiêu ngạo, tiếp tục chiến đấu để bảo vệ bầu trời Liên bang!”
Giữa bốn bề tĩnh lặng, không biết ai là người khởi xướng, tất cả chiến sĩ đều đồng loạt xoay về phía đài chỉ huy, đưa tay lên chào một người không có mặt. Như tiễn biệt, lại như đón chào.
…
Trên mặt đất vương vãi những vũng dịch năng lượng lóng lánh đang bị ngọn lửa đốt thành màu xám tro, cuối cùng trở thành một mảng nám đen. Những thành phần hóa học phức tạp trong đó khiến chúng có một màu xanh nhợt nhạt hệt như lửa ma trơi, mang lại vẻ âm u đáng sợ, nhưng bấy nhiêu cũng không khủng bố bằng nụ cười tràn đầy sát ý trên môi người đang xách trọng pháo lao đi trên hành lang.
Hầm mỏ ngoằn ngoèo này chính là cái bẫy mà Tiếng Vọng đã dựng nên. Xung động phát ra từ trong mỏ đã cắt đứt liên lạc giữa Thanh Kiếm Bầu Trời và thế giới bên ngoài, nhưng đồng thời cũng khiến tín hiệu của Tiếng Vọng bị vây trong ngọn lửa xanh. Số liệu có thể thoát khỏi vòng xoáy sinh lão bệnh tử, không có nghĩa cũng có thể tự do bay vào vũ trụ. Một khi không có vật chứa hữu hình, chúng có muốn dịch chuyển cũng đành bó tay chịu trói.
Giữa Rennes và trung tâm màu trắng bạc kia chỉ còn cách một hành lang cuối cùng.
Không như những đơn vị Tiếng Vọng khác đang liều mạng phản kháng, trung tâm này chỉ lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, tựa như chờ đợi sự xuất hiện của hắn.
Rennes chậm rãi bước tới.
“Con trưởng thành rồi.”
Giọng nói cất lên đến từ hệ thống âm thanh tự động của hầm mỏ, bình bình mà nhạt nhẽo. Kiểu ông chủ cứng nhắc như Lâm Lộ sẽ không đời nào chịu bỏ tiền cài đặt giọng nói êm tai cho mỗi lần thông báo đến giờ làm việc hoặc tan ca, nên hệ thống cũng không sở hữu chức năng điều chỉnh âm thanh cao cấp hơn. Nhưng chính vì vậy mà Rennes càng tin chắc rằng…
Nó có liên quan đến Sở Nhiêu.
Phàm là cố ý bắt chước mới càng chứng minh đối phương đang ngụy tạo, nhưng trung tâm Nhà Thám Hiểm lại không hề cố ý rêu rao quan hệ giữa mình và Sở Nhiêu. Chính cái vẻ ung dung tự tại, ra sao cũng được này mới gợi cho Rennes nhớ về người mẹ mơ mộng mà phóng khoáng của mình.
“Con trưởng thành rồi.”
Trung tâm Nhà Thám Hiểm lặp lại bằng giọng điện tử vô cảm. Rennes cũng sẽ không tự ảo tưởng ra bất kỳ tình cảm gì để rồi xúc động, khẩu pháo hạt trong tay hắn một mực duy trì trạng thái nạp năng lượng, vẫn luôn chĩa về phía trước như không gặp phải chướng ngại vật nào.
“Còn bà thì xấu đi.”
Đây là những lời đầu tiên hắn thốt lên kể từ sau khi trận chiến nổ ra.
“Quả vậy.” Trung tâm Nhà Thám Hiểm đáp: “Nhưng con đẹp hơn mẹ mong đợi nhiều.”
“Còn biết phân đẹp xấu cơ à?” Rennes nhướng mày.
Trung tâm Nhà Thám Hiểm: “Chỉ mới ngần ấy năm trôi qua, không đủ để khiến mẹ quên đi hành trình của mình.”
Hắn giơ vũ khí lên: “Có trăng trối gì không?”
“Mẹ không phản bội con.”
Tay người thanh niên khẽ run.
“Mẹ không thể nói chưa từng làm tổn thương ai, nhưng mẹ chưa từng, cũng không bao giờ muốn phản bội con. Con cũng biết Tiếng Vọng có khả năng cưỡng ép chiếm đoạt ý thức, xóa bỏ ý chí của cơ thể như một đoạn mã rác, chỉ để lại những phần hữu dụng như ký ức và kiến thức. Nhưng, những gì còn được lưu lại toàn vẹn, lại trở thành đơn vị Tiếng Vọng.”
“Bà không chết trong vụ nổ.”
“Không chết tại chỗ.” Sở Nhiêu đáp: “Nhưng Tiếng Vọng không biết chữa trị, chỉ còn ý thức của mẹ là được cứu về. Tuy nói cho đúng thì cũng không phải là ‘cứu’.”
Rennes không nói gì.
Thanh Kiếm Bầu Trời, Chiến thần Liên bang, hắn sở hữu trong tay vô số thần thoại bất bại, cũng có lòng tin mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng, cho dù không phải trận chiến nào cũng được hắn trông đợi.
Hai mươi mấy năm đã trôi qua.
Thời gian và vũ trụ đã tôi luyện hắn thành một thanh kiếm sắc lẻm, từng tia sáng lóe lên trên mũi kiếm đều là ánh sáng gieo xuống từ bầu trời.
Đó là một thanh kiếm bền bỉ không gì phá nổi, nhưng lòng người lại không thể vững như tường đồng vách sắt như vậy. Bởi vì thứ chất chứa trong tim không phải là những dãy số liệu và bộ nhớ được lưu trữ. Sức chiến đấu có cao đến mấy cũng không thể xóa bỏ những ưu tư này, hắn chỉ có thể gánh vác tất cả với gương mặt vô cảm mà thôi.
“Thật bất công.”
Giọng nói điện tử lại cất lên, nhưng tựa như một người bại liệt lâu năm đang dần tập vật lý trị liệu, theo từng chữ Sở Nhiêu thốt ra, vẻ cứng nhắc thuộc về máy móc dần biến mất, thay vào đó là cảm giác mà Rennes quen thuộc.
Trung tâm Tiếng Vọng đều mang hình chóp trụ, Sở Nhiêu cũng không ngoại lệ, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú từ vật thể không có chỗ nào tương tự với nhân loại kia.
“Cái gì bất công?” Hắn hỏi lại.
“Mẹ chỉ nghĩ… con chinh chiến vì Liên bang bao năm như vậy, bỗng dưng phát hiện ra trùm cuối là mẹ ruột của mình, vũ trụ ác thứ hai thì không ai thứ nhất.”
Ngữ khí bà chợt trở nên sinh động hơn, tựa như chú cá voi xanh đã lặn ngụp trong lòng biển quá lâu, tránh khỏi cơn mưa như trút nước và sóng gió vô biên trên đầu, rốt cuộc mới chớp được cơ hội ngoi lên hít thở.
Chân mày Rennes nhướng càng cao.
“Mẹ xin lỗi vì đã phải rời đi khi con còn nhỏ như vậy.” Trung tâm Tiếng Vọng chỉ có thể mượn hệ thống phát thanh trong mỏ mà lên tiếng, vì vậy nên những lời này mang theo vẻ trúc trắc đầy buồn cười của một AI đời đầu, nhưng Sở Nhiêu lại sử dụng ngữ khí rối loạn này để nói: “Có lẽ năm ấy con còn bé quá nên đã quên khuấy người mẹ này rồi, nhưng mẹ nghĩ gene của mình không tệ, nên luôn tin rằng con trai mẹ có thể sống tốt dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Xem ra mẹ đoán không sai, nhưng sao con lại không có lòng tin vào mẹ mình chứ hả?”
Thông qua chất giọng đều đều ấy, Rennes lại có thể nghe ra một loại cảm xúc như thể đối phương đang càm ràm “con trai không nghe lời làm mẹ buồn quá”.
“Mẹ đã cố gắng hết sức để gạt mọi cảm xúc sang bên, bỏ ra hai mươi năm trà trộn trong mạng lưới của trung tâm Đầu Não, trở thành trung tâm Nhà Thám Hiểm đứng sau nó, chỉ vì một mục đích đơn giản. Rennes, con cho rằng phá hủy Tiếng Vọng cũng đơn giản như rút dây điện để tắt máy tính sao?”
“Ngay cả hệ thống phòng ngự của Tả Lẫm ở Bức tường Vành đai cũng cần có nhiều thiết bị hỗ trợ vận hành.” Chân mày Rennes chậm rãi hạ xuống. Chỉ có bản thân hắn biết những ngón tay cầm pháo phải mở bộ ổn định mới có thể giữ vững.
Hắn nói: “Có điều đến cả thiết bị trí năng dân sự cũng phải đập vỡ rồi ngâm nước linh tinh, mới có thể hoàn toàn phá hủy số liệu, không để nó có khả năng phục hồi. Mạng lưới Tiếng Vọng cũng hoạt động trên cơ sở phần cứng, nhưng ngay từ đầu tôi đã không cho rằng chỉ cần cho nổ thiết bị lưu trữ là có thể phá huy nó.”
“Cho nổ là cần thiết, nhưng chỉ cần mạng lưới vô hình ấy còn tồn tại, chỉ cần còn một ổ cắm chưa bị bịt kín, Tiếng Vọng sẽ có khả năng dịch chuyển. Liệu con có khả năng phá hủy toàn bộ thiết bị lên mạng hay phát tín hiệu trên thế giới sao? Mọi đơn vị Tiếng Vọng, cho dù là cấp thấp nhất, đều có năng lực chỉnh sửa phần cứng để phù hợp với số liệu của nó, cũng như tự sửa chữa bản thân.”
Tiếng Vọng, hay nói đúng hơn là ý thức, có năng lực sinh sôi tạo thành quần thể bầy đàn, đã trở thành một chủng tộc riêng biệt.
“Nên?” Rennes như có linh cảm.
Cho dù không có hiệp ước hợp tác với Trái Đất, trải qua nhiều năm giao chiến cùng Tiếng Vọng và số lượng trung tâm được Lâm Kính Dã đưa về từ tiền tuyến (như những túi khoai tây bán sỉ), các đội Kỹ thuật được huấn luyện bài bản cũng đã sớm phát hiện ra điều này. Loại virus được tạo ra dành riêng cho mạng lưới nói trên cũng đã sẵn sàng để đưa vào sử dụng.
“Con cần một vật trung gian để dẫn nó vào mạng lưới.”
Giọng Sở Nhiêu đã không còn lạnh tanh như ban đầu nữa, mà đã nhuốm thêm vẻ bất cần đời đầy kiêu ngạo, cũng là lý do vì sao con trai bà lại có cách nói chuyện như ngày nay.
Rennes lẳng lặng nhìn vật thể hình chóp đang xoay tròn. Sở Nhiêu mỗi lần nảy ra kế hoạch du lịch mới nào đó đều sẽ vừa thu dọn hành lý vừa xoay vòng vòng như thế này, rõ ràng đã chẳng còn trẻ nữa nhưng vẫn sống như một cô gái tuổi đôi mươi.
Đây là mẹ hắn.
Thời gian đã khiến bà thay đổi, nhưng cũng chưa kịp “biến đổi” bà.
Chỉ huy tối cao của nhân loại lẳng lặng nhìn vật thể máy kỳ quặc trước mặt, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo, khóe mắt lại vô thức nhiễm đỏ.
Hắn bĩu môi, nói: “Cái gì mà ‘cho dù ở hoàn cảnh nào cũng có thể sống tốt’ hả? Lòng tin của bà với tôi chỉ có bấy nhiêu thôi à? Nhìn cho kỹ vào, tôi đây là Nguyên soái Liên bang, bạn trai tôi là Trung tướng Liên bang! Nhiêu đấy mà chỉ có ‘tốt’ thôi hả?”
Trung tâm nhô lên nhấp xuống một hồi, đều đều đáp: “Nhóc con, nội bộ Tiếng Vọng nhận được tin tức, bạn trai con đã trở thành Thượng tướng Quân đoàn trưởng Quân đoàn thứ nhất vào nửa tiếng trước rồi. Hình như còn cho nổ banh mặt trung tâm Đầu Não, làm nó phát điên không thèm ẩn nấp nữa.”
Rennes chẳng buồn để tâm đến ngữ khí chua lòm của bà, đắc ý nói: “Thế mới là người tôi nhìn trúng chứ!”
Sở Nhiêu: “… Ờ.”
Omega lớn rồi, trong nhà không giữ nổi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT