Sóng gió bên ngoài tạm thời không lan đến người trong cuộc, bởi không phải ai cũng có lá gan đến gõ cửa phòng Nguyên soái Rennes vào thời điểm này.
Lời Lê Giang nói cấm có sai. Omega độc thân lâu năm bỗng dưng củi khô bốc cháy sở hữu sức tàn phá trên giường không thua kém gì trên chiến trường, khiến Lâm Kính Dã chỉ có đủ thời gian lái tàu ra khỏi phạm vi chòm Trường Xà. Cũng may việc dọn dẹp chiến trường đã có đội thanh lý chuyên nghiệp đảm nhận, không cần đội tinh nhuệ phải đích thân ra tay.
Đó là một trải nghiệm khiến người mãi mãi khắc ghi trong tâm khảm.
Họ thả mình trong vũ trụ bao la vô ngần. Ánh sao phủ lên gò má, thấm vào những lọn tóc mai rũ xuống của Rennes, mơn trớn sườn mặt Lâm Kính Dã khiến anh ngứa ngáy không thôi.
Nơi đây thời gian như ngừng trôi, chỉ còn những vệt sáng chập chờn như dòng suối màu lưu chuyển.
Hai vì tinh tú va chạm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ đan xen cùng ngàn sao chốn biên thùy, quấn quýt không rời suốt triệu năm đằng đẵng. Để rồi một khắc sau, lực hấp dẫn góp phần thúc đẩy, hoàn tất quá trình không thể tách rời này.
Lâm Kính Dã thật lòng cảm thấy Rennes chính là hình mẫu chứng minh định kiến về Omega trước đây sai lầm cỡ nào. Cuối cùng anh còn nghĩ: tuy bỏ mạng trong ổ chăn của Thanh Kiếm Bầu Trời nghe nực cười hết sức, nhưng công bằng mà nói thì cũng được tính là hy sinh vì nhiệm vụ chứ hả?
Trong mộng có sao trời, cũng có kiếm sắc.
Lâm Kính Dã mơ màng hé mắt, cảm thấy như cả một thế kỷ đằng đẵng đã trôi qua. Anh khó nhọc níu lấy tấm chăn mà chắc chắn sẽ không giữ được khi rời giường, chậm rãi trở mình.
“Vẫn còn ngủ à? Mở mắt dậy ăn miếng cơm xem nào?”
“… Không có ngủ.” Nửa gương mặt anh vùi hẳn vào chăn, chỉ còn nghe được những tiếng rì rầm khàn đặc, mang theo chút ướt át: “Em đang ráng mở mắt.”
Tiếng cười không chút kiêng dè của Rennes truyền đến từ phía trên. Lâm Kính Dã biếng nhác lườm hắn từ dưới hàng mi khép hờ, tạm thời không muốn điều động những dây thanh quản ê ẩm.
Trước tiên là đầu ngón tay mát lạnh của Omega vuốt ve khóe mắt nóng hổi, sau đó là tiếng thủ thỉ đầy ý cười của người kia bên tai: “Sao lúc chạy trốn không nghĩ đến cảnh bị bắt lại rồi khóc thấy thương thế này đi?”
Lâm Kính Dã bị hắn trêu nơi này ghẹo nơi kia đến phát phiền, dứt khoát bắt lấy mấy ngón tay tác quái kia: “Vậy lúc ngài Nguyên soái đây giấu giới tính có nghĩ đến việc phải giải trình trước Liên bang không?”
Rennes thuận thế gãi gãi lòng bàn tay anh: “Chậc, còn sức mạnh miệng thế này, xem ra tôi phạt em chưa đủ ha.”
Lâm Kính Dã: “… Omega thật sự không nên ra chiến trường.”
Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm suốt nửa phút, sau đó đồng thời bật cười.
Giữa chừng, khóe môi Lâm Kính Dã bỗng khẽ giật một cái, biến tiếng cười thành tiếng thở dài: “Lần sau thật sự không thể vậy nữa…”
Anh nhìn xuống cánh tay đang ôm chăn của mình, thấy hàng loạt dấu răng chói mắt mà tức tối không thôi. Thề có trời, đêm qua anh đã dùng hết sức bình sinh mà tóm mà bắt, kết quả da thịt Rennes vẫn bóng loáng trơn mịn như cũ, chỉ có thể đổ tại khả năng khôi phục của Beta không bằng hai giới tính đột biến khác.
Rennes: “Em cho hạm đội neo ở đâu?”
Lâm Kính Dã: “Mình đang ở ngoài chòm Trường Xà, không biết Tiếng Vọng đang nấp nơi nào.”
Rennes: “Tóm lại là ở đâu?”
Lâm Kính Dã: “… Ngài tự đi mà xem.”
Rennes: “Tôi cứ tưởng nguyên một dãy ngoài cửa sổ là hình chiếu ba chiều chứ, ra là hạm đội nhà mình thật à? Không ngờ nha mắt uyên ương lớn, ngày thường nghiêm túc chính trực, mặt đơ như cây cơ, hóa ra dám để cấp dưới nghe lén quanh phòng luôn?”
Lâm Kính Dã không nhịn được nữa, chồm tới vật Rennes ngã xuống. Nào ngờ do nhất thời quá trớn mà eo nhũn ra, anh khẽ biến sắc, ngã phịch vào lòng hắn.
Người đang ở trên con tàu vận chuyển này là Nguyên soái Liên bang. Cho dù hắn đang gặp phải vấn đề về sức khỏe thể chất lẫn tâm sinh lý, không thể không dừng lại để giải quyết thì Lâm Kính Dã cũng chẳng dám lệnh cho cấp dưới lùi lại ngoài tầm mắt.
Chính vì vậy nên cách bọn họ chừng vài nghìn mét là hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời đang bày ra đội hình phòng thủ hình tròn. Tất cả các tinh hạm đều ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cho dù trưởng quan của họ đang… không làm chuyện đứng đắn cho lắm.
Lâm Kính Dã cố giữ vẻ mặt bình thản nhất với gò má ửng hồng: “Nguyên soái cho rằng có thể nghe thấy gì từ khoảng cách năm nghìn mét trong chân không sao?”
Rennes câng câng đốp lại: “Nhưng ai chẳng biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.”
Lâm Kính Dã: “Thứ cho em nói thẳng, cả Liên bang đều biết rồi.”
Rennes: “… Cả Liên bang?”
Lâm Kính Dã: “Thì ra ngài không biết.”
Nhờ ơn truyền hình trực tiếp mà nhân dân vũ trụ đều tận mắt thấy cảnh ngài xới tung căn cứ phản quân, chỉ để vác em về xây tổ rồi!
Liên bang lần này thật sự rúng động.
Nếu so sánh hai trường hợp tự công bố thân phận Omega thì Lê Giang chẳng khác gì món khai vị nhẹ nhàng, bởi anh ta dẫu sao cũng là nhân viên nghiên cứu ở hậu phương, còn Rennes thì đã chinh chiến trên tiền tuyến suốt bao nhiêu năm trời.
Trong buổi họp báo, Viện trưởng Lê nặn ra một nụ cười trào phúng trên gương mặt viết mấy chữ “nói chuyện với mấy người chỉ tổ phí thời gian”: “Giấu giới tính? Nghe cho kỹ đây, người giả làm Beta chỉ có mình tôi, còn Rennes Sở tự nhận là Alpha bao giờ?”
Cánh phóng viên sững người, sau đó mới có người lục tục nhớ lại.
Vào vài năm trước, sau một cuộc rượt đuổi kịch liệt, từng có phóng viên hỏi Nguyên soái nghĩ gì trong đầu mà phong cách chiến đấu vừa ngông cuồng lại quỷ quyệt đến vậy. Hắn đáp thế nào?
“Nghĩ gì à? Anh cứ xem như tôi đang quạu vì kỳ sinh lý đi.”
Khi ấy phóng viên chỉ cười ha ha, nói Nguyên soái thật biết đùa.
Bây giờ… chỉ thấy rát mặt.
Z, người đang tiếp nhận phỏng vấn qua hình chiếu vì không thể đích thân trình diện, nói: “Việc Nguyên soái Rennes thường xuyên khóa van khí trên giáp xương ngoài là một biểu hiện rõ ràng cho việc muốn che giấu pheromone của bản thân. Dẫu sao ngài ấy vừa là Omega cấp S, vừa là chiến tướng tiền tuyến, nếu để tinh thần lực của mình tràn ra e rằng có thể quấy nhiễu mọi ý thức khác. Nhưng các vị hết lần này đến lần khác lại khăng khăng cho rằng đây là cử chỉ lịch thiệp, rằng Nguyên soái không muốn người khác bị ảnh hưởng bởi uy áp Alpha của mình lúc nóng giận.”
Lê Giang chêm vào đầy ghét bỏ: “Hừ, ý thức chiếm đoạt lãnh thổ được khắc vào gene Alpha. Đến tên tàn phế như Z còn không muốn thu uy áp về thì lũ vượn người khác đời nào biết kiểm soát? Rennes Sở mà là Alpha thì Quốc hội phải chuyển sang mở họp trong tư thế nằm rồi!”
Lê Giang: “Người lớn nói chuyện, xe lăn im miệng.”
Nhậm Minh: “…”
Phóng viên ở dưới không nhịn được cười.
“Vậy xin hỏi Thượng tướng Z, ngài đã biết sự thật từ trước? Vì sao lại lựa chọn giúp Nguyên soái che giấu?”
Z nói, vừa ôn hòa lại nghiêm túc: “Trong những năm qua, Nguyên soái Rennes đã từng vì giới tính mà chậm trễ việc quân chưa?”
Phóng viên: “Chưa từng! Nguyên soái hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Thanh Kiếm Bầu Trời!”
Z: “Chính xác. Định kiến không thể thay đổi trong một sớm một chiều mà cần có thời gian, vì vậy nên quân quy Liên bang có ghi: đối với các hành vi che giấu giới tính, chỉ cần không gây ra hậu quả uy hiếp đến an nguy của Liên bang thì sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hoặc ép buộc chỉnh sửa. Việc tôi không vạch trần Nguyên soái cũng không làm trái quy định. Huống chi, Thanh Kiếm Bầu Trời có ơn cứu mạng với tôi. Dưới tình huống chỉ lợi không hại với Liên bang, tôi bằng lòng ủng hộ Nguyên soái vô điều kiện.”
Hết thảy đều diễn ra theo kế hoạch của y.
Nếu bây giờ là thời bình, có lẽ sẽ có người ngu ngục cố chấp mà đứng lên hoài nghi; nhưng hiện nay lại là thời điểm đặc thù, Liên bang không thể thiếu Thanh Kiếm Bầu Trời. Căn cứ phản quân tại chòm Trường Xà vừa bị hạm đội của Rennes đập ra bã, Tiếng Vọng còn ẩn náu trong lòng vũ trụ, quyền hạn thời chiến vừa được kích hoạt, quyền chỉ huy quân đội tối cao đều nằm trong tay Nguyên soái.
Tuy không phải không thể tranh đoạt quyền lực trong thời chiến, nhưng Quân đội và Quốc hội tuyệt đối không có lý do xuống tay với một chỉ huy liên tiếp thắng trận, lại không mắc bất kỳ sai lầm nào. Sở dĩ số lượng người ủng hộ Nguyên soái trong quân đội đông đảo đến vậy không phải vì hắn là Alpha, mà vì hắn là Rennes Sở. Nếu chỉ vì giới tính của hắn mà cưỡng ép tước quyền thì chẳng khác gì tự tay xé nát <Đạo luật bảo vệ Omega> của Liên bang. Chính vì vậy, ngay cả phe bảo thủ nhất cũng sẽ không mù quáng đến mức ảo tưởng mình có thể khiêu chiến địa vị của Rennes.
Còn lão Thượng tướng Quintus bị đưa vào phòng cấp cứu cùng ngày lại là một việc khác.
Dân chúng Liên bang lại tiếp nhận sự thật với thái độ tích cực vô cùng, thậm chí có không ít Omega vui đến phát khóc.
“Hông phải tại tui cùi quá, hổng xứng với Nguyên soái xíu nào hết mà là tại sinh lý!”
“Nguyên soái có vị chocolate! Má ơi chốt đơn chốt đơn!”
“Hu hu hu em không phải tập ăn sầu riêng nữa gòi! Đứa nào còn nói Nguyên soái sầu riêng thì đấm nó!”
“Vch Nguyên soái là Omega! Các chị em xông lên! Xem ai còn dám cấm tui thi vào trường Quân đội! Hứ!”
“Ây, bộ có mình tui lo cho anh giám khảo thôi hở, đã hai ngày rồi…”
“Mới hai ngày, lầu trên bình tĩnh đi.”
“Đừng đùa, người thường không thể sốt cao liên tiếp hai ngày được đâu, bộ tưởng đang đọc <Nguyên soái bá đạo và Hạm trưởng xinh đẹp> à?”
…
Mỗi một kênh truyền hình đều đang không ngừng cho phát lại đoạn video Rennes và Lâm Kính Dã cày nát căn cứ phản quân, sau đó một trong hai đương sự lôi người kia vào phi thuyền, thậm chí còn hủy cả phim truyện giờ vàng. Sao cơ? Tình cảm lâm li bi đát có hấp dẫn bằng Nguyên soái và giám khảo không? Kịch bản trinh thám hack não có khiến vũ trụ sốc óc bằng giới tính thật của Nguyên soái không?
Trong khu vực nghỉ ngơi chung của tinh hạm, tốp năm tốp ba các chiến sĩ tụ tập lại với nhau, đặc biệt là sinh viên trường Quân đội đến thực tập. Còn nhớ khi tin tức vừa được công bố, trên sàn tàu la liệt nào là cốc nước, bút ghi chép và màn hình tư liệu bị các bạn trẻ đánh rơi.
Ở một góc quạnh quẽ giữa bốn bề huyên náo, có một bóng người tĩnh lặng chôn chân, không nói không rằng, bất động như một món linh kiện trên tàu.
“Ơ kìa, Fritz, cậu đang làm gì đó?”
Tiếng gọi từ nơi xa chỉ như một cơn gió thoảng qua tai người thanh niên. Trên gương mặt đã sớm trút đi nét trẻ con thơ ngây, trong mắt nó chỉ nhìn thấy đôi tay đang vòng quanh eo Lâm Kính Dã.
Đó là đôi tay của một Omega.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT