Charles lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, đanh mặt nói: “Có một hạm đội không rõ lai lịch đang tập kích vệ tinh Diana. Nó từng bị tấn công cách đây không lâu, nếu xảy ra sự cố, toàn bộ hệ thống phòng ngự vành đai sẽ sụp đổ. Tôi rất xin lỗi vì không thể tiếp tục dùng bữa cùng cậu, tôi phải lập tức-”

Anh ta liến thoắng giải thích, nào ngờ khi quay lại thì chỉ thấy một chiếc ghế trống rỗng, người thanh niên ngồi đối diện đã bốc hơi tự khi nào.

Rõ ràng chỉ mình nhìn ra cửa sổ có nửa phút! Nửa phút mà thôi! Chẳng lẽ người ta ghét mình đến mức vừa có cơ hội là đã chuồn ngay?

“Đâu mất rồi?!!” Charles thiếu điều sụp đổ, cao giọng hô lên. Đồng thời, mùi chanh hăng nồng càn quét khắp nhà hàng khiến người qua đường vô tội chảy cả nước mắt.

Uỳnh!

Phát đạn từ chủ pháo ầm ầm nện vào màn chắn phòng ngự của vệ tinh Diana, làm lu mờ cả ánh nắng chói chang, để trên bầu trời chỉ còn lại vệt sáng lóa mắt ấy ngự trị.

Charles không rảnh tay, bèn hạ lệnh cho đội thân vệ lập tức đi tìm Lâm Kính Dã. Không chỉ anh ta, Tiến sĩ Samantha cũng đã điều động lực lượng an ninh mặt đất.

Charles: “Tiến sĩ, xin đừng làm cậu ấy bị thương.”

“… Tôi sẽ cố.”

Vẻ ngần ngừ của đối phương khiến Tướng quân tóc vàng chau mày: “Chàng trai họ Lâm này không phải kẻ thù ngày xưa của chúng ta. Cháu có thể cảm nhận được, cậu ấy cũng là một chiến sĩ bảo vệ bầu trời như cháu. Cháu hy vọng Trái Đất sẽ đối đãi họ với tất cả sự tôn trọng.”

Người phụ nữ bên kia im lặng trong chốc lát rồi đáp: “Tôi không phản đối quan điểm của Tướng quân. Có điều nếu nương tay, cậu ta có lẽ sẽ không bị thương, nhưng lực lượng an ninh của chúng ta áng chừng sẽ chỉ còn là những mẩu sắt vụn.”

“… Tiến sĩ nói phải.”

Samantha đang đứng trên một đài điều khiển trung tâm khổng lồ, trước mặt bà là hàng loạt những màn hình giám sát đang trình chiếu những hình ảnh khác nhau. Nhưng điều kỳ lạ là mắt trái bà theo dõi màn hình, mắt phải lại nhấp nháy ánh sáng của máy móc với những hình ảnh liên tục lóe lên.

“Tiến sĩ đã phát hiện mục tiêu chưa?”

“Tạm thời chưa. Khả năng di chuyển ẩn nấp của cậu ta quá xuất sắc, tựa như biến mất khỏi thế gian vậy. Ta dám khẳng định ngay cả Tướng quân Charles cũng không đạt đến trình độ này.”

“Việc này quá kỳ lạ.” Một chỉ huy khác lên tiếng: “Cậu ta nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn không chút do dự, lại còn ngay trước mắt Tướng quân Charles nổi tiếng nhất Trái Đất chúng ta. Chỉ mới chưa đầy ba ngày, theo lý thuyết thì cho dù tinh thần lực có mạnh hơn người thường cũng không thể vạch trần ký ức giả, khôi phục ký ức thật nhanh như thế được, trừ khi cậu ta không phải người!”

“Không, tôi khẳng định bốn người bọn họ đều là con người hoàn toàn.” Tiến sĩ Samantha nói: “Có lẽ tôi nên cập nhật ghi chú của mình về tiềm năng cực hạn của con người. Hai người bị cấy ký ức khác cũng không hòa nhập được như chúng ta mong muốn, và nam Omega còn lại không rõ vì sao mà có thể kháng cự ngay từ đầu, chúng ta mới phải giữ cậu ta ở căn cứ.

“Chẳng lẽ một trong số họ đã liên lạc với hạm đội vũ trụ này?”

Nữ Tiến sĩ chau mày: “Không thể, không ai trong họ có thiết bị truyền tin cả.”

Chừng nửa giờ sau, trên soái hạm lâm thời của hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời – Lưu Dân.

Cần phải nói thêm, đây vốn là tinh hạm của phó chỉ huy Esuna, nhưng chủ nhân của nó hiện đang chỉ huy tàu Tĩnh Dã ở Bức tường Vành đai  để vờ như Rennes vẫn còn ở đó. Vì vậy, chiếc Lưu Dân tất nhiên rơi vào tay Rennes.

Nói thật, Rennes rất không thích cái tên này, cảm thấy Esuna bị úng não rồi mới chọn nó. Cả hai cùng xuất thân vùng chiến, nhưng hắn không biết cuộc sống phiêu bạt nơi đó có cái qué gì đáng để kỷ niệm mà bà lại đặt tên cho tinh hạm. Nghe cứ như chó mất chủ ấy, chẳng lẽ về nhà sà vào tổ mềm, ôm ấp mắt uyên ương lớn không vui hơn sao?

Suy nghĩ “Alpha quả nhiên đều là bọn não tàn!” càng lúc càng được củng cố trong đầu hắn.

Bỗng nhiên, Rennes thịnh nộ gạt phăng cốc nước của tất cả mọi người.

Bởi vì hắn vừa bắt được tín hiệu thị giác từ Lâm Kính Dã.

Mắt kính có chức năng liên lạc đã được để lại cho Lê Giang, bộ sưu tập hiện giờ của Lâm Kính Dã đều do Rennes làm ra để chơi game thời trang với anh. Nhưng lấy thói quen lắp máy quay kín phòng ngủ Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh của hắn, những chiếc kính này sao chỉ có thể là đồ chơi bình thường cho được?

Chúng đều có thể truyền hình ảnh từ góc nhìn của Lâm Kính Dã sang cho Rennes, đáng tiếc vì chất lượng không cao nên chỉ có tác dụng một chiều, hắn không thể dùng nó để gọi cho anh.

Nào ngờ màn hình vừa sáng lên không bao lâu, hình ảnh một Alpha với mái tóc vàng đã đập vào mắt hắn.

“Bắn rụng cái mặt trăng mắc dịch với thằng đầu vàng này cho ta! Đã xấu tàn canh thì tự giác ở nhà đi chứ ra ngoài chọc mù mắt người làm gì!!”

Chiến sĩ điều khiển chủ pháo nhìn người đàn ông khôi ngô trong màn hình, không khỏi thổn thức trong lòng: Hạm trưởng Lâm đúng là siêu nhân, chứ người thường ai mà chịu nổi cái ham muốn độc chiếm này của Nguyên soái chứ? Dám chừng ngay cả danh bạ trong thiết bị trí năng cũng bị kiểm tra tới lui cho xem.

Làm ơn đừng bón cơm chó nữa ạ, đang nấc cụt hết rồi.

Bầy ma cũ trong hạm đội đã sớm quen với cái thói cáu giận vô cớ này của Nguyên soái, thậm chí còn cho rằng quân địch mà đụng phải hắn trong trạng thái này thì nên quỳ xuống cảm ơn. Bởi lẽ khi Rennes lên cơn tam bành thì cùng lắm chỉ dần chúng ra bã ngay tại chính địa bàn của chúng; còn khi hắn vui thì có thể đùa bỡn kẻ địch đến khi chúng chết một cách thê thảm, không còn chút tôn nghiêm – tựa như một chú mèo ăn kễnh bụng rồi vờn chuột vậy.

Ngày trước còn có người lén đùa: “Cũng may Nguyên soái là Alpha, chứ cái tính này mà là Omega thì… Alpha nào dám cưới về đúng là nghị lực siêu quần, tâm như bàn thạch, chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn!”

“Chẹp, thôi đừng nói nữa. Omega rối loạn sinh lý cũng sáng nắng chiều mưa, tính khí thất thường hệt như Nguyên soái chứ đâu, cũng may người ta không có chủ pháo tinh hạm trong tay.”

“Hây da, cứ theo hướng này thì biết đâu Liên bang nên tập trung bồi dưỡng chỉ huy Omega nhể? Bảo đảm làm phe địch điên cái đầu luôn!”

Đài chỉ huy cũng đang phải chịu áp lực như núi, bởi Nguyên soái mà điên lên thì một sai lầm bé như hạt cát cũng trở thành mồi thuốc nổ, có là người nhà cũng không thoát nạn. Tựa như có lần phó quan Lưu Tuấn lỡ đếm sót một bể nhiên liệu lõi warp trong lúc nhập kho, bèn bị Nguyên soái tức giận sút dính vách, suýt nữa không cạy ra được. Vị phó quan hổ thẹn vô cùng – không những làm việc sơ suất mà còn không đỡ được một cước của Nguyên soái – vừa khóc lóc vừa chủ động đến báo danh huấn luyện thêm.

“Nguyên soái, căn cứ mặt trăng đã phái phi đội ra.”

“Tất cả đều là máy bay cỡ nhỏ và trung. Kích cỡ này mà dùng chủ pháo thì cũng như lấy pháo phòng không bắn ruồi vậy, vừa lãng phí vừa chưa chắc trúng.”

Rennes: “Chủ pháo tiếp tục nhằm vào căn cứ chính, tất cả mẫu hạm tiến lên bao vây. Hạm đội hộ tống đến tầng khí quyển đợi lệnh, đội cơ giáp chuẩn bị đổ bộ mặt trăng, phi đội chiến đấu Nhiễm Tinh ra chặn lũ ruồi kia cho ta. Đánh thoải mái! Thanh Kiếm Bầu Trời có kinh phí, dẹp cái thói thắt lưng buộc bụng lúc trước đi, làm như ta không nuôi nổi Hạm trưởng của mấy người vậy!”

Phi đội Nhiễm Tinh: “… Ồ.”

Từ góc nhìn của Lâm Kính Dã, Rennes thấy được nhà hàng, thấy những đứa trẻ tung tăng đùa nghịch trên phố, thấy những đôi tình nhân xếp hàng trước rạp phim. Tất cả đều cho thấy con người – hoặc những sinh vật thông minh hình người – trên Trái Đất cũng trải qua cuộc sống bình dị không khác gì Liên bang.

Rennes đánh trận có điên đến đâu đi nữa cũng sẽ không bao giờ ra tay với thường dân. Vì vậy, mặc cho lửa giận đang bốc lên ngập trời, mọi mệnh lệnh hắn đưa ra chỉ nhằm vào mục tiêu quân sự, tức mặt trăng nhân tạo, còn lại tuyệt đối không đụng đến Trái Đất. Mọi người trên tàu nghe vậy thì yên lòng, nhanh chóng chấp hành.

Cũng như Rennes, Lâm Kính Dã dù có bị ảnh hưởng bởi ký ức giả hay không cũng sẽ không tùy tiện ra tay với người thường. Trong đó “người” không chỉ bao gồm con người, mà là toàn bộ những sinh linh có trí tuệ, không thuộc đơn vị chiến đấu.

Tàu 927 trước kia từng đụng độ với một toán tinh tặc nọ, tuy là người Kim Linh nhưng lại chuyên đi cướp bóc từ những đồng tộc Kim Linh bình dân khác. Sau khi tiêu diệt chúng theo thói quen, Lâm Kính Dã nhận được một số lượng kim loại hiếm khổng lồ: không chỉ lấy được từ trên người bọn tinh tặc, mà những người Kim Linh được cứu biết sở thích của đồng minh nhân loại, bèn cắt tóc, cắt móng tại chỗ, gom lại thành quà tạ ơn.

Giờ phút này, anh đang gia tăng khoảng cách với dân thường Trái Đất.

Anh biết ký ức của mình có vấn đề, nhưng trước mắt vẫn chưa thể hoàn toàn xé bỏ lớp màng giả dối đang che đậy nó đi. Mục tiêu trước mắt của anh chỉ có một: phải tìm cho ra tòa tháp tưởng niệm khổng lồ kia đang gửi đi những tín hiệu gì.

“Thanh Kiếm Bầu Trời”

Cái tên giãy giụa ngoi lên từ tầng đáy của biển ký ức này quen thuộc hơn hết thảy mọi thứ ở nơi đây, mang lại cho anh cảm giác giống “nhà” hơn căn phòng anh tỉnh dậy vào sáng nay.

Thanh Kiếm Bầu Trời.

Mình là người của Thanh Kiếm Bầu Trời. Lâm Kính Dã khẳng định.

Bóng dáng anh thoăn thoắt luồn lách qua các chướng ngại trên đường. Tòa tháp khổng lồ kia đứng sừng sững trên một bệ đỡ giữa biển, không thể tiếp cận bằng cách đi bộ, vì vậy chỉ mười phút sau, người thanh niên trong bộ giáp xương ngoài lưu loát trèo vào một chiếc máy bay chiến đấu. Nhân viên hậu cần nhanh chóng kiểm tra năng lượng, trạng thái động cơ và bổ sung vũ khí.

“Máy bay vận chuyển N718890, vui lòng đợi lệnh cất cánh tại vị trí chỉ định.”

Lâm Kính Dã dám chắc đây là lần đầu tiên anh bước lên phương tiện bay dạng này, nhưng lại thao tác nó vô cùng nhuần nhuyễn. Anh có thể nhanh chóng đoán ra màn hình với những thông tin phức tạp kia biểu thị điều gì, các loại tay cầm điều khiển để làm gì. Tuy hình thức không giống nhau nhưng nguyên lý thật ra không khác mấy.

Ký ức anh không có dấu vết của những bài huấn luyện không chiến, nhưng bản năng anh biết phải điều khiển cỗ máy này như thế nào. Thú vị đấy, anh nghĩ.

Cuộc chiến trên không trung vẫn đang diễn ra. Khi Charles tức tốc có mặt ở trung tâm chỉ huy, lá chắn phòng hộ mặt trăng đã như ngọn đèn leo lắt trước những đợt tấn công như vũ bão của Thanh Kiếm Bầu Trời – hạm đội vũ trụ tinh nhuệ nhất của Liên bang. Phi đội Trái Đất phái ra tổn thất thảm trọng, tuy đa phần đều là máy bay không người lái, nhưng Charles nhìn số quân phí khổng lồ nay đã thành đống rác vũ trụ ngoài kia, chỉ thấy đau thắt cả ruột.

“Gọi chỉ huy đối phương!”

Đám người này hung hăng càn quấy, vô duyên vô cớ tấn công mà không có một lời chào hỏi, có biết võ đức* là gì không hả?! (phẩm chất của người học võ)

“Tướng quân, đối phương từ chối!”

“Gọi tiếp! Gọi khi nào chịu nghe mới thôi!”

Không phải Charles bị máu dồn lên não, mà anh ta cho rằng đối phương là quân đội chính quy chứ không phải tinh tặc, hơn nữa rất có khả năng chính là hạm đội vũ trụ của Liên bang, vì vậy đây không thể nào chỉ là một đợt tấn công bình thường được.

“Có muốn tuyên chiến thì cũng phải gửi tối hậu thư chính thức chứ mắc chứng gì vậy?!” Tướng quân tóc vàng phát cáu: “Rồi nếu đánh thật thì chẳng khác nào chiến tranh giữa hai nước! Bên kia điên rồi sao mà dám tùy tiện gây chiến liên hành tinh thế này?”

Sau hàng loạt cuộc gọi không ngừng nghỉ, đầu dây bên kia cuối cùng cũng chịu tiếp nhận.

Trên video xuất hiện hình ảnh một người thanh niên tóc bạc đang lười nhác tựa mình vào ghế chỉ huy, đôi chân dài vắt chéo gác lên đài điều khiển, tư thế tùy tiện buông tuồng, nhưng giữa mày lại mang theo khí thế ngạo nghễ sắc nhọn. Cho dù hai bên chưa một lần chạm mặt, nhưng trong kho tư liệu tình báo của Trái Đất, chỉ có một người phù hợp với những đặc điểm này.

Hai mắt Charles trợn to: “Thanh Kiếm Bầu Trời, Rennes Sở?”

CLGT?! Thế quái nào lại đụng đến tên hung thần này rồi?

Khóe môi thanh niên tóc bạc vểnh lên, tạo thành một nụ cười giá buốt: “Chính là ta. Muốn gì nói lẹ, gọi như gọi hồn vậy cứ tưởng bên này có người đội nón xanh cho mi.”

Gương mặt Charles quả thật đã tái đi đôi phần. Anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Nguyên soái Rennes, ngưỡng mộ đã lâu. Hành động tấn công Trái Đất này của anh là đang thay mặt Liên bang tuyên chiến sao?”

“Không đến mức đó, tại ta ngứa mắt mi thôi.” Rennes bật cười, liếc xéo anh ta: “Nói để đừng hiểu lầm, ta đây không nhằm vào Trái Đất, chỉ nhằm vào mi.”

Gương mặt Charles vặn lại, khóe miệng giật giật, hiển nhiên không tin mấy lời này của hắn: “Chúng ta chưa từng gặp mặt, không biết tôi đây đã làm gì mạo phạm đến Nguyên soái.”

“Ờm.” Rennes lười nhác khoát tay: “Cũng không có gì to tát, tại ta ghét lũ Alpha đầu vàng ấy mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play