CHƯƠNG 26: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Nàng nở nụ cười, trong đôi mắt tròn tròn có ánh nến lóng lánh, cũng rõ ràng ảnh ngược của người nào đó.
“Lẽ nào ngươi không phát hiện ta rất lợi hại sao? Nên yên tâm đi, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho mình, hơn nữa, ta cũng nhất định sẽ đi tìm ngươi!”
Động tác chà lau của Mặc Lâm Uyên ngừng lại, phượng mâu khẽ nâng, “Đúng, ngươi rất lợi hại.”
Có đôi khi lợi hại đến hắn đều cảm thấy xấu hổ, trước khi gặp nàng, hắn cảm giác mình trong lứa cùng tuổi đã trưởng thành phi thường sớm, nhưng là sau khi gặp phải nàng, hắn ngược lại thành người được chiếu cố.
Điều này làm cho hắn càng thêm muốn trở nên mạnh mẽ, bức thiết nóng lòng cầu thành, nhưng không có loại cường đại nào không phải tích lũy mà ra, hắn càng nỗ lực, áp lực càng lớn, tâm tình càng xao động. Điều này làm cho hắn trở nên càng thêm trầm mặc hơn, tính cách cũng lặng yên xảy ra một chút cải biến, chỉ là lúc này hai người cũng không có ý thức được loại biến hóa này.
“Nên, ta mới càng thêm nỗ lực a.”
Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng nói rằng.
Dạ Mộc cho rằng nỗ lực hắn đang nói là phấn đấu nỗ lực trở về, liền tươi cười nói, “Yên tâm đi! Sau này ngươi tuyệt đối sẽ công thành danh toại!”
“Vậy còn ngươi?”
Mặc Lâm Uyên cách khăn nắm bắt đầu ngón tay của nàng, phượng mâu mỉm cười hỏi, “Ngươi nói nhất định sẽ tới tìm ta, vì sao?”
Dạ Mộc nằm, trong tầm mắt của hắn không khỏi nín thở, một lúc lâu, mới nghiêm túc nói, “Bởi vì bởi vì cảm thấy sau này ngươi sẽ rất lợi hại, muốn ôm đùi to của ngươi!”
“Ôm đùi ta?” Mặc Lâm Uyên thiêu mi, luôn cảm thấy cái từ này hợp với ngoại hình của nàng thì thú vị như thế nào!
Dạ Mộc gật đầu, “Đúng, Chỉ có ngươi mới có thể có được thứ người khác không có được, làm được chuyện người khác không làm được, nên ta nhất định phải theo sát ngươi!”
Ngươi xác định ta sẽ rất mạnh như vậy sao?
Tâm tình của Mặc Lâm Uyên sung sướng không gì sánh được, loại sung sướng này, để hắn dĩ hạ phạm thượng bóp bóp mặt của Dạ Mộc, thanh âm thanh nhã trầm thấp, lại đặc biệt vô cùng thân thiết.
“Ngươi đã nhận định ta sẽ mạnh, ta sao có thể làm cho ngươi thất vọng được?”
Hơn nữa cũng không cần chờ sau này, hiện tại hắn có thể bảo hộ nàng.
Đáng tiếc, Dạ Mộc không có nghe được ám ý của hắn, chỉ xem như hắn đang cố nói thôi.
Vọng Thư Uyển.com
Vài ngày sau, thân thể nàng tốt một chút có thể xuống giường, bật người chuẩn bị chuyện tiễn Mặc Lâm Uyên đi.
Nàng cấp thiết như vậy, bởi vì Dạ Thiên luôn Dạ Thiên với nàng bị nhốt rồi, nhưng Ôn Như lại được thả ra, nghe nói là người nhà nương nàng tạo áp lực, thật đúng là đáng ghét.
Nhưng ở địa phương Dạ Mộc không có chú ý tới, Mặc Lâm Uyên cũng biến thành càng ngày càng bận rộn, chạng vạng, hắn xuất hiện ở thư phòng Dạ Lệ.
Nhìn tờ giấy Mặc Lâm Uyên đưa cho hắn, Dạ Lệ hơi thiêu mi, “Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận ngươi biết chữ rồi?”
Kỳ thực Dạ Lệ đã sớm hoài nghi, bởi vì nếu như Mặc Lâm Uyên không biết chữ, trước làm sao nói cho người khác biết hắn muốn giao đồ cho hắn xem, tiến tới dùng ngọc tỷ uy hiếp hắn?
Mặc Lâm Uyên gật đầu, trong lòng hắn biết lúc này Dạ Lệ sẽ không dễ dàng giết chết hắn, cho nên mới chủ động thừa nhận.
Dạ Lệ quét chữ viết trên tờ giấy một mắt, trầm giọng nói, “Ngươi nói ngươi muốn thuốc để người không thể cử động, vì sao? Bởi vì ngươi sợ chết?”
Mặc Lâm Uyên đứng ở trước bàn đọc sách, một thân thanh sam, mặc dù là vải bố, cũng làm hắn bất nhiễm phàm trần.
Nghe Dạ Lệ nói như vậy, hắn viết xuống mấy chữ cho Dạ Lệ.
—— ta không sợ chết, nhưng ta sợ chết, lại chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy chữ này hắn viết không chút do dự, cái loại khí thế chưa từng có từ trước tới nay và quyết tâm này để Dạ Lệ đều có chút động dung, ai cũng biết mỹ thiếu niên mỹ thiếu niên vào phủ của Lưu thái úy sẽ có hậu quả gì không, cửu tử nhất sinh không nói, còn phải chịu được khuất nhục người thường không thể nhịn! Nhưng là tiểu nô lệ này nửa điểm không sợ không nói, còn biểu hiện thập phần cấp thiết.
“Vì sao?” Dạ Lệ có chút không hiểu, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Nhiệm vụ này ngươi rất có khả năng chết đều không làm được, vì sao còn tận tâm tận lực như vậy?”
Nếu như Lưu thái úy dễ gạt gẫm, hắn cũng sẽ không lâu như vậy đều lấy không được bản vẽ cấm quân, nên có khả năng Mặc Lâm Uyên thành công rất nhỏ.
Mặc Lâm Uyên nghe hắn hỏi như vậy, nguyên bản thân thể buộc chặt hơi thả lỏng, hắn nghĩ đến cái gì, khóe miệng khẽ câu, phượng mâu buông xuống, viết mấy chữ xuống trên chỗ trắng của tờ giấy.
—— chưa tận hứng sẽ chết, đã chết, thì không thể trở lại bên người nàng.
Dạ Lệ nhìn mấy chữ này, một lúc lâu không nói gì, hắn đột nhiên cảm thấy, một hài tử trung tâm như thế, chết như vậy tuyệt đối là tổn thất của hắn! Vưu kì hài tử này không chỉ có can đảm cẩn trọng, nhưng lại rất có mưu lược, hắn nỗ lực như vậy, hắn nên giúp hắn mới phải!
Vì vậy Dạ Lệ trầm tư chỉ chốc lát, lớn tiếng nói, “Có thể! Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ quyết tâm của ngươi, hoàn thành nhiệm vụ, sống trở về!”
Vọng Thư Uyển.com
Mặc Lâm Uyên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn một cái, khom mình hành lễ. Mà bên kia, Dạ Mộc đang phát sầu vì Mặc Lâm Uyên hành lễ.
Nàng biết Mặc Lâm Uyên ở Việt quốc thật ra thì vẫn là có chút bộ hạ cũ, chỉ là hắn không được ra tướng quân phủ, những người đó cũng tìm không được hắn, dù sao tướng quân phủ, chỉ sợ còn sâm nghiêm hơn cả hoàng cung Việt quốc, nhưng muốn đi ra ngoài, tất cả đều dễ làm, nàng muốn cho Mặc Lâm Uyên rất nhiều tiền, nhưng trên thực tế, nàng rất nghèo làm sao bây giờ?
A Dạ Mộc cho tới bây giờ đều cũng có quan niệm tiền tiêu tiền, không có quan niệm quản lý tài sản, cái này có chút héo, nắm bắt cán bút nhức đầu không thôi.
“Tiểu thư?” Dạ Tiểu Lang bưng điểm tâm tiến đến, nhìn các loại dược phẩm trên giường của Dạ Mộc, có chút kỳ quái, “Tiểu thư đang làm cái gì?”
Dạ Mộc cau mày nói, “A Cực sắp xa nhà, ta đang chuẩn bị đồ cho hắn.”
“A Cực sắp rời đi?” Dạ Tiểu Lang sợ ngây người, “Tiểu thư, người không cần hắn nữa sao?”
Dạ Mộc thở dài, “Không phải, nói chung thế đạo này chính là biến đổi thất thường như thế, ngươi tập võ cho tốt, sẽ có thể gặp lại hắn!”
Dạ Tiểu Lang nghe vậy, nhân sinh quan lần thứ hai bị đả kích nghiêm trọng! Vì sao bị thương luôn luôn là A Cực?
“Không được, ta muốn đi tìm hắn!” Dạ Tiểu Lang nói xong, vẻ mặt nghiêm túc buông khay ra liền chạy, Dạ Mộc cười cười đi theo hắn, kỳ thực đối với Dạ Tiểu Lang, nàng cũng không hy vọng hắn tuổi còn nhỏ thì phải gánh chịu quá nhiều, trong lòng nàng vẫn là mong muốn hắn bảo trì đơn thuần.
Thế nhưng sự tình, thường thường không như mong muốn.
Dạ Tiểu Lang đi ra ngoài xong, đi tới góc, đột nhiên bị người lôi qua! Hắn vừa định kinh hô, miệng bị ngăn chặn, bất quá hắn bén nhạy nghe thấy được mùi thuốc trên người đối phương, là A Cực.
“A Cực?”
Mặc Lâm Uyên buông hắn ra.
“A Cực, ngươi thật phải đi a!” Dạ Tiểu Lang xoay người, trên mặt xanh đen, con ngươi tròn tròn có chút lục sắc bức thiết nhìn hắn.
Mặc Lâm Uyên gật đầu, sau đó lặng lẽ dẫn hắn đến một chỗ.
Dạ Tiểu Lang bất minh sở dĩ, theo hắn, cuối cùng chạy tới một hoa viên rất gần chủ viện, núp vào.
“Nơi này là đâu?”
Dạ Tiểu Lang vừa nói, đã bị Mặc Lâm Uyên bụm miệng, hai người trốn ở sau giả sơn hoa viên, Mặc Lâm Uyên dùng ngón tay chỉ một phương hướng, là nơi chủ mẫu Ôn Như vừa được thả ra, đang uống trà.