CHƯƠNG 50: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Tuy rằng nàng không ngại cái này, dù sao Mặc Lâm Uyên mới mười tuổi nàng sáu tuổi, thế nhưng nàng sợ đối phương xấu hổ a!
Ai biết Mặc Lâm Uyên thật giống như chưa từng nghe qua những lời này, hắn trầm mặc chốc lát nói, “Nhưng ngươi không phải mới sáu tuổi sao?”
Rất có đạo lý, nàng không thể phản bác.
Không đợi Dạ Mộc nói cái gì, Mặc Lâm Uyên thấp giọng nói, “Bồi ta nói chuyện, không tốt sao?”
Trong ánh nến, ánh mắt của hắn trong trẻo nhìn Dạ Mộc, mang theo vẻ chờ mong.
Thiếu niên ở trước mắt sạch sẽ an bình như vậy, bất nhiễm bụi trần, thực sự là Dạ Mộc ngươi đang miên man suy nghĩ chút gì đó?
Dạ Mộc cười gượng hai tiếng, “Đương nhiên được a! Trò chuyện sao, ngày hôm nay ta lưu lại bồi ngươi nói một chút, bất quá ta đi rửa mặt trước!”
Xem ra, Mặc Lâm Uyên cũng bắt đầu có tâm sự, cũng phải thôi, tiểu quỷ này cũng sắp đến thời kỳ trưởng thành, có chút tâm sự mỏng muốn nói cũng rất bình thường.
Mặc Lâm Uyên nhìn bóng lưng của nàng, híp mắt khẽ cười.
Buổi tối, trên một cái giường nằm thêm một người, Dạ Mộc thật đúng là chỗ nào cũng không thích ứng, chịu không nổi bầu không khí có chút an tĩnh lúng túng, nàng bắt đầu không chuyện tìm chuyện nói.
“Nguyên lai sinh nhật ngươi là ngày tuyết rơi a.”
Ngoài cửa sổ tuyết vốn phải là không tiếng động, nhưng là bởi vì rơi nhiều, phát sinh thanh âm rào rào, để người nghe rồi phá lệ yên tĩnh, Mặc Lâm Uyên nghiêng người sang nhìn nàng.
“Đúng, có người nói, ta ra đời vào ban đêm, cũng rơi tuyết lớn như thế.”
Tâm tình của Dạ Mộc bởi vì những lời này của hắn có chút vi diệu, nàng cũng nghiêng người sang nhìn Mặc Lâm Uyên, đối diện cười nói, “Nói như vậy, sinh nhật ngày hôm nay của ngươi cùng ngày ngươi chào đời nhất định là ngày rất trọng yếu, nên lão thiên gia mới cổ động như thế!”
Mặc Lâm Uyên nghe vậy, cười vươn tay ra, đầu ngón tay cuộn tóc tơ của nàng, quấn quấn, thanh âm cũng biến thành phá lệ thanh nhã ôn nhu.
“Đúng, sinh thần này với ta mà nói, rất trọng yếu.” Bởi vì đây là sinh thần đầu tiên, hắn gặp phải nàng.
Dạ Mộc nhìn trắc nhan xinh đẹp của hắn, đột nhiên cầm lấy trái tim nhỏ hỏi, “Được rồi, ngươi có còn những huynh đệ tỷ muội khác hay không a? Ngươi lớn lên đẹp mắt như vậy, nếu là có tỷ tỷ muội muội, sau này khẳng định khuynh quốc khuynh thành!”
Dạ Mộc nói để dáng tươi cười của Mặc Lâm Uyên dừng một chút, hắn trầm giọng nói, “Vốn là một muội muội.”
Dạ Mộc nghe ngữ khí của hắn không đúng, cho là muội muội của hắn đã chết, vì vậy vội vã dời cái đề tài này đi.
“Không quan hệ, ngươi còn có ta a!” Dạ Mộc nghĩ thầm, Mặc Lâm Uyên vẫn luôn rất chiếu cố nàng, chẳng lẽ là xem nàng là muội muội?
Dạ Mộc nói để ánh mắt của Mặc Lâm Uyên lại một lần nữa sáng lên, hắn áp sát Dạ Mộc nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, thanh âm trầm thấp sung sướng vang lên trên đầu nàng, “Đúng, ta còn ngươi nữa.”
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mộc rất ít dựa ai gần như thế, hương mực nhàn nhạt trên người thiếu niên truyền đến, để Dạ Mộc không tự chủ được hít sâu một hơi, híp mắt lại.
“Nên ngươi đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Dạ Mộc rất nghiêm túc nói, nàng sẽ cố gắng luyện võ, chờ khôi phục thân thủ trước kia, có thêm nội công gia trì nữa, ở thế giới này nhất định tiên hữu đối thủ!
Hơn nữa trước đây nàng bảo vệ tổng thống, hiện tại chạy tới bảo hộ hoàng đế tương lai, quả thực chính là lão bổn hành a! Chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng xuyên qua?
Dạ Mộc nói để đáy lòng Mặc Lâm Uyên nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy sung sướng.
“Ngươi không cần bảo hộ ta, ta lớn hơn ngươi, nên là ta bảo vệ ngươi mới đúng.”
Lời của hắn rất đương nhiên, để Dạ Mộc ngẩn người, đột nhiên liền có chút luống cuống bởi vì nàng nhớ lại lần trước, Mặc Lâm Uyên một mình phạm hiểm, vì nàng đi thái úy phủ trộm cấm quân đồ. Mặc dù sau đó Mặc Lâm Uyên nói cho nàng biết, nói người của hắn tới kịp thời, hắn không có bị nửa điểm thương tổn, nhưng là Dạ Mộc lúc này nghĩ đến, vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu như người của hắn không có tới đúng lúc, hắn có thể
Nên Dạ Mộc trầm mặc một lát sau, ngẩng đầu nói nghiêm túc, “Kỳ thực ngươi không cần bảo hộ ta.”
Hắn nhất định là chiếu cố nàng như muội muội, nhưng nàng thật không hy vọng hắn vì nàng lần thứ hai mạo hiểm.
“Sau này ngươi là người phải làm đại sự, ta hy vọng, mọi việc ngươi có thể lấy lợi ích của mình, ta không có việc gì, thực sự! Nên sau này ngươi không nên bởi vì ta làm chuyện điên rồ nữa được không?”
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn Mặc Lâm Uyên, trong mắt còn có chút hổ thẹn, nếu không phải nàng, hiện tại hắn nên ở Mặc quốc.
Mặc Lâm Uyên cúi đầu bị tầm mắt của nàng câu dẫn, đầu quả tim nóng lên, nhịn không được cầm tay nàng.
Nàng lo lắng cho hắn như vậy, thế cho nên tất cả gian nan khổ cực đều viết trong ánh mắt, nha đầu này, nào có người sẽ xem trọng người khác hơn chính mình?
“Nha đầu ngốc” Mặc Lâm Uyên không biết dùng từ gì để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, tay của Dạ Mộc rất lạnh, hắn hay dùng ngón tay của mình chăm chú bọc lại tay nhỏ của nàng chậm rãi đặt ở ngực, nơi đó, nhịp tim của hắn nhanh hơn trước rất nhiều
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mộc thấy hắn tựa hồ không muốn đáp ứng, bỉu môi nói, “Ta nói nghiêm túc, ngươi có thể đáp ứng ta không? Sau này, không dễ dàng phạm hiểm, có được hay không?”
Nàng còn đang nói sỏa,, lẽ nào nàng cũng sẽ không suy nghĩ cho mình một chút sao?
Mặc Lâm Uyên vừa tức vừa phiền, nhưng càng nhiều hơn lại là một loại ấm áp được bảo vệ, cuối cùng hắn đặt đầu của nữ hài vào ngực mình, có chút vội vàng xao động nói.
“Không nói nữa, ngủ.”
“Không được!” Dạ Mộc giãy ra, “Ngươi không đáp ứng, ta không ngủ được!”
Mặc Lâm Uyên bất đắc dĩ nhìn nàng, hai tay đè lại nàng, “Ngoan, đừng làm rộn.”
“Không! Cứ làm rộn!”
Dạ Mộc nghĩ thầm phản chính mình là một tiểu hài tử sáu tuổi, đơn giản ăn vạ tới cừng! Cho nên nàng lăn qua lăn lại ở trên giường, tựa như một phấn đoàn, “Mặc kệ! Nếu ngươi không đáp ứng, tối hôm nay ngươi đừng hòng ngủ!”
Đối mặt với quỷ gây sự như vậy còn có thể làm sao? Đương nhiên là ôm dỗ a!
Mặc Lâm Uyên có chút bất đắc dĩ thở dài, một lúc nữa túm nàng ôm vào trong lòng, “Được rồi, được rồi, ngoan, ta đáp ứng ngươi là được.”
“Thực sự?” Dạ Mộc bật người bất động, trái lại bị hắn ôm, hai mắt đen chiếu sáng, tựa như một con tiểu thú khả ái, “Không phạm hiểm, mọi chuyện lấy an toàn của bản thân làm đầu?”
“Ân.”
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy nga!”
“Nha đầu ngốc ”
Mặc Lâm Uyên nhịn không được cười khổ, Dạ Mộc vừa nghe trừng mắt, lại nghe Mặc Lâm Uyên vội vã dụ dỗ nói, “Được rồi, được rồi, tất cả nghe theo ngươi, mau ngủ đi ”
Thấy hắn cuối cùng cũng đáp ứng, Dạ Mộc cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại liền chuẩn bị ngủ, bất quá cuối cùng vẫn là lầm bầm một câu.
“Ngươi phải nghe lời, ta là vì tốt cho ngươi.”
“Ta biết.”
“Ngươi sau này nhất định sẽ rất lợi hại, nên không thể làm lỡ chính sự.” Nếu như bởi vì nàng, hắn không có được thành tựu nên có, vậy nàng mới buồn bực.
“Ân, ta minh bạch.”
Dạ Mộc thấy hắn nghe lời như thế, nhỏ nhẹ ngáp một cái.
“Ta sẽ giúp ngươi.” Quyết định, ngày mai bắt đầu, phải càng thêm nỗ lực tập võ.
“Nha đầu ngốc.”