"Hắc xì."
"Kẻ nào?" - Bọn lính nghe tiếng động nhìn lên thì chẳng thấy gì ngoài một mảng trời trong vắt.
Lấy làm lạ tên đó ngẩng đầu lên nhìn lại lần nữa vẫn không thấy gì. "Quái lạ rõ ràng ta nghe tiếng hắc xì hơi ở ngay trên đầu rõ ràng mà?"
Một tên lính bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài : "Huynh nên ngoáy tai đi, phía trên thì có thứ gì chứ? Không lẽ có người biết tàng hình hay sao?"
"Đúng rồi đi rửa mặt đi." - Mấy tên khác phá lên cười.
Thực ra đúng là có hai người đang ẩn thân, họ đang đi thăng bằng trên một sợ dây tơ nối liền từ đỉnh Hoa Vũ cung đến tận cổng của Hoa giới. Trên này Bích Ba tiên tử lấy tay bịt miệng nam nhân bên cạnh.
"Ngươi muốn chết hả? Bao nhiêu lính canh bên dưới lại đi hắc xì. Để họ phát hiện ra, ta bị tóm lại sẽ tính sổ với ngươi."
Tam đầu long. "A ó uốn âu, ại ự yên ại ứa ũi." - [Ta có muốn đâu, tại tự nhiên lại ngứa mũi.]
Cả hai nín thở liếc mắt nhìn trộm xuống lớp lớp binh lính canh gác bên dưới. Bích Ba từ từ bỏ tay ra rồi đẩy nhẹ người, ra dấu cho người trước mặt bước tiếp. Tam đầu long nhìn sợi tơ dưới chân mỏng như sợi chỉ đang treo ở cái độ cao nếu rơi xuống ít nhất phải bó bột một tháng làm cho kẻ sợ độ cao như y không khỏi lo lắng.
Bích Ba : "Bước tiếp đi. Đã được hơn một đoạn rồi không có đường lui đâu."
Thiếu niên run sợ hỏi lại : "Giờ ta trèo xuống rồi giao cô cho họ có kịp không?"
Bích Ba tiên tử nghe vậy nổi xung thiên, nàng véo tai y rõ đau. "Con rồng chết tiệt, ở đây là Hoa giới. Bắt gặp được yêu quái như ngươi sẽ bị người ta mang đi lăng trì."
Tam đầu long nhắm một mắt lại kêu lên. "Ta sợ cô rồi. Đi thì đi, bỏ tay ra."
"A..." - Trái tim trong lòng ngực Bích Ba đập mạnh liên hồi. Do không làm chủ được khiến cô nương ấy sẩy một bước chân khiến mình ngã xuống khỏi sợi tơ tết bằng mật hoa.
"Cẩn thận!" - Sau tiếng kêu đó nhanh như chớp Tam đầu long lao theo với tay ôm lấy Bích Ba xoay người để cơ thể mình tiếp đất thay cho nàng. Vòng tay mạnh mẽ cùng bờ vai vững chãi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé mảnh mai.
Trước cử chỉ này Bích Ba đã hoàn toàn nhìn y bằng ánh mắt khác. Cả hai rơi xuống dưới đồng thời phép ẩn thân cũng mất hiệu lực. Họ nằm đè lên nhau ở giữa Hoa thành cùng hàng trăm con mắt của mọi người đang nhìn vào.
Nàng tiên tử lấy tay dụi mắt quờ quạng trên dưới cốt để xem người kia có sao không, cảm thấy bản thân không có chút đau đớn gì trong lòng dâng lên cảm xúc rung động lạ kì. Đến giờ vẫn không nghĩ tên khó ưa miệng lưỡi chua chát này lại đỡ cho mình.
Tên đầu gỗ kia không phát hiện ra nữ nhân trước mặt e thẹn lạ lùng, nhìn biểu cảm của cô nàng từ nãy giờ vẫn không có ý đứng dậy khỏi người mình, vừa nặng vừa đau y sém chút đã cáu lên.
"Cô nãi nãi của ta, chắc là chân tay cô không bị sao chứ?"
Nàng tiên tử thầm nghĩ y vậy mà còn quan tâm đến mình thì trong lòng đã đổ gục tức thì, nàng đưa tay lên che mặt.
"Người ta không sao! Thật không ngờ huynh lại quan tâm ta như thế."
"Không sao thì làm ơn ngồi dậy đi, rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy." - Y liếc qua xung quanh, mọi người đều vây kín.
Tiếng bước chân dồn dập liên hồi, họ đã bị vây quanh bởi rất nhiều thiên binh. Trên cao kéo đến một áng mây màu hồng lớn tỏa ra ánh sáng, ngự trên đó là Hoa thần tỷ tỷ của Bích Ba, sự xuất hiện của cô ấy làm sắc mặt Bích Ba đối lập hoàn toàn với màu mây trên cao.
Nàng nhìn Tam đầu long thì thầm. "Chúng ta tiêu rồi."
Lát sau cả hai bị áp giải đến Hoa Vũ cung trước mặt các vị trưởng lão và hết thảy mọi người, dù khá nuông chiều tiểu muội nhưng ở đây nhiều người như thế mặc cho Bích Ba liên tục nháy mắt ra hiệu Hoa Thần vẫn nhìn chăm chăm vào Tam đầu long nghiêm túc hỏi.
"Ngươi là ai?"
Trong lòng Bích Ba rối bời không nghĩ được gì khác, nếu để mọi người biết y là yêu quái chắc chắn khó toàn mạng, nói sao thì cũng do nàng nhờ đến giúp mình chạy trốn. Rồi nàng nhớ ngay đến Tam đầu long cũng là long tộc.
Bích Ba liền đánh liều nói dối : "Hắn là long nhân ở đông cung thần tộc. Là bằng hữu của muội, muội quá buồn chán mới bảo hắn qua đây."
Hoa Thần trợn mắt nhìn họ, trên mặt kẻ quỳ bên dưới toàn là hoa văn ma tộc trẻ con cũng nhìn biết y là yêu quái, thế mà muội ngốc của nàng lại dám bảo đối phương là thần tộc, bảo người làm tỷ tỷ này phải bênh vực ra sao trước con mắt các vị trưởng lão? Rõ ràng là đẩy Hoa Thần vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên tiểu muội này chưa từng bênh vực hay để ý đến nam nhân nào ngoài người trong mộng của nàng ấy Cửu Anh. Trực giác nhạy bén của nữ nhân nói cho cô ta biết đôi nam nữ này có vấn đề.
Hoa Thần nhìn Bích Ba :
"Long tộc ta đều biết mặt. Hình như bổn cung chưa từng thấy qua hắn."
Bích Ba :
"Tỷ tỷ có tuổi rồi không nhớ hết mặt mọi người ở thần giới cũng đâu phải chuyện gì lạ."
Hoa Thần nhìn ngang nhìn dọc. "Ta nghe nói gần đây Cửu U vương đã trùng sinh. Không lẽ...."
Biết tỷ mình định hỏi gì Bích Ba lao đến bóp mặt của Tam đầu long, tay khác căng da mặt y ra rồi nói lớn :
"Tỷ à! Tỷ nhìn đi. Nhìn kỹ lại đi. Cửu lang của muội là ai chứ? Chàng chỉ cần cười một cái thôi là mẫu đơn nở rộ. Còn tên này... Tỷ xem có chỗ nào giống hả? Môi hếch, mũi tẹt chưa kể còn tính tình khó ưa nữa."
Tam đầu long mở mắt tô hố nhìn vào vị cô nương cách đây mấy khắc y còn liều mình dùng thân để đỡ cho cô ta. Bây giờ y chỉ ước quay về lúc đó để tự vả mình một cái thật mạnh.
"Bích Ba bà bà!??? Cô nói chuyện có giống người nói không vậy? Tự nhiên ta thấy chuyện vô bổ nhất đã làm kiếp này là đỡ cô khi nãy!"
Bích Ba : "Ngươi...." - Trời ơi cái tên ngu ngốc này im lặng một chút không được sao? Ta không nói thế tỷ tỷ sẽ nghi ngươi là Cửu Anh ca ca rồi lấy kính chiếu yêu đến chiếu. Thế thì chết chắc rồi.
Mấy vị trưởng lão ra vẻ không hài lòng, họ nhìn vào Hoa Thần, tất cả đều gây sức ép muốn cô ấy làm rõ chuyện này, hết cách nàng ấy đành giả vờ nổi giận kiếm cớ thoái thác để giải vây cho muội muội.
"Ta mặc kệ hắn là ai, hai ngươi quấn lấy nhau ngoài đường có ra thể thống gì không? Thân là hoa thần tương lai ngươi phải chú ý thân phận của mình chứ? Người đâu. Mang tên nam nhân này giam lại vào thiên lao chờ thẩm vấn."
"Tuân lệnh!"
Nghe nói đến thiên lao cứ ngỡ tỷ tỷ muốn dùng hình bức cung, từ lúc bé đã nghe những lời truyền miệng đáng sợ về chỗ này, lập tức Bích Ba liều mình chạy ra dang tay bảo vệ y :
"Hắn không thể giam được. Tỷ tỷ à! Tỷ không thương muội sao?!"
Hoa Thần tặc lưỡi, hai tay nắm vào nhau, tại sao Bích Ba không hiểu ý nàng chứ, nhốt lại là che mắt thôi, sau đó lại thả đi. Cùng lúc đó một vị trưởng lão đứng dậy hướng ánh mắt về phía cả hai.
"Hoa Thần đại nhân, ta nghĩ kẻ này lai lịch bất minh. Nhìn kiểu gì cũng là người của minh giới. Hiện nay giới tôn của chúng đã trở lại, nếu không giải quyết sớm để chuyện tới tai Cửu Anh, hắn sẽ xông đến đây làm loạn lúc đó chỉ e là đêm dài lắm mộng."
Bích Ba kiên quyết :
"Hắn vì ta mới đến đây... Tỷ tỷ tóm lại muội không thể để hắn chết được."
Vị trưởng lão khác cũng đứng dậy ý kiến :
"Hoa giới có quy tắc của Hoa giới! Nơi này trước giờ không cho phép người ngoài tự tiện xông vào, kể cả là người của Tứ đại thần cung chứ nói gì đến ma tộc. Tiên tử nói giúp tên này như vậy, chắc không phải như lời người trong thành nói... Cả hai ngươi là loại quan hệ mờ ám nhỉ?"
Tam đầu long nhớ lại chuyện họ hô lôi lôi kéo kéo nhau giữa thanh thiên bạch nhật như vậy danh tiết của nàng ta cũng phần nào bị hủy hoại.
"Ta đúng là yêu tộc, nhưng với cô ấy chẳng có mối quan hệ gì cả." - Y đáp.
Đến nước này Hoa Thần muốn giúp cũng không giúp được, thừa nhận thân phận ma tộc xông vào Hoa giới chỉ có con đường chết, nàng quay đi hạ lệnh : "Người đâu lôi ra thiên đài hành hình, khỏi cần thẩm vấn nữa."
Bích Ba biến ra một cây bút lớn : "Kẻ nào dám đụng vào hắn ta liều mạng với kẻ đó."
Mấy vị trưởng lão bắt đầu xì xầm nhìn nhau rồi không ai nói ai đều liếc qua Hoa Thần chờ đợi cô ta hạ lệnh. Không khí trở nên kì lạ, Tam đầu long nhìn cây bút trong tay Bích Ba có cảm giác thân thuộc khó tả.
Hai mắt chàng sáng rỡ nhìn hoa văn trên cây bút. Miệng lắp bắp gọi hai chữ. "Lưỡng Giới."
Hoa Thần : "Muội vì một tên yêu tộc mà công khai chống lại Hoa giới sao?"
Bích Ba : "Muội không quan tâm hắn là yêu tộc hay thần tộc. Muội không thể để tỷ ra tay được."
Không đợi nổi nữa một trong mấy tên trưởng lão đứng dậy thực thi vương pháp, bà ta gọi ra rất nhiều cánh hoa mỏng sắc bén không khác gì kim loại hình thành một cơn bão hoa dao phi vào cả hai. Bích Ba cầm chặt cây bút trên tay, nó xoay tròn liên tục tạo thành tấm chắn lại nhưng có vẻ không cầm cự được lâu.
Nóng giận muội tử không vâng lời mình Hoa Thần cũng không ra tay giúp đỡ nhắm mắt lờ đi. Trước khi đợt hoa dao thứ hai ập đến công kích Bích Ba thì một dãi văn tự dài lao tới quấn lấy toàn bộ người ở đó như những cái kén khổng lồ.
Loại giấy tưởng chừng mỏng manh đó lại đao thương bất nhập. Có chém thế nào cũng không rách, mọi người còn chưa thoát khỏi vây khốn của nó Tam đầu long đã luồng tay qua eo Bích Ba cùng nàng cưỡi trên những trang văn tự thoát ra khỏi Hoa Vũ cung.
Trên đường đi Tam đầu long không kiềm chế được mình, y ngắm nhìn một lúc rồi cưỡng hôn Bích Ba trong khi nàng còn chưa hiểu chuyện gì. Sẵn đã có ít nhiều thiện cảm hành động bất ngờ này của hắn liền khiến tim nàng đập nhanh.
Bích Ba cũng đáp lại, hai tay nàng ghì chặt y. Họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào rồi nhanh chóng lăn lộn dưới thảm cỏ xanh ngắt. Để ngăn không để bản thân đi xa hơn. Tam đầu long rời môi khỏi Bích Ba ngồi dậy tự trấn an lại bản thân.
Bích Ba :
"Con rồng chết tiệt, không nhìn ra lại cuồng nhiệt như vậy. Lúc trước còn làm bộ làm tịch không thích ta."
Y lại ôm lấy nàng khẽ gọi. "Lưỡng Giới!" - Nàng đã không còn nhận ra ta nữa rồi. Ta là Kỳ Thư. Kỳ trong kỳ ảo, thư trong thiên thư.
Dù giọng y rất nhỏ nhưng Bích Ba vẫn nghe thấy, nàng ngẩn người : "Này này ai là Lưỡng Giới? Này ngươi nhầm người à? Ta là Bích Ba tiên tử."
"Không! Ta nói lung tung ấy mà. Bích Ba, nàng là Bích Ba tiên tử."
Tam đầu long không phản bác bây giờ chỉ cần ôm lấy nàng là đủ, gặp lại người trong mộng chuyện tưởng chừng không thể, lại xảy ra. Mặc kệ Bích Ba hay Lưỡng Giới, nàng chính là người duy nhất trên giới thế này khiến y vương tình.
Bích Ba :
"Vừa rồi những trang giấy khống chế bọn họ và tỷ tỷ là do ngươi phóng ra à? Ngươi chẳng phải là long nhân à? Sao lại sử dụng những pháp lực cổ quái như thế."
Không có ý giấu giếm y nhìn Bích Ba một lúc lâu. "Nàng tin không? Thật ra ta không phải là yêu quái, cũng không phải thần tiên, càng không phải phàm nhân. Ta là một quyển thiên thư."
Bích Ba bật cười :
"Thiên thư có linh tính???! Tam đầu long, ta thấy ngươi hết tám phần là có vấn đề rồi. Được rồi không hỏi nữa, chúng ta dù sao cũng thoát khỏi Hoa giới. Bây giờ về ma giới tìm Cửu lang... À khoan trở về Bách Hoa cung của ta trước đã."
Tam đầu long : "Nàng quên gì sao?"
Nàng ấy thở dài :
"Ta bị một căn bệnh lạ từ nhỏ, ta... Không có trái tim, Hoa Thần tỉ tỉ dùng rất nhiều vật liệu tạo cho ta nhưng không được, cuối cùng muốn sống như bình thường phải thường xuyên dùng gỗ khắc thành tim, chỉ dùng được một thời gian nhất định thôi. Mấy hôm nay cứ cảm thấy đã đến cực hạn, thường xuyên đau nhói, lúc nãy cũng vì thế nên mất thăng bằng ngã xuống dưới. Bây giờ ta về đó lấy gỗ khắc ngươi chờ ở đây nha."
Rồng nhỏ nghe xong rất đau lòng, chuyện cũ cứ thế nhàu xé tâm can y. Trái tim hiện giờ đập trong lòng ngực chính là tim của nàng năm xưa.
Y giữ chặt lấy tay Bích Ba. "Không cần về lấy đâu, ta khắc cho nàng."
"Ngươi? Khắc cho ta? Khắc bằng gì? Ở đây đâu có gỗ trầm hương."
Tam đầu long cởi áo ra ngồi xuống quay lưng về phía Bích Ba. "Dùng thần khí của nàng khi nãy vẽ một trái tim lên lưng ta đi."
Bích Ba : "Để làm gì chứ?"
"Nàng cứ làm đi."
Nghe theo lời y, Bích Ba lấy ra cây bút thần lớn khi nãy, ngòi bút bằng lông mềm mại nhưng khi chạm lên lưng đối phương lại phùng lên một ngọn lửa màu vàng rực đốt cháy da thịt trong rất đau đớn. Nàng vội rút bút về.
"Có chuyện gì thế? Ngòi bút như đang đốt cháy da thịt ngươi."
Cả cơ thể ướt đẫm mồm hôi nhưng vẫn tươi cười tỏ ra bình thường. "Làm gì có? Nhìn vậy thôi chứ ta có cảm giác gì đâu. Cứ vẽ đi, ta tu luyện loại bí pháp rất cao siêu có thể tạo ra vât hữu hình. Một lát nữa nàng sẽ có một trái tim mới."
"Thật sao? Nhưng mà ngươi không đau thật à? Vậy ta vẽ tiếp đấy!"
"Ừ nàng vẽ đi."
Ngòi bút rê đến đâu chất dịch màu hoàng kim như lõi của dung nham trên lưng y chảy ra đến đấy, cảm giác này rất nhiều năm rồi chưa nếm trãi lại. Vẫn đau như chết đi sống lại giống hệt lúc trước. Nhất thời chịu không nổi lại sợ ảnh hưởng đến Bích Ba, Tam đầu long tự cắn vào tay để không phát ra tiếng kêu.
Sau khi vẽ xong nàng hí hửng quan sát thành quả của mình, còn chưa kịp hỏi tiếp theo làm gì nữa thì y đã dùng một tay xé rách mảnh da lưng ra trước con mắt khiếp hãi của Bích Ba.
"A! Ngươi làm gì thế?"
Kì lạ thay, trên lưng không hề xuất hiện vết thương. Chỗ bị rách nhanh chóng liền da như chưa hề có chuyện gì xảy ra, còn mảnh da kia trên tay Tam đầu long phát sáng rồi biến thành một quả tim.
Y Bước đến cầm quả tim đang đập đưa trước mặt Bích Ba. Nhìn trước nhìn sau một lúc, ban đầu định là sẽ đặt nó kê sát vào lồng ngực rồi tự nó sẽ xuyên thấu qua da thịt bên ngoài vào trong tâm thất.
Nhưng mà khi lại gần phát hiện ra trên lý thuyết là thế, nghĩ thì lúc nào cũng dễ hơn làm.
Tam đầu long :
"Nàng tự cầm nó áp vào ngực mình đi. Đến gần nó sẽ tự chui vào tâm mạch. Ta... Ta không biết ngực nàng nằm ở đâu cả."
Bích Ba : "Nè! Ý ngươi là chê ta không có ngực hả?"
Tam đầu long : "... Ta không có ý đó. Chỉ là chỗ nào cũng giống nhau, ta nhìn trước nhìn sau không phân biệt được. Thật ra ý ta là tự nàng làm thì tốt hơn."
Ban đầu còn bán tín bán nghi nhưng khi quả tim lạ kia chui tụt vào trong một cảm giác ấm nóng lan tràn khắp cơ thể Bích Ba, dễ chịu đến nổi quên mất cơn đau đớn hành hạ bấy lâu nay.
"Thoải mái thật, pháp thuật của ngươi lợi hại quá. Vậy ta sau này không cần phải dùng trái tim bằng gỗ nữa rồi."
Y căn dặn kỹ :
"Trái tim này có một nhược điểm. Nàng phải nhớ kỹ. Đừng đến gần những thần khí. Nó dễ dàng bị phá hủy bởi tiên kiếm hoặc pháp bảo của thần tộc."
Bích Ba : "Vậy chắc không sao đâu. Ta cũng là người thần tộc. Không thể có chuyện người của thần tộc ra tay với ta được."
Tam đầu long : "Xem nàng tự tin như thế ta yên tâm rồi."
"Xoạc, xoạc!"
Phía sau họ truyền đến một loại âm thanh của lá cây chà xát vào nhau, Tam đầu long hốt hoảng chạy đến kiểm tra, hoàn toàn không có một ai. Để chắc chắn y vung tay biến ra trang giấy dài lướt như tên bắn cắt ngang qua toàn bộ cây rừng trên đường đi của nó. Bao gồm cả những tản đá đều bị giấy cắt đanh gọn như chém bùn.
Bích Ba tiên tử : "Nè ngươi làm gì thế? Sao lại phá hủy mấy thân cây cổ thụ này chứ? Để trồng được chúng phải tốn rất nhiều thời gian đó."
Tam đầu long nắm tay Bích Ba rời đi : "Nàng nhớ kỹ chuyện vừa rồi của chúng ta không thể để người thứ ba biết được. Nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân."
"Tại sao?"
Đáp lại câu hỏi là cái khoá môi đầy ngọt ngào từ y. Dìu nàng cưỡi mây đạp gió rời khỏi thiên môn tiến vào nhân gian. Khoảng khắc này trong hồi ức năm đó họ đã từng mơ rất nhiều lần. Đương nhiên Tam đầu long sẽ không để bản thân hối tiếc một lần nữa.
"Đừng hỏi, chỉ cần nghe theo ta là được. Chúng ta về ma giới tìm Cửu ca."
Sau khi họ rời đi một tiên tử cầm theo kiếm hiện ra, vừa rồi trong lúc trang giấy sắc như dao lướt qua nàng đã nhanh chóng hóa thành một cây cỏ dại thấp bé mới nhặt lại được cái mạng tuy nhiên vẫn bị cắt đứt một cánh tay.
Tiên tử đó tuy vẫn còn rất kinh sợ nhưng sau đó liền lập tức ôm thương thế bay về hướng Tứ đại thần cung. Sóng gió bắt đầu nổi lên từ đây.