"Thao Thiết, Đào Ngột." - Bọn họ đều là Côn Bằng đệ tử, thực lực tứ hải vang danh. Lại nói từ khi Côn Bằng thành thánh nhân, tuyệt nhiên không ai dám mở miệng khi dễ.

Con đường thành thánh có muôn vạn. Nữ Oa, nàng ấy dùng công đức nặn ra nhân tộc để chứng thánh. Tam Thánh : Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Tử thì đi theo con đường Hồng Quân vẽ sẵn - Trảm tam thi chứng thánh.

Cái gọi là trảm tam thi hình dung như bản thân đem thiện niệm, ác niệm và chấp niệm hóa thành thi, thông qua tinh thần đại đạo phối hợp tiên thiên linh bảo chém xuống, mỗi khi chém một, đạo hạnh liền tăng trưởng gấp đôi.

Chém tam thi chính là nói mang nhân quả chém đứt, một khi chặt đứt nhân quả chỉ cần cơ duyên vừa đến, cảm ngộ trở thành thánh nhân. Tiêu dao tự tại, bất sinh bất diệt.

Phía dưới thánh nhân chính là sâu kiến, dù đi trên những con đường khác nhau đích đến của vạn người tu tiên cũng chỉ có một.

Là yêu tộc thứ hai sau Nữ Oa thành thánh, so với nàng ta Côn Bằng mạnh hơn. Nếu có cơ hội Tam Thiên muốn được ông ta chỉ dẫn cho mình con đường sáng. Suy nghĩ thế nào cũng cảm giác đi đến Bắc hải sẽ có lợi hơn.


"Đi, chúng ta đến Bắc hải." 


Thái Dương tinh suy ảnh hưởng lớn lao. Bên trong ma giới, ngồi ở Tứ Thiên cổng lớn, Cửu Anh nghe qua chuyện Đế Thích Thiên và việc tẩn tán vô nhân đạo kia, hắn thầm cảm ơn trời bản thân vẫn chưa giao hai đứa nhỏ cho thiên giới.

Còn Vương Phàm? Tương lai Vương Phàm sẽ ra sao? Y làm thế nào trở về thần giới được nữa, lại nói Cửu Anh lật hết cái Thập Tam thiên vẫn không cảm nhận được Vương Phàm đang ở đâu. Thần trí y lại bị nhốt trong linh thức một người phàm làm sao ra khỏi ma giới một mình.


"Báo!!!!!!!!!!!!! Không xong rồi ma tôn. Huyết hải không biết vì cái gì mà chúng yêu đi qua đó đều bị nuốt vào trong huyết thủy."

Yêu tướng chạy vào trong điện, theo lời nói được truyền ra yêu tộc binh lính đứng gác cũng bắt đầu bàn tán. Từ khi Cửu Anh tu luyện theo ma lộ, huyết hải bị yêu tộc luyện hóa, trở thành yêu tộc thuộc địa, tương thích hoàn toàn với yêu giới, đùng một cái lại nuốt yêu tộc?

Bờ biển Huyết hải các vị yêu soái cùng yêu vương tề tựu đông đủ, khuôn mặt tất cả rơi vào trầm tư, đám tiểu yêu bên cạnh một lời cũng không dám hé răng. Tình hình trước mặt nghiêm trọng đến đâu ai cũng hiểu. 

Ở một góc khuất Cốc Tử tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của yêu tộc. Xảy ra dị biến như thế do tế đàn bên dưới có chút sự cố. Số lượng nhân tộc và yêu tộc bấy lâu nay bị Cốc tử mang thực dưỡng cho Nhục Thu, Cộng Cộng, Chúc Dung, Xa Bỉ Thi nhiều không đếm được.

Vì Vu tổ không tu nguyên thần nên chỉ thực dưỡng máu thịt, không có cắn nuốt nguyên thần nạn nhân, ngày qua ngày bên dưới tế đàn oán linh chồng chất lên nhau. Chúng không còn thể xác mang theo oán niệm tận mây mà hòa vào huyết hải.

Sinh ra máu đen ô uế khắp nơi.


"Tham kiến ma tôn." - Chúng yêu nhìn thấy một đạo hắc quang bay đến tản ra ma khí nồng đậm mà đồng loạt cúi đầu hành lễ.


Cửu Anh cùng các vị sư huynh bản thể hung thú, tính tình không hợp cùng tiên lộ nên theo đuổi con đường tu ma, lợi dụng oán niệm và sân hận sâu đậm của chúng sinh để nâng cao tu vi, cho nên hắn cũng gọi yêu tôn vừa ma tôn.

Cả một biển máu màu đỏ bây giờ lại biến hóa thành hắc thủy xông lên mùi tanh hôi khôn tả, các yêu vương che mũi khó chịu. 

Từng đợt từng đợt cứ thế vỗ mạnh liên hồi vào hai bên bờ.

Bát điện chủ nắm lấy một tên tiểu yêu bên cạnh ném xuống Huyết hải, lập tức rất nhiều khói đen hình thù quái gở nhào tới cắn nuốt, để lại tiếng gào thê thảm, chốc lát còn trơ ra xương trắng nổi trên mặt nước.


Bát điện chủ : 

"Huyết hải chưa từng có tiền lệ nuốt yêu tộc ta."


Cốc Tử khẩn trương bẻ lái dư luận đám đông sang địa phương khác. 

"Huyết hải vốn thuộc tu la, Vô Pháp Vô Thiên nhường địa phương này lại cho yêu tộc ta nên huyết hải cũng bị ép luyện hóa, bây giờ xảy ra dị tượng như thế này chắc phát sinh từ chỗ A tu la tộc."

Lục điện chủ và mấy vị trưởng lão yêu tộc khác cũng tán đồng, họ đều cho rằng nguyên nhân xuất phát từ chỗ Linh giới.


Tình hình cấp bách trước mặt vẫn là tìm cách trấn áp lại những hỗn độn ma khí này lại. Nếu không e là yêu tộc sau này không thể rời khỏi Thập Tam Thiên nửa bước.

Cửu Anh liền mang ra Huyết Ngục ma binh ném xuống lòng biển. Huyết hải tuy có biến hóa, vị trí Huyết Ngục rơi xuống tạo ra một vòng lốc xoáy lớn. Dòng nước ô uế không gào thét bắn lên cao nữa thì nó vẫn không khiến màu đen chết chóc thay đổi.

Bước chân hắn chạm vào dòng nước trào ra bọt khói xanh dị thường. Nếu là trước đây nước đều rẽ sang hai bên, bây giờ lại phản ứng như thế. Huyết hải này xem ra đã chịu ảnh hưởng bởi ngoại lực khác.

Ngay lập tức liền nghĩ đến việc Cốc Tử và thượng cổ Vu tộc qua lại với nhau theo lời tứ đại hộ pháp.

Vu tộc nguyên căn là do tinh huyết Bàn Cổ sau khi khai thiên biến thành, cùng huyết hải vừa hay lại thương thích. 

Hắn đoán huyết hải lần này do Cốc Tử  đã ra tay. Chuyện đến nước này liền muốn tách những yêu vương này tránh đi để làm rõ suy nghĩ của mình. 


Cửu Anh thu lại ma binh trở về, hướng bọn họ mà nói.

 "Nghiệp chướng quá nặng, Huyết Ngục cũng không thanh tẩy nổi."


"Xong rồi, xong rồi. Huyết Ngục cũng không thanh tẩy được. chẳng lẽ trời diệt yêu tộc ta."

Các vị khác nghe lời này thật đâm ra mất hết hy vọng, Huyết Ngục ma binh toàn thân bị ăn mòn không ít, phù văn vài đạo mờ mịt hẳn đi.


Phải biết thanh ma binh này có lai lịch từ thời kỳ hồng hoang. Là phụ thân Cửu Anh, Ca lâu la đại đế hay còn gọi là Kim sí điểu luyện ra dưới Nam Minh Ly hỏa. Vậy mà không đánh tan được hắc khí dưới huyết hải.

Họ đều cho rằng huyết hải vô phương cứu chữa.


Cửu Anh : 

"Các người lui đi, để ta đi xem bên dưới Huyết Hải xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra."


Đợi đám người rời đi hết, chỉ còn sót lại Cốc Tử. Bên dưới là tế đàn ông ta lập để hấp thu linh khí từ nhân tộc và yêu tộc, còn đang nhốt Vương Phàm nên sợ lộ chuyện đứng ngồi không yên.


Quả nhiên Cốc Tử liền dành chuyện về phía mình  : "Cửu Anh chuyện này để lão phu làm cho. Ngươi cũng nên về nghĩ ngơi."


Cửu Anh không khách sáo nữa, lần này chĩa Huyết Ngục về hướng lão : "Thành thật một chút đi. Ở đây bây giờ chỉ còn chúng ta."


"Cửu tiểu tử ngươi nói gì thế?" - Ông ta tỏ ra bình tĩnh.


"Cùng Vu tộc qua lại giải thích thế nào? Bắt Vương Phàm giải thích làm sao?" -  Hắn trợn mắt bước một bước lại gần mà hỏi.

Cốc Tử nghe nhắc đến cả chuyện Vương Phàm liền cả kinh, hắn biết ông ta bắt giữ y rồi. Chuyện Vu tộc cũng khó mà giải thích, bây giờ đến luôn chuyện giam giữ thiên đế, chẳng lẽ Đông Hoàng Thái Nhất tìm đến Cửu Anh?


"Chuyện... Chuyện Vương Phàm là ai nói với ngươi?" - Ông ấy lắp bắp hỏi lại.


Cửu Anh nghe được câu trả lời này không giữ nổi bình tĩnh, sát khí buông xuống liền lập tức vung đao chém đứt về hướng đối phương. Cốc Tử quá bất ngờ trong phút chốc khó khăn tránh né.

Lực chiến của hắn càng lúc càng cuồng bạo, lần trước ông ta kiểm tra thương thế Cửu Anh vẫn còn rất hỗn loạn, thế nào bây giờ lại có thể bộc phát.


Lại nói người cùng uống rượu, cùng bầu bạn hơn ngàn năm cứ như vậy hạ sát tâm. 

"Cửu Anh không nhìn được ngươi lại vô tình đến vậy." - Cốc Tử từng nghĩ qua trăm ngàn kết cuộc, đây là kết cuộc không mong muốn nhất. Dựa vào tu vi bản thể Chúc Cửu Âm bên trong ông ta nếu ra tay nguyên thần hắn sẽ không chịu nổi.


 Cốc Tử chỉ tránh né, một đòn cũng không phản lại.


Cốc Tử :

"Ngươi nhìn ra từ lúc nào?"


Cửu Anh : 

"Ngay từ lúc Hỗn Độn sư huynh mang lão và bộ tộc của lão đến Thập Tam Thiên ta đã lờ mờ đoán được. Huynh ấy là Vu tổ Đế Giang sao có thể bận lòng lo cho huyết tộc thuộc yêu? Cho nên các người lấy danh huyết tộc thực chất chính là Vu tộc thượng cổ."


Quả nhiên đã bị Cửu Anh đoán ra. Cốc Tử thở dài : "...Đã sớm biết ta là vu tộc. Vì cái gì lưu lại bọn ta ở Thập Tam Thiên."


Cửu Anh ngừng tay lại một lúc, sử dụng ma binh trong tình trạng không có cơ thể vật lí cũng sắp tới giới hạn của hắn. 

"Vì cái gì lão hiểu rõ nhất. Cái mẹ nó, lão rõ ràng biết ta ngoài Tam đầu long ra chỉ có lão là tri kỷ, lại bức ta đi tới bước đường này."


Cốc Tử : "Ngươi ghét bỏ thân phận vu tộc của ta?"


Cửu Anh : 

"Vu, yêu, nhân, thực dưỡng lẫn nhau là vòng tuần hoàn nhân quả. Việc đáng hận nhất là chuyện lão bắt Vương Phàm."


Cốc Tử :

"Nói vậy đã gặp qua Thái Nhất?"


Cửu Anh : 

"Từ sau Vu yêu kết cục ta chưa từng gặp lại Đông Hoàng điện hạ. Ta xác nhận một lần nữa, lão tử không trở mặt với ông vì Đông Hoàng điện hạ, ta vì Vương Phàm. Thả hắn."


Hắn xông tới dùng ma binh đánh lui Cốc Tử về phía Huyết hải. Ông ta buông mình ngã vào huyết hải bên dưới rồi mất tăm mãi không thế động tĩnh.

Chứng kiến từ nãy giờ, Lục điện chủ và Bát điện chủ cũng chịu lộ diện. Huyết hải thôn phệ yêu tộc, sức lực trâu bò đến mức nào nhưng ở điều kiện không có cơ thể bọn y chỉ cần hợp sức đẩy Cửu Anh xuống đó, hắn chắc chắn không thể trở mình.


Thời cơ tốt như vậy bây giờ không ra tay còn đợi lúc nào.

Lục điện chủ :

"Cửu Anh. Thù mới hận cũ. Hôm nay chúng ta tính hết chuyện luôn đi."


Hắn thở ra mệt mỏi nhìn hai kẻ sớm không tới, muộn không tới. Lúc không cần lại tới.

"Lại là hai ngươi?! Lúc nào trong cái khó cũng ló cái khó hơn nhỉ?"


Hai người bọn họ cùng nhau liên thủ tiến đến công kích, dù chỉ ở dạng nguyên thần thì Cửu Anh cũng đã hồi phục khá nhiều, số lượng yêu đan gần đây hắn nuốt rất có tác dụng.

Lục điện chủ thủ, Bát điện chủ công.

Cốc Tử đã trốn sâu vào Huyết hải, để lâu e rằng tìm được tung tích ông ta là bất khả thi, Cửu Anh cần phải giải quyết nhanh hai tên phiền phức này, hắn dùng móng rạch ngang lòng bàn tay mình mang tinh huyết nhiễu xuống huyết hải.

Được huyết tế đám oán linh chui ra khỏi địa phương ẩn náo trườn lên bờ tìm kiếm con mồi.

Hắn muốn mượn oán khí của sinh linh dưới huyết hải để kết oán thi nào ngờ mười vạn quỷ hồn kí sinh bên trong nguyên thần cũng muốn tạo phản liên tục gào thét xông ra bên ngoài bay toáng loạn khắp nơi, số lượng quỷ hồn nhiều tới mức thiên địa khiếp sợ, thiên không kéo mây đen đến.


"Không nghĩ đến đám âm binh chết tiệt này dám làm loạn. Tiêu rồi." -  Lại nói Cửu Anh dùng ma binh chém vào đám oán linh, chúng tan thành tro bụi ngay, tuy vậy số lượng nhiều đến khủng bố không sao trảm hết.

Oán khí như vậy kiểu gì cũng dẫn động kiếp lôi. Thể xác như tấm giáp bảo vệ nguyên thần, hiện tại không có giáp, thật sự dẫn xuống lôi động căn bản Cửu Anh sẽ không trụ nổi một đạo lôi. 


Lục điện chủ : 

"Bát điện chủ kiên trì một chút, lát nữa lôi kiếp đánh xuống. Chúng ta một kích thật mạnh đánh tới. Hắn chắc chắn sẽ nát nguyên thần."

Ầm! Ầm! 

Quả nhiên đến, sấm chớp mở màn. Lôi động bắt đầu điểm. Giữa trùng điệp hắc vân mở ra một khe hở chiếu thẳng xuống, chỉ thấy thấp thoáng trên không phận một đạo thần lôi khủng bố, phân thành các mảnh ức vạn sấm sét.

Bát điện vương thấy kiếp lôi sắp giáng xuống rất hả hê. Cuối cùng thiên đạo cũng không vừa mắt Cửu Anh.

"Haha!! Cửu Anh, ngươi sát nghiệp tận trời, thiên đạo tru diệt ngươi."


Cửu Anh : 

"Ông đây tu ma lộ trình qua hàng vạn năm cũng không phải chưa từng ăn qua lôi kiếp. Đánh xuống đi."



Tuy nhiên đạo lôi vừa mới rơi xuống, liền bị một mảnh kim quang tinh thần chặn lại.

Koong!!! 


"Cản?? Thiên lôi bị cản rồi?!!" - Lục điện chủ, Bát điện chủ bên dưới không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Lôi kiếp bị một dải sáng cản lại và tiêu tan.


Thiên Đạo cường đại, không thể nghi ngờ nhưng mà tiên thiên chí bảo Hỗn Độn chung ở đây, đối kháng thiên uy. Phòng thủ vững chải, kẻ đứng bên dưới ở thế bất bại, vạn pháp bất xâm, thiên phạt khó vào.

Lôi kiếp vừa mới rơi xuống, liền bị thần chung vặn vẹo thời không, điên đảo âm dương, biến mất không thấy gì nữa.

Thiên đạo vẫn không muốn dừng, lần nữa khơi lên cuồn cuộn sấm sét ngưng kết lại, chuẩn bị đánh tới lần hai.


Cửu Anh mở to hai mắt nhìn tiên thiên chí bảo lơ lửng trên đỉnh đầu mình, hắn tự mình véo mặt thật mạnh để xác định lại lần nữa.

 "Đông Hoàng chung?"


Huyết hải bên trên lại dậy sóng, âm binh oán hồn nhìn thấy lôi kiếp trên đầu đồng loạt khóc than thê lương, dù không phải đánh vào bọn chúng nhưng ma quỷ đối với thần lôi vẫn mang đến cực hạn khiếp hãi.

Bọn chúng vừa nãy còn bay lượn toáng loạn bây giờ đã thất kinh rút sâu xuống đáy biển.

Lôi kiếp lần hai ngưng kết mang theo sắc tím rơi xuống, trực giác cho Cửu Anh biết nếu trúng phải một tia thì xác định phải đi đầu thai lại.


 "Không cần quá lo. Lúc trước Đông Hoàng ở dưới Hỗn Độn chung thông qua tam hoa tẩy lễ, kể cả chín đạo kiếp lôi vẫn không làm khó được đâu." - Côn Bằng thanh âm vang lên.


"Sư tôn!!" - Cửu Anh nghe tiếng nói quen thuộc hớn hở nhìn quanh, treo trên thời không, pho tượng thần thánh nhân đang giơ tay che chắn phía Hỗn Độn chung. Bức tượng cầm theo một sợi lông kim ô, thông qua đó điều khiển thần chung. 

Cho dù Côn Bằng không trực tiếp xuất hiện, áp bức thánh nhân cùng tiên thiên chí bảo đủ khiến cho băng lôi địa liệt.


"Koong, Koong."


Theo tiếng Hỗn Độn chung ngân lên, hoàng kim chi khí phóng thích đạo quang mang hóa ảnh Kim Ô vỗ cánh bay khắp Huyết hải trải đầy kim quang ánh sáng tịnh hóa ô uế trong tích tắc.

Kim Ô lượn đến đâu, huyết hải thanh tẩy tới đó, cho đến khi huyễn ảnh tan, oán khí tan theo, tự khắc thiên đạo cũng không cảm nhận được ma chướng. Đạo lôi cũng tan vào hư không.


"Bái kiến Côn Bằng thánh nhân." - Lục điện chủ và Bát điện chủ gương mặt cắt không còn miếng máu. Chân chính thánh nhân sủng đồ đệ tận trời, nói đến liền đến.

"Bây giờ các ngươi có thể lăn đi được rồi!" - Côn Bằng.


"Sư...!!" - Cửu Anh thấy cả hai tên tiểu nhân kia bình an vô sự rời đi có chút không cam tâm nhưng dù sao Côn Bằng cũng đã nói vậy thì không thể phản bác lại làm bẽ mặt sư tôn hắn.


Côn Bằng nhẹ giọng : "Hai tên đó trong đại kiếp sắp tới chắc chắn sẽ chết. Bây giờ ta ra tay sẽ vướng nhân quả không đáng có."


Cửu Anh : "Đồ nhi muốn lập tức xé xác bọn chúng."


Côn Bằng :

"Hử?! Rời khỏi Vu sơn bao lâu, nháo đủ rồi thì trở về cho ta."


Cửu Anh ánh mắt láo liên tìm cách, bây giờ hắn không về được cũng chẳng biết dùng từ ngữ thế nào giải thích.

Nhìn lên thiên không, Hỗn độn chung treo cao. Ngũ nguyên chân khí vẫn xoay chuyển. Thứ này thuộc Đông Hoàng Thái Nhất chẳng hiểu vì sao trong tay Côn Bằng nhưng ở vị trí đệ tử, hắn tin tưởng tuyệt đối sư tôn mình.


"Nghe nói người bế quan cuối cùng lại đến đây, không lẽ Đông Hoàng điện hạ ở gần chỗ này?"


Côn Bằng :

"Khụ... Khụ... Ta đến vì ngươi mà."


Côn Bằng pho tượng bị tiểu đồ đệ đoán trúng tim đen nhất thời ho lên mấy tiếng, y quả thật chạy đến đây do ngửi được mùi hương từ linh lực trong nguyên thần tam túc kim ô tỏa ra. Chuyện thôi động Hỗn Độn chung cứu đồ đệ cũng là tình cờ.

Cửu Anh tự biết hắn không có quan trọng như thế a.


Côn Bằng : 

"Anh Anh, lúc ta đi ngang Bất Chu sơn có gặp phụ thân ngươi, hình như hắn không nhớ gì hết."


"Phụ thân của con?" - Cửu Anh kích động.


Côn Bằng : 

"Ừ! Cả hai người. Kim sí điểu và Tu la vương. Họ đi cùng nhau, ân ân ái ái. Chắc cũng sắp đến đây rồi, ngươi tự lo liệu đi. Vi sư còn có việc."


Hắn vốn định hỏi thêm nhưng xem ra sư tôn thật nóng lòng muốn rời đi.

"Phải rồi sư tôn, còn chuyện Đông Hoàng điện hạ? Với tình thế loạn lạc hiện nay, Hồng Quân không sớm thì muộn cũng mang điện hạ trở về Thái dương tinh để ổn định kim quang. Người để ngài trở vào bên trong Thái dương thần cung thì mấy chục cái vạn năm nữa cũng không có cơ hội gặp lại đâu."


Côn Bằng :

"Vi sư sẽ giúp Thái Nhất thành thánh nhân. Chỉ có thành thánh mới có được tự do."


Cửu Anh ngập ngừng một lát. Thành thánh sao? Chuyện năm xưa bây giờ gặp lại sợ rằng Đông Hoàng hận không thể giết Côn Bằng chứ đừng nói tiếp nhận trợ lực tu luyện. 

Mà chuyện làm hắn hiếu kì hơn cả là vị sư tôn này vẫn có ý nghĩ muốn cùng Đông Hoàng kết làm đạo lữ dù cho đối phương không còn là đệ nhất cường giả, không phải có tình ý với người ta thì là gì.


Cửu Anh :

"Sư tôn lúc nào cũng bảo ái tình làm người ta sáng mắt... Ha! Người có giỏi thì nói không có ý với Đông Hoàng điện hạ đi."


Côn Bằng thân thánh nhân, y không thể nói dối a. Làm cách nào trước mặt đệ tử thừa nhận bản thân thích một ai đó. Trước đó Cửu Anh bảo yêu Hy Hòa, thân làm sư tôn y đã đem bảy bảy bốn mươi chín cái phân tích tình là vô bổ ra dạy hắn.

Côn Bằng :

 "Ta chỉ là cảm thấy bản thân nợ ngài ấy, vừa hay thích hợp làm đạo lữ song tu cùng nhau, giúp đỡ Đông Hoàng khôi phục phần nào sẽ bớt áy nấy hơn."


Hồng hoang cường giả đúng là không có khái niệm yêu thích, chỉ cần song tu có lợi cho tu vi của cả hai thì đều có thể định chuyện hiệp lữ, bởi vì khi bước vào con đường tu luyện thì yêu, hận chỉ làm vướng bận.

Trở thành thánh nhân càng dựa vào cảm ngộ và cơ duyên, có thể cùng nhau chứng thánh thì không nói. Một người thành thánh, người kia không thì liền kéo khoảng cách của họ dài ra vô tận.

Nhưng mà đây rõ ràng là ngụy biện. Cửu Anh làm thế nào mà không nhìn ra ý tứ sư tôn. Miệng một đằng nghĩ một nẻo.


Cửu Anh mĩm cười : 

"Sư tôn nếu không có tình ý sẽ rất khó để cùng song tu, con thấy điện hạ là điểu chi, cùng con tương đồng. Ngài ấy mỹ như vậy cũng rất phù hợp khẩu vị đệ tử, chúng ta lại là quan hệ sư đồ. Để con chịu thiệt thòi giúp người bồi Đông Hoàng tu hành đi."


Lời vừa dứt trên cao dội xuống đầu Cửu Anh một bong bóng nước lớn khiến hắn cả người ướt nhem.

"Nghiệt đồ, lâu rồi chưa được dạy dỗ? Muốn vi sư mang ngươi đi tắm?"


"Không cần, không cần đồ nhi mấy hôm trước đã tắm rồi. Đột nhiên nhớ ra có việc cần làm. Con đi trước đây."

Hắn liền hốt hoảng hóa thành một đạo hắc quang lặn xuống huyết hải.


Đông Hoàng Thái Nhất xuất dưới lớp dịch dung lão già trung niên đã đến gần Vu Sơn, dù vậy lại không biết Thường Hi đã đi đâu. Hắn tỏ ra rất lo lắng liên tục quét thần thức thăm dò.

Lúc này bên đường xuất hiện một người thiếu niên đứng quan sát. Cũng không phải ai xa lạ mà là Diệt Lăng - Thỏ yêu vô danh ở ma giới trong vỏ bọc tay sai của Bát điện chủ. 

Y thao tác trong không khí một lát rồi đứng nói chuyện một mình. Hóa ra y cũng là một người xuyên qua.

"Người kia thật là Đông Hoàng Thái Nhất?! Khác với tưởng tượng của ta hơi nhiều..."


"Người thần bí bên trong ẩn chứa cực đại hỏa diễm thái dương, đích thị thái dương thần chủ Đông Hoàng Thái Nhất."


Diệt Lăng vương cẩn thận nhìn lại Thái Nhất lần nữa, trong lòng nảy ra vô số suy tính. Sở dĩ y lặn lội dò tìm tung tích Thái Nhất là đang ngó tiên thiên chí bảo Hỗn Độn Chung.

"Hệ thống mở khóa ngoại hình của Đế Tuấn."


"Chủ nhân, ngươi có lấy luôn ngạo khí Kim Ô không?"


Diệt Lăng : 

"Không cần, Đế Tuấn đã chết rồi giả mạo Kim Ô chi khí chỉ khiến đối phương nổi giận, ngược lại ngoại hình giống ca ca hắn và Thái Âm chi lực của ta sẽ khiến hắn có thiện cảm hơn, cho ta xem thuộc tính và chỉ số của hắn."


"Tiến hành kiểm tra thuộc tính.

Người thần bí : "Đông Hoàng Thái Nhất.

Bản thể : "Đại Nhật Kim Ô

Trận Pháp : "Không hiển thị.

Đạo lữ : "Không

Tu vi : "Không hiển thị

Độ thân thiện : 0%

Điểm khí vận : Không hiển thị.

Linh bảo : "Chiêu Yêu Phiên, Đông Hoàng kiếm, Đồ vu kiếm, Thí thần thương mảnh vỡ, Trảm Tiên Hồ Lô, Côn Luân Kính, Nguyệt Luân.... Không thể tải hết."


Thiếu niên trợn mắt nhìn bảng linh bảo mà nuốt nước bọt ngưỡng mộ. Chỉ cần một món thôi cũng đủ để xưng bá một phương ở cái thời thế này rồi. Quả là... Nhưng tại sao lại có thông tin mà hệ thống không soi được.

Diệt Lăng hỏi lại :

"Hệ thống sao lại có mấy dòng không xem được vậy? Bị lag hả??? Điểm khí vận rất quan trọng, nếu cao quá thì không cừu sát hắn cướp linh bảo được đâu."


"Không thể tra cứu thông tin."


Diệt Lăng : 

"Kế hoạch cướp Đông Hoàng chung xem ra khó nhằn hơn mình tưởng, đánh liều tiếp cận trước, lại nói Đông Hoàng Thái Nhất này hóa hình sao lại khó coi như vậy. Thảo nào trong mấy cuốn tiểu thuyết mạng viết Đế Tuấn cưới hai thê tử trong khi Đông Hoàng Thái Nhất lại một thân một mình là có lý do cả, Hệ thống mở khóa ngoại hình Đế Tuấn đi."


"Biến ảo vạn yêu chi hoàng, thiên đế Đế Tuấn đang tải xuống 97%!"

"Hoàn tất."


Diệt Lăng được một nguồn sáng trắng bảo phủ hóa hình, y lấy gương ra soi thử dung mạo yêu hoàng. Ngay lập cảm thấy say nắng chính mình, khái niệm về mỹ nhân lung lay.

Thái dương tinh yêu hoàng Đế Tuấn, phải nói mỹ đến tột đỉnh. Sao mà đệ đệ Đông Hoàng Thái Nhất lại như thế kia.

 "Hai huynh đệ này giống chỗ nào vậy? Thái Nhất đại lão bị thiên đạo bạc đãi quá rồi."


Thái Nhất trong lòng vô cùng bức bối, hắn đang nghĩ có nên triệu về Đông Hoàng chung để dò bản đồ hệ thống tìm tin tức Thường Hi hay không? Nghĩ đến không khéo Thường Hi chưa tìm được mà lại lôi theo Côn Bằng đến thì rắc rối.


"Lão bá cho ta hỏi đường đến Vu Bạc trấn có gần đây không ạ?" - Người thiếu niên bí ẩn kia xuất hiện đằng sau cùng nụ cười bí hiểm.


"Không biết đừng phiền ta." - Thái Nhất nói ngắn gọn.


Thiếu niên vẫn kiên nhẫn đi theo sau lưng Đông Hoàng, sự hấp dẫn của tiên thiên chí bảo đệ nhất công thủ làm y không thể nghĩ được gì ngoài chạy theo bồi lão nhân gia khó tính này đến cùng.

 "Lão bá, ta thật không biết đường. Nơi này lại rừng hoang núi thẳm nghe nói có rất nhiều vu tộc, hy vọng người có thể cho ta cùng đồng hành."


"Tai ngươi có vấn đề? Ta đã nói... Nói...."

Thái Nhất liền cáu gắt quay lại định sẽ chửi cho kẻ lạ mặt một trận, hắn sững người nhìn dung mạo giống ca ca mình đến từng nét.






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play