Tình yêu của Chiến thần dành cho chocolate có thể nói là khắc cốt ghi tâm.
Trong buổi họp bàn chiến thuật diễn ra sau đó, hạm trưởng các tinh hạm chủ lực đặt vừa chân lên tàu Tĩnh Dã đã thấy những cốc cacao bốc khói nghi ngút được xếp ngay ngắn trên bàn họp. Dường như đã thành thói quen, mỗi người lấy một cốc rồi ngồi vào chỗ.
Những làn khói thơm ngát lượn lờ như biến phòng họp thành một buổi tiệc trà, nhưng Lâm Kính Dã lại cảm nhận được nhiều ánh mắt mang nỗi suy tư khác nhau.
Rennes ngồi ở ghế chủ tọa, đang thong thả thưởng thức đồ uống trong tay thì lên tiếng đầy nghiêm trọng: “Mẻ cacao nóng cuối cùng trong kho.”
Những người khác thẳng lưng lên theo bản năng, lại nghe Nguyên soái nói đầy ẩn ý: “Xem ra phải giải quyết nhanh chuyện này rồi về bổ sung, chứ họp hành mà không có cacao thì sao được, nhỉ?”
Tiệc trà lập tức trở nên nghiêm túc.
Nụ cười trên môi Rennes như một lưỡi dao băng giá xuyên qua làn hơi ấm áp trong phòng. Đôi mắt xanh thẳm nhìn sang một bên, ôn hòa hỏi: “Theo dõi đến đâu rồi?”
Người ngồi ở vị trí đó là một phụ nữ tóc đen với lọn tóc trước trán nhuộm màu đỏ rực, cũng chính là vị Alpha từng bị hắn ra lệnh ném mắt kính đi: Quân đoàn phó Esuna.
Bà chuyển màn hình lên mặt bàn, nói: “Quân địch lẻn vào trạm Tạo Tinh, che giấu hành tung đi về phía sao S71 thuộc tinh khu thứ tám.”
“Sao S71?” Rennes nhướng mày.
“Vâng, trong hệ sao xoay quanh nó không có hành tinh nào phù hợp để con người cư trú hay có dấu hiệu sự sống khác, vì vậy Quân doàn hành tinh thứ tám đã cho xây dựng quả cầu Dyson* với công suất tối đa để rút năng lượng từ S71.” Esuna báo cáo: “Nó không chỉ cung cấp năng lượng cho trạm trung chuyển Tạo Tinh mà còn cho một nửa tinh khu tứ tám, bao gồm cả những công trình trên hành tinh dân sự.”
“Năng lượng à?” Rennes nhấp một ngụm cacao, chuyển sang hỏi người khác: “Thiếu tướng Benson, tù binh bên đó đâu?”
Bên kia chiếc bàn dài, một người đàn ông tóc ngắn trạc tuổi tứ tuần lên tiếng: “Liên Bang quả thật có kế hoạch dừng hoạt động trạm Tạo Tinh nên nó không còn tiếp nhận nhiều nhiệm vụ bổ sung năng lượng cho Quân đoàn chủ lực nữa, số nhân viên còn lại cũng khá ít. Trong ba mươi tư người bị bắt sống, chỉ có hai người là lính kỹ thuật nhưng đã bỏ mình vì vết thương nghiêm trọng. Theo lời khai của số còn lại, họ cho rằng có gia tộc lớn nào đó ở Thủ Đô muốn dùng đội tàu tư nhân để chuyển hàng trốn thuế, vì vậy nhất thời nổi lòng tham, muốn kiếm thêm chút đỉnh.”
Rennes mỉm cười nhìn ông ta: “Gia tộc nào mà kinh thế?”
Benson nghiêm nghị đáp: “Thuộc hạ cho rằng không thể tin vào những lời ấy, bởi vì nhân viên y tế trong lúc giải phẫu đã phát hiện một thi thể bị cấy chip vào não, vì vậy nghi ngờ rằng suy nghĩ của người chết có thể đã bị quấy nhiễu, thậm chí là điều khiển.”
Những lời này của ông ta như một quả bom nguyên tử rơi xuống mặt hồ phẳng lặng. Các hạm trưởng thân kinh bách chiến khác cũng trợn mắt đầy hãi hùng.
“Sao có thể thế được?”
“Cấy chip không những vi phạm luật Liên Bang mà còn trái luật Đế quốc thời trước! Đây là một trong số ít những điều mà chúng ta và phản quân cùng nhất trí.”
“Tội phạm buôn lậu chip ký ức bị bắt giữ đều bị phán lưu đày trong hố đen!”
Nếu cơ thể con người dần dần được thay thế bằng máy móc thì có còn là người không? Nếu khoa học kỹ thuật có thể quấy nhiễu suy nghĩ của con người thì rốt cuộc là ai đang điều khiển ai? Đây là đề tài đã được tranh cãi từ thời Trái Đất cổ cho đến bây giờ.
Vị ngồi trên ghế chủ tọa lại không có phản ứng gì lớn, chỉ đặt chiếc cốc trong tay xuống bàn, nhưng tiếng cách thanh thúy ấy lại lập tức đưa phòng họp về trạng thái tĩnh lặng.
“Giờ thảo luận của mấy bé cấp một à?”
Mọi người lặng lẽ cúi đầu khi ánh mắt của hắn quét đến.
Rennes tiếp lời: “Pháp luật của phản quân trên phương diện này cũng nghiêm ngặt như Liên Bang, vì vậy chúng sẽ không làm loại sự tình này. Đều là người bị hại như nhau, ai lại tự tìm đường chết bao giờ?”
Ba chữ ‘người bị hại’ khiến Esuna lập tức hiểu ý hắn, nén kinh sợ mà hỏi: “Chẳng lẽ phản quân không phải kẻ chủ mưu trong lần tập kích này mà chính chúng cũng bị lợi dụng bởi một bên thứ ba đang làm ngư ông đắc lợi?”
Benson lập tức tán đồng: “Nguyên soái, tổ Kỹ sư của tôi cũng đưa ra kết luận tương tự.”
Một hạm trưởng khác tên Lưu Tuấn giơ tay: “Một phe thứ ba không màng ranh giới đạo đức và luân lý… Chẳng lẽ là Tiếng Vọng Eryan?! Không phải chúng đã biến mất khỏi tinh vực Liên Bang suốt hai năm mươi qua rồi sao?”
Đây là một giả thiết hết sức tồi tệ, khiến Lâm Kính Dã cuối cùng cũng nhíu mày.
“Tiếng Vọng Eryan” từng là con người.
Vào buổi đầu của thời đại khám phá vũ trụ, những nhà khoa học đã nỗ lực rất nhiều để con người có thể thích ứng với việc trường kỳ bay lượn trong không gian. Động cơ warp và kỹ thuật nhảy vọt hiện nay đã chứng minh được độ hiệu quả và ổn định mà buổi ban sơ ấy không làm được.
Các nhà khoa học từng có ý định sử dụng linh kiện máy móc để cường hóa cơ thể, mang lại cho con người sức mạnh vượt trội và tuổi thọ dài lâu hơn. Thậm chí có một số người nảy ra ý định khiêu chiến quy luật tự nhiên khi đã qua tuổi xế chiều, bằng cách truyền tải suy nghĩ và ý thức của mình lên đám mây, trở thành một phần của máy móc.
Ban đầu, những bậc thầy khoa học tồn tại trên những siêu máy tính ấy vẫn tiếp tục ra sức cống hiến cho văn minh nhân loại, thậm chí còn nghiên cứu ra phương pháp tiến hóa để thích nghi với chiến tranh và tai nạn vũ trụ, giúp con người nâng cao sức mạnh tinh thần và tuổi thọ, cũng khiến con người không chỉ chia làm hai giới nam nữ mà còn sinh ra giới tính ABO thứ hai.
Nhưng theo dòng thời gian, những người không còn cơ thể ấy cũng dần đánh mất ý chí làm người.
Rennes nhoẻn cười, nhìn cấp dưới mỗi người một vẻ, lại bưng cốc cacao lên hà hơi: “Sao ai nấy mặt mày xanh lét như vừa bị cắm sừng thế? Cúp cua môn Sử hồi tiểu học à?”
Một hạm trưởng mặt xám ngoét lên tiếng: “Tổ chức ‘Tiếng Vọng Eryan’ bị người đương thời xem như những quái vật sinh ra từ việc lạm dụng khoa học kỹ thuật, nhưng họ vẫn luôn xem chúng ta là đồng loại. Đúng hơn là, tiến sĩ Eryan – người đầu tiên truyền tải ý thức lên máy tính – đã để lại những chỉ thị tương quan trong chương trình cốt lõi như sau: Con người quá bé nhỏ và yếu ớt, chi bằng trở thành tư duy vĩnh hằng để đạt được hạnh phúc và tự do.”
“Ừm, cũng còn đủ điểm lên lớp.” Rennes ra vẻ xúc động: “Kẻ thù đáng sợ nhỉ? Thành máy tính rồi thì làm sao uống cacao được nữa.”
Quân đoàn phó Esuna hắng giọng: “Quân đoàn hành tinh đã phải bỏ ra cái giá đắt nhưng chỉ đuổi chúng đến góc vuông thứ tư chứ không phải hoàn toàn tiêu diệt. Chỉ mới hai mươi năm mà thôi, chúng xuất hiện lại có gì đáng ngạc nhiên?”
Hai mươi năm trước, nếu quân tinh nhuệ Liên Bang không bị tổn thất nặng nề thì phiến quân đã không thể nuốt trọn ba tinh khu Liên Bang, đội quân kỳ lạ của Rennes cũng sẽ không có cơ hội trỗi dậy rồi vang danh cho đến tận bây giờ.
Từng sự kiện liên kết lại với nhau như có bàn tay vô hình trong vũ trụ đang điều khiển chúng.
Thấy Rennes nheo mắt nhìn mình, Lâm Kính Dã gật đầu nói: “Nếu thật sự là tổ chức Tiếng Vọng thì việc giải quyết nguy cơ lớn nhất trước khi chính thức trở lại này là hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa, chúng am hiểu cách lặng lẽ thâm nhập và chiếm cứ hơn phản quân.”
Benson chợt nói gần nói xa: “Đúng vậy, dù sao cũng không thể mổ đầu nhau ra xem bên trong là não hay là chip, ai mà biết người đang nói chuyện với ta là thứ gì chứ.”
Bầu không khí như chững lại, ánh mắt của vài vị hạm trưởng cũng trở nên kỳ quặc.
Một hồi sau, một nữ hạm trưởng tóc muối tiêu mở miệng: “Phó quan Lâm, xin mạn phép hỏi làm sao cậu có thể đúng lúc xuất hiện tại vị trí Nguyên soái bị tập kích?”
Lâm Kính Dã đáp: “Vấn đề này đã được tôi báo cáo toàn bộ cho Nguyên soái.”
“Hồ sơ trong hệ thống ghi rằng nhiệm vụ của cậu là vận chuyển hàng tiếp tế cho một căn cứ ở chòm sao Nhạc Phù, nhưng địa điểm được thay đổi thành chòm Tiên Cầm ngay trước khi xuất phát. Trên đường đi còn tình cờ gặp phải một đội xung phong tốt nghiệp chính quy từ trường quân sự.” Vị hạm trưởng kia không nói hết, nhưng với những người sở hữu trình độ quân sự không thấp tại đây, ai cũng hiểu được ẩn ý của bà..
Lâm Kính Dã bình tĩnh trả lời: “Đội tiếp viện tuyến hai không giống với quân tinh nhuệ tiền tuyến. Việc nhiệm vụ bị điều chỉnh lâm thời và nhận thêm nhiệm vụ tiếp viện là bình thường với chúng tôi.”
Lưu Tuấn cũng tham gia: “Vậy cậu giải thích thế nào về rất nhiều sự trùng hợp kia?”
Benson chen vào: “Trùng hợp như được sắp xếp sẵn.”
Lâm Kính Dã: “Trong vũ trụ có cơ số sự trùng hợp, con người cũng được sinh ra từ nó. Giả như trục quay Trái Đất lệch đi một chút, có lẽ chúng ta đã không có mặt ở đây hôm nay.”
Một tiếng cười khẽ vang lên từ ghế chủ tọa. Trước mọi cặp mắt đổ dồn sang, Rennes vẫy tay: “Ấy không có gì, tại đáp án nghe vui tai phết, đừng để ý đến ta.”
Không chỉ tâm phúc như Esuna mà hạm trưởng từ các Quân đoàn luân phiên khác cũng biết lời nói của hắn không thể giải nghĩa theo mặt chữ, bởi vì ai không biết đã bị hắn gia tăng huấn luyện đến trầy da tróc vảy rồi.
Trước vô vàn những ánh nhìn soi mói, người thanh niên Beta vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng tắp, không né tránh cũng chẳng căng thẳng. Anh là một trong hai người gần Nguyên soái nhất, trên người còn khoác chiến giáp cũ của Nguyên soái – hàng dự phòng thì vẫn là vũ trang của Thanh Kiếm Bầu Trời! – vậy mà vẫn không tỏ ra kích động hay đắc ý.
Benson bất thình lình vỗ bàn, trừng mắt chất vấn: “Đừng đánh trống lảng! Lính văn chức tuyến hai lại còn không phải sinh viên trường quân sự như cậu làm sao có thể tự tay lái tinh hạm xuyên qua tinh vân? Không một Beta nào có thể làm được!”
Khóe môi Lâm Kính Dã nhích lên thành một nụ cười nhàn nhạt quái dị: “Vậy nên ngài nghi ngờ trong đầu tôi có chip.”
Nữ hạm trưởng tóc muối tiêu giơ tay lên phát biểu: “Thiếu tướng Benson, anh có quyền nghi ngờ nhưng đừng cáo buộc đồng nghiệp khi chưa có bằng chứng xác thực. Nếu cáo buộc không được thành lập, anh có thể bị xử phạt.”
“Bà đang theo phe ai hả Thiếu tướng Rebecca?” Benson cắn răng ngồi xuống nhưng vẫn không cam lòng, quắc mắt trừng Lâm Kính Dã như muốn gửi thông điệp: Đừng tưởng rằng mi có thể mê hoặc Nguyên soái, ta sẽ tóm lấy đuôi cáo của mi nhanh thôi.
Rebecca cũng tỏ vẻ không vui: “Tôi chỉ nói sự thật.”
Cộc cộc cộc.
Tiếng đầu ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn vang lên kèm giọng nói mang ý cười của Rennes: “Hửm, lại đang tổ chức thi hùng biện cấp tiểu học à?”
Bốn bề im lặng như tờ, không ai hé răng gì nữa.
Hắn ung dung nhìn sang Lâm Kính Dã: “Cậu có bị cấy gì vào não không?”
“Không.”
“Cậu có phản bội không?”
Lâm Kính Dã không chớp mắt: “Không.”
Thế là Rennes xòe tay ra, hớn hở tuyên bố: “Thế thì là không.”
Mọi người: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT