Từ nhỏ tới lớn, Diệp Miễn chưa từng yêu đương.

Giống như loài thực vật cùng rễ, sau khi phá đất chui ra sẽ sinh trưởng về hai hướng khác nhau. Chúng được chiếu sáng từ góc độ khác nhau, cũng trải qua mưa gió với mức độ không đồng nhất. Cuối cùng, chỉ giống nhau ở vẻ ngoài ba phần mà thôi.

– Không.

Vốn dĩ hắn muốn xuống máy bay rồi ăn tạm món gì thanh đạm, song Phó Duy Nhất muốn ăn lẩu, hắn đành chiều theo. Vì thế gần như là hắn ngồi nhìn đối phương ăn, còn mình chỉ uống một cốc nước chanh.

Dạ dày Diệp Miễn không thoải mái, tiện tay xoa xoa nói:Hồi học cấp ba, bởi vì Diệp Miễn tham gia đội bóng rổ của trường, còn có mấy lần biểu hiện xuất sắc, khiến cho không ít cô nàng chú ý tới hắn. Cũng vào khoảng thời gian này, hắn thường xuyên nhận được quà và thư tình của những cô nàng cùng trường, nhưng tất cả đều được hắn trả về nguyên đai nguyên kiện.

– Bố tôi bảo hôm nay qua nhà bà nội, tôi không muốn đi, ông cho tôi ở một đêm nhé.

– Người hôm trước ông nhắc tới là người kia đấy hả?Phó Duy Nhất từng hỏi tại sao hắn lại không yêu đương, Diệp Miễn trả lời rằng mình không muốn yêu đương chỉ vì cần yêu đương.

Khi ấy hai đứa trẻ ngồi trên xe đưa đón của đơn vị người bố đến trường. Tan học về, hai anh em nhà họ Phó cùng nhau bước ra, đi ngang siêu thị nhỏ cạnh trường, Phó Tu Việt nói muốn ăn đá bào.

– Vậy thì chúng ta vào mua. – Diệp Miễn nói – Ông vào trước, tôi đi mua thuốc.Cả ngày nay Diệp Miễn mệt rã rời, dạ dày còn đau. Đỗ xe xong, hắn kéo vali hành lý, dẫn theo Phó Duy Nhất về nhà mình.Sau này khi có người theo đuổi Diệp Miễn, Phó Duy Nhất đứng bên cạnh mỉm cười với cô gái đó rằng: “Cậu ấy còn chưa biết yêu là gì đâu, vô cảm như khúc gỗ, đừng tốn thời gian theo đuổi cậu ấy làm gì.”

– Cũng không phải không được, nhưng ông phải nói với chú một câu.

Đúng lúc này cửa hiệu thuốc mở ra, Phó Duy Nhất đứng bên ngoài ăn kem hỏi tại sao hắn vẫn chưa xong.

Diệp Miễn quay đầu nhìn người kia, rồi bước khỏi cửa gọi Phó Duy Nhất theo.Nhưng Diệp Miễn không phải khúc gỗ, mười lăm tuổi hắn đã thích một người.

Xa xa vang lên tiếng còi chói tai. Diệp Miễn cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh, một chiếc xe lao qua như hồng nhạn kinh sợ cất cánh vụt bay.

Diệp Miễn trở mình, vẫn cảm thấy phiền lòng, cộng thêm dạ dày không thoải mái, hắn ngồi bật dậy, ra ngoài ban công hóng gió.Hắn cảm thấy, đối với nhà họ Phó, Phó Tu Kiệt đã trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước trong sâu tận đáy lòng bọn họ. Là hồi ức quý giá mà bọn họ không thể chạm vào. Nếu như một ngày nào đó người ấy xuất hiện với bộ dạng lôi thôi, cả người đầy vết thương, không biết phụ huynh nhà họ Phó sẽ có phản ứng gì.Chỉ là, chẳng thể nói ra mà thôi.

Phó Duy Nhất bóp móc treo điện thoại nói:

– Tôi sắp nhọc lòng chết rồi. Học kỳ sau không muốn ở nhà nữa.

Diệp Miễn vươn tay xoa xoa cổ, quay đầu nhìn trăng sáng.

Sau đó, không còn âm thanh nào truyền ra nữa.Công tác xong về nhà, Diệp Miễn mệt tới mức chẳng còn tinh thần. Lái xe tới phố cổ lại gặp tắc đường, lúc hai người đến nơi thì cũng đã muộn.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Phó Duy Nhất dừng lại trên người đàn ông đang làm sạch vết thương, ngay sau đó anh ta nhíu chặt mày.

– Không sao, đau dạ dày. – Diệp Miễn nói – Ông vào mua đi.

Phó Duy Nhất từng hỏi tại sao hắn lại không yêu đương, Diệp Miễn trả lời rằng mình không muốn yêu đương chỉ vì cần yêu đương.

Cô gái đứng viết xong hóa đơn cho người nọ thì quay đầu sang hỏi Diệp Miễn.Diệp Miễn cau mày, vươn tay xoa xoa tóc sau gáy Phó Duy Nhất:Vừa về đến nhà, Diệp Miễn đã cởi giày thuận tay để tạm vali xuống rồi vào bếp rót nước uống thuốc. Còn Phó Duy Nhất đi thẳng vào trong phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn nói:Vốn dĩ hắn muốn xuống máy bay rồi ăn tạm món gì thanh đạm, song Phó Duy Nhất muốn ăn lẩu, hắn đành chiều theo. Vì thế gần như là hắn ngồi nhìn đối phương ăn, còn mình chỉ uống một cốc nước chanh.

– Đến ngã tư đường phía trước rồi rẽ phải có một phòng khám, tối cũng mở cửa.

Diệp Miễn không biết phải trả lời làm sao, chỉ đành bật nhạc lên nghe.Diệp Miễn mở cửa sổ, gió đêm se lạnh ùa vào trong. Bỗng dưng, hắn lại muốn hút một điếu. Hắn đã cai thuốc từ rất lâu rồi. Chợt quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đóng kín, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng từ bỏ.Ăn xong, Phó Duy Nhất nhận được điện thoại của bố dặn tối nay đến nhà bà nội.

Diệp Miễn có thể cảm nhận được cảm xúc của Phó Duy Nhất không ổn. Nguyên nhân là gì thì hắn cũng đoán được mấy phần.

– Không trùng hợp đến vậy chứ? – Phó Duy Nhất nhìn hắn – Không thể nào trùng hợp như vậy được.

Hai năm sau, Phó Tu Việt bị đổi tên thành Phó Duy Nhất. Tên là Duy Nhất, nhưng trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết sinh hoạt của anh trai.Có thể nói, bởi vì sự cố ngoài ý muốn này mà từng người trong nhà họ Phó đều bị hủy hoại.Nghe vậy, Phó Duy Nhất cúp máy nói với Diệp Miễn:

– Đi thôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi buồn ngủ rồi, muốn về nghỉ ngơi.

Hồi học cấp ba, bố mẹ Diệp Miễn đều bận rộn làm việc, thường chẳng có ai quan tâm đến hắn. Khi ấy Diệp Miễn còn trẻ nên ăn uống rất tùy tiện không đúng giờ, kết quả sau này trở thành di chứng.

Phó Duy Nhất từng nói với Diệp Miễn: “Có đôi khi tôi rất ngưỡng mộ anh trai, nếu như người mất tích khi ấy là tôi thì tốt rồi.”

Hắn vẫn cảm thấy đây không chỉ là trùng hợp.– Bố tôi bảo hôm nay qua nhà bà nội, tôi không muốn đi, ông cho tôi ở một đêm nhé.

Phó Duy Nhất đứng trong cổng khu nhà, lạnh mặt nói:

Trước khi vào khu nhà, Diệp Miễn quay đầu nhìn về phía bọn họ vừa đi tới, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng biển hiệu của nhà thuốc, không ai vào cũng không ai ra.

Diệp Miễn nói ra thuốc mình hay uống. Đối phương đưa cho anh một hộp, còn nhắc nhở anh không được thường xuyên uống loại này.

Dạ dày Diệp Miễn không thoải mái, tiện tay xoa xoa nói:

Khi ấy camera còn chưa phổ biến như bây giờ, người nhà đi tìm kiếm gần phát điên, làm tất cả những chuyện có thể làm nhưng Phó Tu Kiệt như bốc hơi khỏi nhân gian, không có bất cứ tin tức nào.

Diệp Miễn quay đầu nhìn người kia, rồi bước khỏi cửa gọi Phó Duy Nhất theo.

Phó Duy Nhất không vui, nhưng khi lên xe vẫn ngoan ngoãn gửi tin nhắn cho bố mình.Phó Duy Nhất né ra, vứt thẳng que kem vào thùng rác ven đường.– Cũng không phải không được, nhưng ông phải nói với chú một câu.

– Nghe lời, báo với chú một tiếng, đừng để chú lo lắng.

Phó Duy Nhất né ra, vứt thẳng que kem vào thùng rác ven đường.

Có lẽ không phải Phó Tu Kiệt, trên thế giới này đâu có chuyện trùng hợp đến thế.– Tôi đâu phải trẻ con, sao đi đâu cũng báo cáo với bố như vậy! – Phó Duy Nhất phản đối.

Nghe vậy, Phó Duy Nhất cúp máy nói với Diệp Miễn:

– Không phải. – Diệp Miễn nói – Đi nhanh thôi, dạ dày tôi đau lắm rồi.

Hắn dựa người vào lan can, nhìn những chiếc xe thỉnh thoảng vụt qua trước mắt, nhớ tới người đàn ông từng gặp ba lần.

Diệp Miễn cau mày, vươn tay xoa xoa tóc sau gáy Phó Duy Nhất:Quả thực rất giống Phó Duy Nhất, giống ở gương mặt, giống ở bề ngoài, cảm giác này khiến người ta thoạt nhìn rất dễ nhận nhầm nhưng khi nhìn kỹ lại sẽ lập tức nhận ra bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau.Diệp Miễn cau mày, vươn tay xoa xoa tóc sau gáy Phó Duy Nhất:

Đêm khuya, vừa an tĩnh vừa ồn ã, tựa lòng người.

Diệp Miễn cảm thấy mình như lấy mặt ấm áp mông lạnh, nhún vai vẻ bất đắc dĩ, trả tiền xong cầm thuốc chuẩn bị rời khỏi đây.– Chẳng thể như thế cả đời được đâu nhỉ?– Nghe lời, báo với chú một tiếng, đừng để chú lo lắng.

Phó Duy Nhất né ra, vứt thẳng que kem vào thùng rác ven đường.

– Tôi đâu phải trẻ con, sao đi đâu cũng báo cáo với bố như vậy! – Phó Duy Nhất phản đối.Chỉ là, chẳng thể nói ra mà thôi.Phó Duy Nhất không vui, nhưng khi lên xe vẫn ngoan ngoãn gửi tin nhắn cho bố mình.

Người phía trước đi rất vội, giống như lữ khách đang chạy cho kịp chuyến xe đêm sắp chuyển bánh. Diệp Miễn tay kéo vali, tay ôm bụng, cố gắng theo sau.

Rất gầy, mặc áo phông đen, hôm trước khóe môi bầm tím, hôm nay khóe mắt còn đang chảy máu.

Diệp Miễn vươn tay xoa xoa cổ, quay đầu nhìn trăng sáng.Khu nhà hắn không cho xe vào, không có điểm đỗ xe nên chỉ đành đỗ tạm ở vị trí công cộng bên đường. Chỗ bọn họ đỗ xe cách khu nhà một đoạn khá xa, hai người chậm rãi tản bộ dọc trên con đường về nhà.Trên đường hai người trở về nhà Diệp Miễn, Phó Duy Nhất vẫn không vui, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói:

Cả ngày nay Diệp Miễn mệt rã rời, dạ dày còn đau. Đỗ xe xong, hắn kéo vali hành lý, dẫn theo Phó Duy Nhất về nhà mình.

– Chẳng thể như thế cả đời được đâu nhỉ?

Hai anh em sinh đôi giống nhau như đúc. Chẳng qua trên cổ tay anh trai có một vết bớt đỏ nho nhỏ.

– Không.– Tôi sắp nhọc lòng chết rồi. Học kỳ sau không muốn ở nhà nữa.– Chẳng thể như thế cả đời được đâu nhỉ?

Thực vật cùng rễ…

Diệp Miễn biết tâm trạng của anh ta không tốt, cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ tay nhẹ chân thu dọn hành lý, khi đánh răng rửa mặt cũng cố gắng nhỏ tiếng.

Diệp Miễn nhìn anh ta:Nhưng Diệp Miễn không phải khúc gỗ, mười lăm tuổi hắn đã thích một người.Diệp Miễn nhìn anh ta:

Từ đó trở đi, nhà họ Phó thay đổi.

Khu nhà hắn không cho xe vào, không có điểm đỗ xe nên chỉ đành đỗ tạm ở vị trí công cộng bên đường. Chỗ bọn họ đỗ xe cách khu nhà một đoạn khá xa, hai người chậm rãi tản bộ dọc trên con đường về nhà.– Thắt đai an toàn đi.

Trước kia Diệp Miễn chưa từng gặp anh, thầm nghĩ có lẽ vừa mới chuyển tới.

Diệp Miễn không thể khuyên anh ta. Trước đây đã từng khuyên nhủ, song kết quả lại khiến người ta không vui, hắn còn phải dỗ dành. Sau này hắn học được cách thông minh hơn, thấy tâm trạng Phó Duy Nhất không tốt bèn lập tức ngậm miệng. Không nói, không lên tiếng, cứ ở cạnh anh ta như vậy là được rồi.Trên đường hai người trở về nhà Diệp Miễn, Phó Duy Nhất vẫn không vui, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói:Phó Duy Nhất cau mày, thắt đai an toàn vào.

Nhưng Diệp Miễn không phải khúc gỗ, mười lăm tuổi hắn đã thích một người.

Diệp Miễn ngây người, cũng quay đầu nhìn hiệu thuốc, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của đối phương qua lớp cửa kính.

– Đã hơn hai mươi năm qua, tôi cũng sắp ba mươi tới nơi, tại sao bọn họ vẫn chưa thể thoát khỏi chuyện ấy?

– Đã hơn hai mươi năm qua, tôi cũng sắp ba mươi tới nơi, tại sao bọn họ vẫn chưa thể thoát khỏi chuyện ấy?

Có thể nói, bởi vì sự cố ngoài ý muốn này mà từng người trong nhà họ Phó đều bị hủy hoại.Diệp Miễn biết tâm trạng của anh ta không tốt, cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ tay nhẹ chân thu dọn hành lý, khi đánh răng rửa mặt cũng cố gắng nhỏ tiếng.Diệp Miễn không biết phải trả lời làm sao, chỉ đành bật nhạc lên nghe.

Anh trai đi mua, trong siêu thị không có, anh trai bèn bảo người em đứng chờ ở cổng, cậu bé sẽ tới cửa hàng khác xem thử.

Hết chương 4

– Tôi biết. – Giọng Phó Duy Nhất rất nhỏ – Nhưng có ai sống thoải mái được đây? Tôi cũng không dễ chịu gì.Công tác xong về nhà, Diệp Miễn mệt tới mức chẳng còn tinh thần. Lái xe tới phố cổ lại gặp tắc đường, lúc hai người đến nơi thì cũng đã muộn.Nói ra cũng thật châm chọc, tất cả mọi người quen Phó Duy Nhất đều biết anh ta không phải là “duy nhất” trong nhà. Nhưng bố mẹ lại khăng khăng đòi đổi thành cái tên này. Nhiều năm qua đi, anh ta như sống dưới cái bóng của người kia.Đây là xe của bố Phó Duy Nhất, khi lái xe đến đây Phó Duy Nhất đã kết nối radio với tai nghe Bluetooth của mình, bây giờ Diệp Miễn vừa mở radio, bài hát mà anh ta yêu thích nhất cũng vang lên.

– Không sao, đau dạ dày. – Diệp Miễn nói – Ông vào mua đi.

Diệp Miễn biết tâm trạng của anh ta không tốt, cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ tay nhẹ chân thu dọn hành lý, khi đánh răng rửa mặt cũng cố gắng nhỏ tiếng.

Anh trai đi mua, trong siêu thị không có, anh trai bèn bảo người em đứng chờ ở cổng, cậu bé sẽ tới cửa hàng khác xem thử.– Tắt đi. – Phó Duy Nhất nói – Phiền lòng.

– Đã hơn hai mươi năm qua, tôi cũng sắp ba mươi tới nơi, tại sao bọn họ vẫn chưa thể thoát khỏi chuyện ấy?

– Người hôm trước ông nhắc tới là người kia đấy hả?

Nhỏ một chút sẽ không thấy trống trải, cũng chân thực hơn.Diệp Miễn điều chỉnh âm lượng nhỏ đi, sau đó nói:

Phó Duy Nhất bước nhanh mấy bước đuổi theo Diệp Miễn. Đi được mười mấy mét, Phó Duy Nhất nói:

Diệp Miễn đứng ở cửa nhìn, cảm thấy hắn và người này rất có duyên, đi đến đâu cũng gặp.

Những đồ chơi, album, quần áo, thậm chí cả tay nắm cửa bị anh trai làm hỏng cũng trở thành báu vật bố mẹ trân trọng.

– Đến ngã tư đường phía trước rồi rẽ phải có một phòng khám, tối cũng mở cửa.– Ông cũng nên hiểu cho bọn họ, bao nhiêu năm qua bọn họ sống không dễ dàng gì.

Không biết mèo nhà ai kêu, những chú dế bên ngoài cũng hòa theo nó.

– Tôi đâu phải trẻ con, sao đi đâu cũng báo cáo với bố như vậy! – Phó Duy Nhất phản đối.Không biết mèo nhà ai kêu, những chú dế bên ngoài cũng hòa theo nó.Diệp Miễn nói ra thuốc mình hay uống. Đối phương đưa cho anh một hộp, còn nhắc nhở anh không được thường xuyên uống loại này.– Tôi biết. – Giọng Phó Duy Nhất rất nhỏ – Nhưng có ai sống thoải mái được đây? Tôi cũng không dễ chịu gì.

Không chỉ gương mặt, trên cơ thể đối phương cũng có nhiều vết bầm tím, như thể vừa đánh nhau cùng người ta.

Diệp Miễn điều chỉnh âm lượng nhỏ đi, sau đó nói:

Phó Duy Nhất đã quen với việc hắn bị đau dạ dày, không hỏi nhiều nữa, quay người chạy thẳng vào cửa hàng tiện lợi.Diệp Miễn không thể khuyên anh ta. Trước đây đã từng khuyên nhủ, song kết quả lại khiến người ta không vui, hắn còn phải dỗ dành. Sau này hắn học được cách thông minh hơn, thấy tâm trạng Phó Duy Nhất không tốt bèn lập tức ngậm miệng. Không nói, không lên tiếng, cứ ở cạnh anh ta như vậy là được rồi.

Nhà họ Phó có hai người con trai sinh đôi, hai đứa trẻ ra đời chỉ cách nhau năm phút.Bầu không khí áp lực kéo dài suốt đoạn đường đi, cuối cùng cũng về đến nhà.

Khu nhà hắn không cho xe vào, không có điểm đỗ xe nên chỉ đành đỗ tạm ở vị trí công cộng bên đường. Chỗ bọn họ đỗ xe cách khu nhà một đoạn khá xa, hai người chậm rãi tản bộ dọc trên con đường về nhà.

Giống như loài thực vật cùng rễ, sau khi phá đất chui ra sẽ sinh trưởng về hai hướng khác nhau. Chúng được chiếu sáng từ góc độ khác nhau, cũng trải qua mưa gió với mức độ không đồng nhất. Cuối cùng, chỉ giống nhau ở vẻ ngoài ba phần mà thôi.

Hai người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Diệp Miễn hỏi anh ta có cần mua gì không?

Hồi học cấp ba, bố mẹ Diệp Miễn đều bận rộn làm việc, thường chẳng có ai quan tâm đến hắn. Khi ấy Diệp Miễn còn trẻ nên ăn uống rất tùy tiện không đúng giờ, kết quả sau này trở thành di chứng.– Tắt đi. – Phó Duy Nhất nói – Phiền lòng.Ai ngờ không phải như vậy. Trước đây Phó Duy Nhất không tên là Phó Duy Nhất.Cả ngày nay Diệp Miễn mệt rã rời, dạ dày còn đau. Đỗ xe xong, hắn kéo vali hành lý, dẫn theo Phó Duy Nhất về nhà mình.

Phó Duy Nhất đã quen với việc hắn bị đau dạ dày, không hỏi nhiều nữa, quay người chạy thẳng vào cửa hàng tiện lợi.

Diệp Miễn cảm thấy mình như lấy mặt ấm áp mông lạnh, nhún vai vẻ bất đắc dĩ, trả tiền xong cầm thuốc chuẩn bị rời khỏi đây.

Bầu không khí áp lực kéo dài suốt đoạn đường đi, cuối cùng cũng về đến nhà.Diệp Miễn và Phó Duy Nhất đứng dưới ánh đèn, một tia sét lóe lên đằng xa, mấy giây sau tiếng sấm cũng vang lên ầm ầm.Khu nhà hắn không cho xe vào, không có điểm đỗ xe nên chỉ đành đỗ tạm ở vị trí công cộng bên đường. Chỗ bọn họ đỗ xe cách khu nhà một đoạn khá xa, hai người chậm rãi tản bộ dọc trên con đường về nhà.

Trên đường hai người trở về nhà Diệp Miễn, Phó Duy Nhất vẫn không vui, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói:

Diệp Miễn vươn tay xoa xoa cổ, quay đầu nhìn trăng sáng.Phó Duy Nhất bóp móc treo điện thoại nói:

Từ nhỏ hai anh em đã như hình với bóng, cho tới ngày đầu tiên bọn họ bước vào cánh cổng trường tiểu học.

Phó Duy Nhất nghiêng đầu nghĩ:– Tôi sắp nhọc lòng chết rồi. Học kỳ sau không muốn ở nhà nữa.

Diệp Miễn trở mình, vẫn cảm thấy phiền lòng, cộng thêm dạ dày không thoải mái, hắn ngồi bật dậy, ra ngoài ban công hóng gió.

Diệp Miễn cau mày, vươn tay xoa xoa tóc sau gáy Phó Duy Nhất:

Diệp Miễn có thể cảm nhận được cảm xúc của Phó Duy Nhất không ổn. Nguyên nhân là gì thì hắn cũng đoán được mấy phần.Trước kia Diệp Miễn chưa từng gặp anh, thầm nghĩ có lẽ vừa mới chuyển tới.– Trung bình ba tháng một lần ông lại nói câu này với tôi.

– Tôi biết. – Giọng Phó Duy Nhất rất nhỏ – Nhưng có ai sống thoải mái được đây? Tôi cũng không dễ chịu gì.

– Ông không đánh răng rửa mặt hả?

Rõ ràng một người đã chẳng biết đi về đâu, vậy mà từ đầu tới cuối luôn ảnh hưởng tới cuộc sống của một người khác, ảnh hưởng tới cả gia đình. Chính vì Diệp Miễn đã dõi theo Phó Duy Nhất suốt khoảng thời gian ấy mới hiểu được tại sao anh ta lại có phản ứng như vậy.– Nhưng lần này tôi nghiêm túc. – Phó Duy Nhất cau mày – Còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tôi bị bọn họ theo sát đến chết.

Phó Duy Nhất nghiêng đầu nghĩ:

Xa xa vang lên tiếng còi chói tai. Diệp Miễn cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh, một chiếc xe lao qua như hồng nhạn kinh sợ cất cánh vụt bay.Hai người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Diệp Miễn hỏi anh ta có cần mua gì không?

Đêm khuya, vừa an tĩnh vừa ồn ã, tựa lòng người.

Diệp Miễn và Phó Duy Nhất đứng dưới ánh đèn, một tia sét lóe lên đằng xa, mấy giây sau tiếng sấm cũng vang lên ầm ầm.

Hai người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Diệp Miễn hỏi anh ta có cần mua gì không?– Bố tôi bảo hôm nay qua nhà bà nội, tôi không muốn đi, ông cho tôi ở một đêm nhé.Phó Duy Nhất nghiêng đầu nghĩ:

♣Chương 5+6♣

Người mẹ từ chức, kè kè bên cạnh đứa con trai út còn lại 24/24. Đi học, tan học bà đều phải tự mình đưa đón. Kỳ nghỉ không được đi chơi riêng với bạn bè. Kết bạn cũng phải được sự đồng ý của bố mẹ. Không được tham gia bất cứ hoạt động ngoại khóa nào ở trường.– Tôi muốn ăn kem.

Diệp Miễn không thích phòng to.***– Vậy thì chúng ta vào mua. – Diệp Miễn nói – Ông vào trước, tôi đi mua thuốc.

– Đau dạ dày.

– Trung bình ba tháng một lần ông lại nói câu này với tôi.Bên cạnh cửa hàng tiện lợi là hiệu thuốc, dạ dày Diệp Miễn đau âm ỉ khó chịu, cũng không nhớ trong nhà có còn thuốc hay không, bèn vào mua một hộp.

Vừa về đến nhà, Diệp Miễn đã cởi giày thuận tay để tạm vali xuống rồi vào bếp rót nước uống thuốc. Còn Phó Duy Nhất đi thẳng vào trong phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn nói:

– Ông sao thế? – Bấy giờ Phó Duy Nhất mới chú ý thấy Diệp Miễn không thoải mái.

Hắn cảm thấy, đối với nhà họ Phó, Phó Tu Kiệt đã trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước trong sâu tận đáy lòng bọn họ. Là hồi ức quý giá mà bọn họ không thể chạm vào. Nếu như một ngày nào đó người ấy xuất hiện với bộ dạng lôi thôi, cả người đầy vết thương, không biết phụ huynh nhà họ Phó sẽ có phản ứng gì.

Hồi học cấp ba, bởi vì Diệp Miễn tham gia đội bóng rổ của trường, còn có mấy lần biểu hiện xuất sắc, khiến cho không ít cô nàng chú ý tới hắn. Cũng vào khoảng thời gian này, hắn thường xuyên nhận được quà và thư tình của những cô nàng cùng trường, nhưng tất cả đều được hắn trả về nguyên đai nguyên kiện.

Phó Duy Nhất né ra, vứt thẳng que kem vào thùng rác ven đường.– Không sao, đau dạ dày. – Diệp Miễn nói – Ông vào mua đi.

Đây là xe của bố Phó Duy Nhất, khi lái xe đến đây Phó Duy Nhất đã kết nối radio với tai nghe Bluetooth của mình, bây giờ Diệp Miễn vừa mở radio, bài hát mà anh ta yêu thích nhất cũng vang lên.Từ đó trở đi, nhà họ Phó thay đổi.Hồi học cấp ba, bố mẹ Diệp Miễn đều bận rộn làm việc, thường chẳng có ai quan tâm đến hắn. Khi ấy Diệp Miễn còn trẻ nên ăn uống rất tùy tiện không đúng giờ, kết quả sau này trở thành di chứng.

Khi ấy hai đứa trẻ ngồi trên xe đưa đón của đơn vị người bố đến trường. Tan học về, hai anh em nhà họ Phó cùng nhau bước ra, đi ngang siêu thị nhỏ cạnh trường, Phó Tu Việt nói muốn ăn đá bào.

– Đi thôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi buồn ngủ rồi, muốn về nghỉ ngơi.Người đàn ông khẽ liếc nhìn anh, nhưng không nói gì.Phó Duy Nhất đã quen với việc hắn bị đau dạ dày, không hỏi nhiều nữa, quay người chạy thẳng vào cửa hàng tiện lợi.

Diệp Miễn cảm thấy mình như lấy mặt ấm áp mông lạnh, nhún vai vẻ bất đắc dĩ, trả tiền xong cầm thuốc chuẩn bị rời khỏi đây.

Hắn sống trong một căn phòng nhỏ tầm năm chục mét vuông mua sang tay từ hai năm trước.Diệp Miễn kéo theo vali, mở cửa hiệu thuốc bên cạnh. Không ngờ vừa bước vào lại nhìn thấy người kia.

– Tắt đi. – Phó Duy Nhất nói – Phiền lòng.

Những đồ chơi, album, quần áo, thậm chí cả tay nắm cửa bị anh trai làm hỏng cũng trở thành báu vật bố mẹ trân trọng.Phó Tu Việt bảy tuổi cứ đợi mãi, đợi tới khi xe đưa đón đi rồi, đợi tới khi trời tối, đợi tới khi bố mẹ tới tìm cậu bé. Cũng không đợi được anh trai quay về.Rất gầy, mặc áo phông đen, hôm trước khóe môi bầm tím, hôm nay khóe mắt còn đang chảy máu.

Phó Duy Nhất từng nói với Diệp Miễn: “Có đôi khi tôi rất ngưỡng mộ anh trai, nếu như người mất tích khi ấy là tôi thì tốt rồi.”

Diệp Miễn uống thuốc, hỏi anh ta:Nhỏ một chút sẽ không thấy trống trải, cũng chân thực hơn.Cô gái làm ca ở hiệu thuốc tận tình khuyên bảo anh đi bệnh viện khám thử, bị thương ở mắt không phải chuyện nhỏ.

Diệp Miễn thu dọn xong, nằm thẳng xuống sofa.

Không chỉ gương mặt, trên cơ thể đối phương cũng có nhiều vết bầm tím, như thể vừa đánh nhau cùng người ta.Giống như loài thực vật cùng rễ, sau khi phá đất chui ra sẽ sinh trưởng về hai hướng khác nhau. Chúng được chiếu sáng từ góc độ khác nhau, cũng trải qua mưa gió với mức độ không đồng nhất. Cuối cùng, chỉ giống nhau ở vẻ ngoài ba phần mà thôi.Diệp Miễn đứng ở cửa nhìn, cảm thấy hắn và người này rất có duyên, đi đến đâu cũng gặp.

Hai năm sau, Phó Tu Việt bị đổi tên thành Phó Duy Nhất. Tên là Duy Nhất, nhưng trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết sinh hoạt của anh trai.

Nhưng mà nói ra thì chắc là vì người kia cũng sống gần đây.

Người mẹ từ chức, kè kè bên cạnh đứa con trai út còn lại 24/24. Đi học, tan học bà đều phải tự mình đưa đón. Kỳ nghỉ không được đi chơi riêng với bạn bè. Kết bạn cũng phải được sự đồng ý của bố mẹ. Không được tham gia bất cứ hoạt động ngoại khóa nào ở trường.

***Trước kia Diệp Miễn chưa từng gặp anh, thầm nghĩ có lẽ vừa mới chuyển tới.

Công tác xong về nhà, Diệp Miễn mệt tới mức chẳng còn tinh thần. Lái xe tới phố cổ lại gặp tắc đường, lúc hai người đến nơi thì cũng đã muộn.

Anh ta vừa nói ra miệng, hai người đều dừng bước.– Chào anh, anh muốn mua thuốc gì ạ?

Diệp Miễn và Phó Duy Nhất đứng dưới ánh đèn, một tia sét lóe lên đằng xa, mấy giây sau tiếng sấm cũng vang lên ầm ầm.

Hắn dựa người vào lan can, nhìn những chiếc xe thỉnh thoảng vụt qua trước mắt, nhớ tới người đàn ông từng gặp ba lần.

Anh trai tên Phó Tu Kiệt, em trai tên Phó Tu Việt. Ngụ ý rằng hi vọng hai người đều sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất, ưu việt hơn người.Cô gái đứng viết xong hóa đơn cho người nọ thì quay đầu sang hỏi Diệp Miễn.

– Tôi ngủ đây.

Hồi học cấp ba, bố mẹ Diệp Miễn đều bận rộn làm việc, thường chẳng có ai quan tâm đến hắn. Khi ấy Diệp Miễn còn trẻ nên ăn uống rất tùy tiện không đúng giờ, kết quả sau này trở thành di chứng.– Đau dạ dày.

Không chỉ gương mặt, trên cơ thể đối phương cũng có nhiều vết bầm tím, như thể vừa đánh nhau cùng người ta.

– Đau dạ dày.

Diệp Miễn nói ra thuốc mình hay uống. Đối phương đưa cho anh một hộp, còn nhắc nhở anh không được thường xuyên uống loại này.

– Bố tôi bảo hôm nay qua nhà bà nội, tôi không muốn đi, ông cho tôi ở một đêm nhé.

Diệp Miễn có thể cảm nhận được cảm xúc của Phó Duy Nhất không ổn. Nguyên nhân là gì thì hắn cũng đoán được mấy phần.Khi Diệp Miễn trả tiền, người đàn ông kia đang soi gương, dùng tăm bông nhân viên hiệu thuốc đưa cho để làm sạch vết máu trên khóe mắt. Hắn do dự một lát, nói nhiều thêm một câu:

Diệp Miễn thở dài một tiếng thật khẽ, dẫn người lên tầng.

Diệp Miễn không thể khuyên anh ta. Trước đây đã từng khuyên nhủ, song kết quả lại khiến người ta không vui, hắn còn phải dỗ dành. Sau này hắn học được cách thông minh hơn, thấy tâm trạng Phó Duy Nhất không tốt bèn lập tức ngậm miệng. Không nói, không lên tiếng, cứ ở cạnh anh ta như vậy là được rồi.

Song, Diệp Miễn chẳng ngủ được, hắn lo cho Phó Duy Nhất.– Đến ngã tư đường phía trước rồi rẽ phải có một phòng khám, tối cũng mở cửa.

– Chào anh, anh muốn mua thuốc gì ạ?

Rất gầy, mặc áo phông đen, hôm trước khóe môi bầm tím, hôm nay khóe mắt còn đang chảy máu.

Đứng ngoài ban công có thể nhìn thấy công trường xây dựng trạm tàu điện đối diện. Tháng trước bắt đầu thi công, chẳng biến đến khi nào thì mới xây dựng xong. Gần đây vì nguyên nhân thi công mà sáng sớm ra đã ồn ào, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng mấy người cao tuổi phàn nàn bên dưới. Phàn nàn thì phàn nàn là vậy, mọi người vẫn rất vui với chuyện này. Dù sao kể từ lúc có trạm tàu điện ở đây, giá phòng khu này tăng lên theo gấp bội, nhà nhà đều mừng.Người đàn ông khẽ liếc nhìn anh, nhưng không nói gì.

Đây là xe của bố Phó Duy Nhất, khi lái xe đến đây Phó Duy Nhất đã kết nối radio với tai nghe Bluetooth của mình, bây giờ Diệp Miễn vừa mở radio, bài hát mà anh ta yêu thích nhất cũng vang lên.

Giống như loài thực vật cùng rễ, sau khi phá đất chui ra sẽ sinh trưởng về hai hướng khác nhau. Chúng được chiếu sáng từ góc độ khác nhau, cũng trải qua mưa gió với mức độ không đồng nhất. Cuối cùng, chỉ giống nhau ở vẻ ngoài ba phần mà thôi.Diệp Miễn cảm thấy mình như lấy mặt ấm áp mông lạnh, nhún vai vẻ bất đắc dĩ, trả tiền xong cầm thuốc chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng mà nói ra thì chắc là vì người kia cũng sống gần đây.

Hồi học cấp ba, bởi vì Diệp Miễn tham gia đội bóng rổ của trường, còn có mấy lần biểu hiện xuất sắc, khiến cho không ít cô nàng chú ý tới hắn. Cũng vào khoảng thời gian này, hắn thường xuyên nhận được quà và thư tình của những cô nàng cùng trường, nhưng tất cả đều được hắn trả về nguyên đai nguyên kiện.

Hắn dựa người vào lan can, nhìn những chiếc xe thỉnh thoảng vụt qua trước mắt, nhớ tới người đàn ông từng gặp ba lần.Đúng lúc này cửa hiệu thuốc mở ra, Phó Duy Nhất đứng bên ngoài ăn kem hỏi tại sao hắn vẫn chưa xong.

Quả thực rất giống Phó Duy Nhất, giống ở gương mặt, giống ở bề ngoài, cảm giác này khiến người ta thoạt nhìn rất dễ nhận nhầm nhưng khi nhìn kỹ lại sẽ lập tức nhận ra bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đứng ngoài ban công có thể nhìn thấy công trường xây dựng trạm tàu điện đối diện. Tháng trước bắt đầu thi công, chẳng biến đến khi nào thì mới xây dựng xong. Gần đây vì nguyên nhân thi công mà sáng sớm ra đã ồn ào, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng mấy người cao tuổi phàn nàn bên dưới. Phàn nàn thì phàn nàn là vậy, mọi người vẫn rất vui với chuyện này. Dù sao kể từ lúc có trạm tàu điện ở đây, giá phòng khu này tăng lên theo gấp bội, nhà nhà đều mừng.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Phó Duy Nhất dừng lại trên người đàn ông đang làm sạch vết thương, ngay sau đó anh ta nhíu chặt mày.

Có lẽ không phải Phó Tu Kiệt, trên thế giới này đâu có chuyện trùng hợp đến thế.Diệp Miễn quay đầu nhìn người kia, rồi bước khỏi cửa gọi Phó Duy Nhất theo.

Nhỏ một chút sẽ không thấy trống trải, cũng chân thực hơn.

Hai người rời khỏi hiệu thuốc, Phó Duy Nhất quay đầu nhìn vào trong với ánh mắt suy tư.

Hai năm sau, Phó Tu Việt bị đổi tên thành Phó Duy Nhất. Tên là Duy Nhất, nhưng trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết sinh hoạt của anh trai.

Bên cạnh cửa hàng tiện lợi là hiệu thuốc, dạ dày Diệp Miễn đau âm ỉ khó chịu, cũng không nhớ trong nhà có còn thuốc hay không, bèn vào mua một hộp.

Căn phòng không cũ, trang hoàng cũng không tệ, chẳng qua chỉ hơi nhỏ. Mỗi lần Phó Duy Nhất đến đây đều phàn nàn rằng tại sao hắn không mua căn nào rộng hơn.– Người hôm trước ông nhắc tới là người kia đấy hả?

Hai người rời khỏi hiệu thuốc, Phó Duy Nhất quay đầu nhìn vào trong với ánh mắt suy tư.

Hai người rời khỏi hiệu thuốc, Phó Duy Nhất quay đầu nhìn vào trong với ánh mắt suy tư.Diệp Miễn ngây người, cũng quay đầu nhìn hiệu thuốc, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của đối phương qua lớp cửa kính.

– Tôi sắp nhọc lòng chết rồi. Học kỳ sau không muốn ở nhà nữa.

Từ đó trở đi, nhà họ Phó thay đổi.

– Tôi muốn ăn kem.Không chỉ gương mặt, trên cơ thể đối phương cũng có nhiều vết bầm tím, như thể vừa đánh nhau cùng người ta.

Chỉ là, chẳng thể nói ra mà thôi.

Người phía trước đi rất vội, giống như lữ khách đang chạy cho kịp chuyến xe đêm sắp chuyển bánh. Diệp Miễn tay kéo vali, tay ôm bụng, cố gắng theo sau.Diệp Miễn cau mày.– Không phải. – Diệp Miễn nói – Đi nhanh thôi, dạ dày tôi đau lắm rồi.

Nhưng mà nói ra thì chắc là vì người kia cũng sống gần đây.

Người mẹ từ chức, kè kè bên cạnh đứa con trai út còn lại 24/24. Đi học, tan học bà đều phải tự mình đưa đón. Kỳ nghỉ không được đi chơi riêng với bạn bè. Kết bạn cũng phải được sự đồng ý của bố mẹ. Không được tham gia bất cứ hoạt động ngoại khóa nào ở trường.

Diệp Miễn kéo theo vali, mở cửa hiệu thuốc bên cạnh. Không ngờ vừa bước vào lại nhìn thấy người kia.Phó Duy Nhất bước nhanh mấy bước đuổi theo Diệp Miễn. Đi được mười mấy mét, Phó Duy Nhất nói:

Diệp Miễn quen Phó Duy Nhất mười lăm năm. Lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Miễn còn nói rằng tên của anh ta nghe rất đặc biệt, chắc người nhà phải cưng chiều anh ta lắm.– Không sao, đau dạ dày. – Diệp Miễn nói – Ông vào mua đi.Diệp Miễn điều chỉnh âm lượng nhỏ đi, sau đó nói:– Ông không cảm thấy người kia giống tôi lắm sao?

– Nhưng lần này tôi nghiêm túc. – Phó Duy Nhất cau mày – Còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tôi bị bọn họ theo sát đến chết.

Phó Duy Nhất bóp móc treo điện thoại nói:Dạ dày Diệp Miễn không thoải mái, tiện tay xoa xoa nói:– Người hôm trước ông nhắc tới là người kia đấy hả?Anh ta vừa nói ra miệng, hai người đều dừng bước.

– Không phải. – Diệp Miễn nói – Đi nhanh thôi, dạ dày tôi đau lắm rồi.

Nói ra cũng thật châm chọc, tất cả mọi người quen Phó Duy Nhất đều biết anh ta không phải là “duy nhất” trong nhà. Nhưng bố mẹ lại khăng khăng đòi đổi thành cái tên này. Nhiều năm qua đi, anh ta như sống dưới cái bóng của người kia.Diệp Miễn và Phó Duy Nhất đứng dưới ánh đèn, một tia sét lóe lên đằng xa, mấy giây sau tiếng sấm cũng vang lên ầm ầm.

Diệp Miễn không thể khuyên anh ta. Trước đây đã từng khuyên nhủ, song kết quả lại khiến người ta không vui, hắn còn phải dỗ dành. Sau này hắn học được cách thông minh hơn, thấy tâm trạng Phó Duy Nhất không tốt bèn lập tức ngậm miệng. Không nói, không lên tiếng, cứ ở cạnh anh ta như vậy là được rồi.

Khi ấy hai đứa trẻ ngồi trên xe đưa đón của đơn vị người bố đến trường. Tan học về, hai anh em nhà họ Phó cùng nhau bước ra, đi ngang siêu thị nhỏ cạnh trường, Phó Tu Việt nói muốn ăn đá bào.– Không trùng hợp đến vậy chứ? – Phó Duy Nhất nhìn hắn – Không thể nào trùng hợp như vậy được.

Ai ngờ không phải như vậy. Trước đây Phó Duy Nhất không tên là Phó Duy Nhất.

Hắn cảm thấy, đối với nhà họ Phó, Phó Tu Kiệt đã trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước trong sâu tận đáy lòng bọn họ. Là hồi ức quý giá mà bọn họ không thể chạm vào. Nếu như một ngày nào đó người ấy xuất hiện với bộ dạng lôi thôi, cả người đầy vết thương, không biết phụ huynh nhà họ Phó sẽ có phản ứng gì.Que kem trong tay anh ta đã bắt đầu tan chảy, Diệp Miễn đưa khăn giấy cho anh ta lau tay.

Hồi học cấp ba, bởi vì Diệp Miễn tham gia đội bóng rổ của trường, còn có mấy lần biểu hiện xuất sắc, khiến cho không ít cô nàng chú ý tới hắn. Cũng vào khoảng thời gian này, hắn thường xuyên nhận được quà và thư tình của những cô nàng cùng trường, nhưng tất cả đều được hắn trả về nguyên đai nguyên kiện.Sau này khi có người theo đuổi Diệp Miễn, Phó Duy Nhất đứng bên cạnh mỉm cười với cô gái đó rằng: “Cậu ấy còn chưa biết yêu là gì đâu, vô cảm như khúc gỗ, đừng tốn thời gian theo đuổi cậu ấy làm gì.”Phó Duy Nhất né ra, vứt thẳng que kem vào thùng rác ven đường.

Hai người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Diệp Miễn hỏi anh ta có cần mua gì không?

Diệp Miễn kéo theo vali, mở cửa hiệu thuốc bên cạnh. Không ngờ vừa bước vào lại nhìn thấy người kia.

– Ông không đánh răng rửa mặt hả?– Đi thôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi buồn ngủ rồi, muốn về nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play