Thanh đế đã xông đến ngoài cửa. Ánh mắt hướng về Bích Ba tiên tử, trên tay ông ta vẫn túm cổ kéo theo một đạo đồng mình đầy thương tích để lợi dụng sự mềm yếu của nàng giải quyết nhanh vụ này.
"Nàng tốt hơn hết hãy ngoan ngoãn theo ta về, như thế không ai phải chết cả."
Đông Hoàng Thái Nhất bị tiếng động thu hút sự chú ý. Có điều thứ hắn nhìn là tiểu đạo đồng bê bết máu kia. Đứa trẻ tội nghiệp ngày nào cũng mang thật nhiều trái cây đến đông viện cho Thái Nhất và cùng trò chuyện với hắn.
"Tử Linh?! - Thái Nhất gọi.
Tiểu đạo đồng giơ tay về phía Thái Nhất : "Thần điểu ca ca, hắn giết hết mọi người rồi."
Thanh đế đối với chàng trai tóc vàng trước mặt không mấy quan tâm, ông ta nhếch miệng.
"Xú tiểu tử, biết điều thì tránh ra một bên."
Chỉ thấy cơn gió nhẹ lay qua kéo theo vài sợi tóc Thanh đế lay động, với một cử động nhỏ tiểu đạo đồng trên tay bị Thái Nhất đoạt lại. Bích Ba cũng chạy đến xem xét tình hình của nó.
Thái Nhất đặt hai ngón tay lên ngực đứa trẻ, toàn bộ kinh mạch của nó đều đã đứt đoạn, miễn cưỡng nối lại chỉ khiến đau đớn thêm.
Đứa nhỏ dùng bàn tay nhuộm máu nắm chặt ngón tay Đông Hoàng Thái Nhất.
"Thần điểu ca ca... Cho... Cho huynh." - Tiểu đạo đồng đưa tay vào ngực áo lấy ra một quả đào mọng nước. Sau đó nó trút hơi thở cuối cùng,
"Gia gia, nó chỉ là một đứa trẻ người nhẫn tâm như thế sao?" - Đến đây Bích Ba cũng không thể nhịn nổi nữa, nàng quát lên trước mặt Thanh đế.
Nhưng cái ông ta khiếp đảm bây giờ là thiếu niên tóc vàng kia, hắn đứng đó không làm gì cũng đủ khiến người ta run rẩy, phù văn đặc biệt của thiên đạo giữa trán Thái Nhất phát quang. đến Lúc này Thanh đế liền nhận ra thân phận hắn.
Dấu ấn của người được thiên đạo lựa chọn trở thành thiên không chi chủ.
Đông Hoàng Thái Nhất phóng thích hư ảnh nguyên thần. Linh khí tụ thành con một Tam Túc Kim Ô ba chân, ba mắt xòe rộng cánh gào thét vào mặt ông ta..
Nhìn thấy hư ảnh như nhìn thấy yêu hoàng, Thanh đế nhất thời không đứng vững. Uy áp khủng khiếp nhấn chìm ông ta trong đại dương tuyệt vọng.
Khí lực kinh khủng làm mái nhà đạo quán nổ tung thành tiếng.
Một luồng kim quang từ mặt trời chiếu thẳng xuống. Văn nối đuôi nhau tựa như xích xiềng tỏa ra từ nhật quang quấn lấy Thanh đế.
Bích Ba tiên tử hốt hoảng dùng tay che miệng : "Thiên đạo chi lực."
Đến lúc này đã ý thức được người trước mặt là hàng thật, Thanh đế liên tục dập đầu. "Tiểu thần có mắt như mù mạo phạm thiên uy xin yêu hoàng bớt giận.
Thái Nhất :
"Thanh liên tu thành tiên thể không dễ dàng gì nhỉ?"
Đế Thích Thiên bên cạnh là Vô Pháp Vô Tà đã chạy đến cổng chính. Thi thể của các đạo nhân nằm la liệt bên ngoài khiến y phẫn nộ.
Tiếng nổ lớn long trời lở đất.
Cả đạo quán tách ra khỏi mặt đất bị luồng ánh sáng mặt trời hút lên thiên không. Ánh sáng khiến Đế Thích Thiên nhìn đến hoa mắt. Khí tức từ thiên đạo này dẫn ra sáng gấp mấy lần bản thân hắn thi triển.
Vô Tà : "Có chuyện gì vậy?"
Đế Thích Thiên :
"Là thiên phạt! Tại sao thiên phạt lại được khởi động. Chúng ta phải nhanh đến chỗ đó trước khi thiên phạt xé nát Côn Luân sơn."
Đến nơi định sẽ tẩn cho Thanh đế một trận thì phát hiện kẻ họ mặc định là thủ phạm của vụ càn quét này lại đang bị rất nhiều gông xiềng xích lại không dám nhúc nhích quỳ rạp dưới đất.
Đông Hoàng Thái Nhất hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Đế Thích Thiên. "Hoàng huynh. Ngươi còn sống sao?!"
Đế Thích Thiên không hiểu chuyện gì, trên người ông ta có thiên hộ thuẫn. Người bình thường căn bản không thể trực tiếp chạm vào cơ thể nếu Đế Thích Thiên không tự hủy đi hộ thuẫn.
Bích Ba : "Tiên chủ. Vị đại nhân này là Đông Hoàng Thái Nhất."
"Đông Hoàng Thái Nhất??!" - Vô Tà và Đế Thích Thiên tròn mắt hét lớn.
Chẳng phải là vị đại lão nên chết từ Vu Yêu đại chiến lâu rồi chứ? Sao lại có thể sống được vậy.
Trong người đối phương Kim Ô hỏa diễm từng đạo luân chuyển, hỏa khí tương đối loãng, mùi lại không giống Đế Tuấn.
"Ngươi không phải hoàng huynh. Ngươi là ai?" - Thái Nhất hỏi.
Đế Thích Thiên trong lòng dạt dào xúc động, cứ nghĩ chỉ còn một mình y trên đời không ngờ lại có thể gặp lại được vị hoàng thúc năm đó hết mực cưng chiều mình, không tự chủ nước mắt trào dâng.
"Hoàng thúc! Ta là Tiểu Thập, thúc không nhận ra ta ư?"
Thái Nhất tròn mắt sững sờ :
"Tiểu thập kim ô? Ngươi... Là Tiểu Thập?! Vậy hoàng huynh thật sự...."
Đế Thích Thiên khẽ gật đầu, Thái Nhất là tận mắt nhìn thấy Đế Tuấn tan biến nhưng bản thân không thể chấp nhận nổi.
Mặt trời trên cao tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng theo dao động của hắn, sức mạnh Đông hoàng gắn liền tuyệt đối với đại nhật.
Có điều nghĩ mãi cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì khiến Thái Nhất xuất hiện ở nơi này. Tại sao bao nhiêu năm qua y hoàn toàn không cảm nhận được khí tức từ hoàng thúc.
Thái Nhất vừa rồi dẫn kéo thiên phạt giáng xuống đã tổn hao không ít linh lực, lại nói bản thân còn rất yếu phải dựa vào Đông Hoàng Chung bảo hộ một tia chân linh.
Đôi mắt hắn chứa đầy bi thương, Đế Thích Thiên cũng cảm nhận được trong lòng hoàng thúc đau khổ đến thế nào.
Nếu mà nói thì phụ mẫu y cũng không gần gũi bằng Thái Nhất.
Năm đó Vu tộc Hậu Nghệ dùng xạ nhật thần tiễn bắn giết chín vị hoàng huynh ông ta. Trong thời khắc sinh tử Đông Hoàng Thái Nhất xuất hiện tung ra Đông Hoàng chung kịp thời ứng cứu, còn phụ thân Đế Tuấn mải mê nghiên cứu Hà Đồ Lạc Thư khi đã tàn cuộc mới đến.
Sau khi nhân tộc bước lên nắm quyền thiên đình, Đế Thích Thiên thân là kim ô cuối cùng trên thế gian mới lưu lại được cái mạng nhưng từ đó bị ép trở thành thần hộ vệ cho nhân tộc.
Thái Nhất :
"Là hoàng thúc vô dụng không thể bảo vệ các ngươi. Nếu ta mạnh hơn nữa thì con cháu yêu tộc đã không lâm vào bước đường này."
Chu Thiên Tinh Đấu đại trận cùng Hỗn Nguyên Hà Lạc đại trận được xem là nhất đại yêu trận cũng không thể thủ vệ nổi thiên đình, đẩy con cháu đời sau phải nhìn sắc mặt nhân tộc mà sống.
Đế Thích Thiên :
"Hoàng thúc, nếu năm đó ta chăm chỉ tu luyện sẽ không làm vướng chân hoàng thúc vừa bảo vệ ta vừa phải đánh với đại Vu."
Thái Nhất :
"Hà Đồ Lạc Thư và Đông Hoàng chung bị tên khốn kiếp Côn Bằng động tay động chân. Mất đi pháp bảo trấn trận, đại trận vì thế sập đổ. Hoàn toàn không liên quan đến Tiểu Thập của ta."
Đế Thích Thiên :
"Là Côn Bằng ra tay với hai pháp bảo tiên thiên của chúng ta sao?"
Thái Nhất lắc đầu cố tỏ ra lạc quan trước mặt Đế Thích Thiên. "Chuyện đó Tiểu Thập không cần lo, ngươi còn sống là tốt rồi. Nếu không ta cũng không biết ăn nói ra sao với hoàng huynh."
Đế Thích Thiên : "Phải rồi! Tại sao hoàng thúc lại ở đây."
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Nguyên thần của ta bị giữ trong Đông Hoàng chung, lúc có lại ý thức đã ở nơi này rồi. Nếu Tiểu Thập muốn biết có thể hỏi Bồ Đề."
Bích Ba tiên tử : "Đông Hoàng... Bồ Đề lão tổ đã đi rồi!"
Thái Nhất từ cau có mặt mài chuyển qua trạng thái hụt hẫng. "Ngươi nói Bồ Đề đi rồi? Hắn đi đâu?"
Đế Thích Thiên : "Hoàng thúc, tiên thọ của ông ấy đã mãn. Có lẽ đã trở về tây phương cảnh giới."
Thanh đế rơi vào hiểm cảnh trước mặt, bất kính với yêu hoàng không phải là tội nhẹ, y định lặng lặn chuồn đi nhưng phía trước phía sau đều có người.
Trong đầu nhảy số lập tức thuận nước đẩy thuyền xoáy sâu vào khúc mắt của bọn họ để thoát tội.
"Đông hoàng điện hạ. Tiểu thần được biết thiên đế năm đó thần hồn cũng như điện hạ, hoàn toàn chưa có câu diệt."
Thái Nhất quả nhiên nghe đến đấy liền không giữ được bình tĩnh. "Ngươi nói hoàng huynh còn sống?"
Thanh Đế : "Đúng vậy, dù ta không biết ông ấy ở đâu nhưng ta có một cách có thể tìm."
Đế Thích Thiên :
"Hoang đường! Cái này không có khả năng, hoàng thúc đừng nghe hắn. Đế phụ khí tức một tia cũng không có lưu lại."
"Tiểu Thập im lặng để hắn nói." - Thái Nhất căng thẳng.
Đế Thích Thiên nhớ lại viễn cảnh lúc Đế Tuấn tế nguyên thần thay Đông Hoàng Thái Nhất dẫn bạo hủy diệt Thập Nhị Tổ Vu. Mênh Mông hỗn độn đạo khí bên trong Đông Hoàng chung tràn ra xé nát cơ thể thì làm sao mà còn sống được.
Nhưng mà nhìn nét mặt đầy hy vọng từ Thái Nhất ông ta cũng không nỡ dập tắt đức tin của hắn.
Thanh Đế :
"Yêu hoàng Đế Tuấn cùng Đông Hoàng bệ hạ là tiên thiên sinh linh, Thái dương thai ngén làm sao có thể nói chết là chết."
Thái Nhất vui mừng tán đồng, hắn cũng từng nghĩ qua bản thân có thể sống tại sao hoàng huynh lại không?
"Ngươi mau nói, ta có thể tìm hoàng huynh ở đâu. Chỉ cần hoàng huynh còn sống. Ta sẽ làm tất mọi thứ."
Thanh đế liếc nhìn Đế Thích Thiên. "Nếu tiên chủ có thể tha mạng thì..."
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Tha! Chắc chắn tha. Ngươi nói mau. Ta phải làm sao để tìm chân linh của hoàng huynh."
Thanh Đế :
"Nghe nói thiên đế có một kiện thần bảo gọi là Hà Đồ Lạc Thư. Nhìn thấu vạn vật, không gì không tỏ."
"Phải rồi! Hà Đồ Lạc Thư. Tiểu Thập ngươi có biết tin tức về Hà Đồ Lạc Thư không?"
Đế Thích Thiên : "Hoàng thúc, nghe nói hình như đã rơi vào tay Côn Bằng. Hắn đã trở thành thánh nhân. Tiểu Thập vô năng. Tu vi không bằng người khác không thể đòi về di vật của đế phụ."
"Đáng giận!... Lại là Côn Bằng."