Mọi thứ giống như nằm mơ vậy.

Acel tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ, đập vào mắt cậu bé là chiếc gối trắng tinh mềm mại, chiếc chăn mỏng mang theo hoa văn tường vi ở góc, còn có chiếc rèm cửa yên lặng ở đó, cơ thể của cậu còn có mùi thơm của cánh hoa.

Vì sao lại ở đây? Cậu chỉ nhớ rõ trước khi mê mang có người ôm lấy cậu vào một vòng tay ấm áp, còn vuốt ve cậu.

Vì vậy, đây là...thiên đường sao?

Ancel trợn to hai mắt, lúc cậu ngồi dậy thì vô tình chạm vào chiếc chuông bạc ở rèm giường, từng đợt chuông giòn giã khiến cậu sợ đến lập tức ngồi ngay ngắn lại, lúc này một người hầu gái đẩy cửa vào, còn gọi cậu là: "Đại nhân", thậm chí nàng còn dùng ngữ điệu thật mềm nhẹ hỏi cậu có muốn ăn gì không.

Ancel chôn nữa khuôn mặt trong chăn không trả lời, khuôn mặt sau khi được rửa sạch khôi phục vẻ trắng nõn nguyên bản, cũng bởi vậy mà cậu e ngại không chỗ che lấp.

Lúc Thần phụ tiến vào vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ chim cút này của Ancel, nghĩ đến đứa bé trước mắt này tương lai sẽ trở thành 'Kẻ thù cũ' của hắn, tâm tình cũng rất vi diệu đây.

Thần phụ ung dung bế đứa bé nhỏ nhắn này lên, mái tóc đen mềm mại còn mang theo hương thơm nhạt sau khi tắm, giờ khắc này cái đầu nhỏ dịu ngoan đó tựa vào bả vai của Thần phụ, một bộ dạng lòng tràn đầy ỷ lại.

Thần phụ bật cười, quả nhiên còn chỉ là một đứa bé, hắn cố ý hỏi: "Con làm sao vậy? Làm sao tinh thần không tốt?".

Ancel chưa bao giờ biết nguyên lai cảm giác bị người ôm lại tốt như vậy, cậu có thể dùng một tầm nhìn hoàn toàn khác quan sát tất cả, sẽ có một cánh tay vững vàng đỡ lấy cậu, thiên sứ ở bên tai cậu cùng cậu nói chuyện, cùng cậu nhìn nhau, ánh mắt của thiên sứ mang lên ánh cười ôn nhu, mà cậu chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm chặt lấy thiên sứ, thậm chí còn có thể lén lút vuốt ve lấy từng lọn tóc vàng kim quanh từng ngón tay.

Bọn họ mang dáng vẻ không thể tách rời nhau như thế.

Nhìn Ancel sửng sờ, Thần phụ cũng không hỏi, ôm cậu ra khỏi cửa.

Ellen ở trên bàn cơm ăn từng ngụm lớn, đứa bé này cực kì giỏi đoán ý người khác, lúc ý thức được thái độ của bọn họ sau đó làm ra vô số suy đoán, tỷ như Ancel có khả năng là con riêng lưu lạc bên ngoài, hoặc là tiểu thiếu gia nhà ai bị mất sắp trở về kế thừa một khối di sản lớn, hắn, hảo đồng bọn sống nương tựa lẫn nhau với Ancel sắp lên chức rất nhanh rồi!

Thành chủ ở bên cạnh nhịn không được mà nhăn lông mày, tuy rằng hắn tin tưởng Thần phụ sẽ không vì chuyện thế này mà tức giận, có thể là tướng ăn thô lỗ này...

Rất nhanh Thần phụ liền nắm tay Ancel tiến vào. Thời điểm tại cửa Thần phụ liền không ôm Ancel, dù sao cũng phải để đại ma vương tương lai lưu chút mặt mũi ở trước mặt mọi người.

"Ancel, lần này khoẻ rồi!" Ellen dùng quần áo mình mới thay lau miệng, quay qua nói với Ancel rằng: "Ngươi tìm được người nhà rồi, rốt cuộc không cần chịu đói!".

Người nhà? Ancel ngước mắt nhìn lên Thần phụ đang cho cho hắn ăn cháo, thần sắc người chăm chú, động tác ôn nhu.

Đây là cha của ta sao?

Đang chuyên tâm nuôi trẻ Thần phụ trong ánh mắt nhu mộ của Ancel rốt cuộc mở miệng, hắn nói rằng: "Ta cũng không biết người nhà Ancel ở nơi nào, thế nhưng ta sẽ mang hắn về De Rossi, hắn sẽ không lại phải chịu đói".

Ancel cũng không biết De Rossi ở nơi nào, thế nhưng cậu nghe hiểu câu cuối cùng, đối với cậu mà nói, không có câu nào so với "hắn sẽ không lại phải chịu đói" càng êm tai. Cậu mở to đôi mắt tròn sáng lấp lánh nhìn Thần phụ.

Ellen có chút cảnh giác, đối với quan hệ ngoài tình thân không có chút tính nhiệm. Vì sao lại có người xa lạ cam đoan với ngươi sẽ không bao giờ để ngươi chịu đói? Ellen chỉ biết một trường hợp, trong đầu cậu bé lập tức hiện lên tình cảnh Ancel hơi lớn lên một chút trần truồng ở cửa mời chào khách nhân.

"Vị này...Lão gia, xin hỏi ngài mang Ancel đi nơi nào và cái làm gì đấy?" Ellen hiển nhiên không thích ứng việc xử dụng kính ngữ, hắn gập ghềnh trắc trở nói xong câu này.

"Ta là một Thần phụ", Thần phụ mĩm cười "Giáo đình ta đảm nhiệm ở tại De Rossi, mà Ancel sẽ lấy thân phận ứng cử viên Thánh tử vào đó nghĩ ngơi một quãng thời gian".

"Như vậy...Thần phụ đại nhân, khoảng bao lâu đây?" Ellen hỏi.

"Ngươi có thể gọi ta là Albert thần phụ hoặc là Thần phụ. Ta nghĩ đại khái khoảng ba đến năm năm. Đương nhiên, nếu như được Thần chiếu cố, Ancel muốn vẫn luôn ở nơi đó cũng có thể" Thần phụ hồi đáp.

Nếu thất bại liền thành một nhân viên thần chức phổ thông, được Giáo đình phân phối đến những địa phương khác nhau.

Ancel bám vào ống tay áo Thần phụ, hắn xem ra ngoan ngoãn quá đáng, đối với tương lai của mình còn không quan tâm bằng đồng bọn của hắn.

Ellen tựa hồ rốt cuộc yên tâm, đình chỉ truy hỏi lãi nhãi.

Sau bữa tối, Thần phụ ôm Ancel về tới phòng, đồng thời cự tuyệt đề nghị muốn tiếp nhận Ancel của trợ tế Alger.

Ánh nến chiếu vào trên gương mặt Ancel, lông mi dài tạo thành một chiếc bóng nho nhỏ, tuy rằng vóc người cậu nhóc nhỏ gầy thế nhưng gương mặt lại thịt tu tu, mái tóc bên tai cậu hơi cuộn, nhìn càng giống búp bê.

Thần phụ không nhịn được véo khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, Ancel giương mắt lên xem hắn, trong mắt như có một tầng hơi nước, mông lung, trong suốt, nhưng lại ngoan ngoãn lấy lòng.

"Làm sao vậy? Ta làm đau ngươi sao, Ancel?" Thần phụ lập tức buông tay, trên mặt Ancel hiện lên vết đỏ nhạt.

Ancel vui sướng mà đưa tay vòng lên cổ Thần phụ, tựa hồ đối với cử động thân mật của thần phụ vô cùng mừng rỡ: "Không có, thiên sứ đại nhân".

Thần phụ đặt hắn lên mép giường bất đắt dĩ nói: "Ngươi có thể gọi ta là Thần phụ".

"Thần phụ", Ancel mềm mềm nhu nhu gọi nghe so với tiểu tử Ellen thân thiết hơn nhiều lắm.

Trên thực tế, nếu không phải trên người Ancel có dấu ấn của thần Quang Minh, Thần phụ càng muốn tin tưởng Ellen mới là tên vai chính kiệt ngạo đó.

Ancel có vẻ hơi ủ rũ, Thần phụ cười an ủi: "Ancel cũng rất tốt, nghe như tên của tiểu thiên sứ như thế".

_______

Kế hoạch lúc đầu của Thần phụ là nghĩ đủ biện pháp để lưu Thánh tử tương lai Ancel ở bên người, dù sao dựa theo kịch bản gốc, sau khi Ancel đến hắn đã bị Giáo chủ phái đi một nơi rất xa, nhưng Albert không cách nào chịu được mình ở nơi rời xa trung tâm quyền lực chịu đựng một năm hay nửa năm. Thật là y theo tình hình bây giờ xem ra Thánh tử đối với hắn có một loại chim non tình tiết kì diệu, cũng có thể là bệnh chung của trẻ con tuổi này, yêu thích dính sát phía sau đuôi cha mẹ, tuy rằng rất khả ái là được rồi.

Thần phụ chợt nhớ đến nguyên kịch bản vai chính vì việc học lót đáy mà bị ứng cử viên Thánh tử khác cười nhạo, lúc đó tưởng kịch bản này vì vả mặt mà tồn tại giờ nghĩ lại cũng hợp lí.

Nam chủ khi còn nhỏ chỉ số thông minh có vấn đề. Trong lòng Thần phụ thô bạo mà quả quyết chấm dứt đề tài.

Ở thành Phí Cá chỉnh đốn một phen, đoàn người bước lên con đường trở về, lần này bởi vì Thần phụ bệnh dọc đường mà hao tốn gần hai tháng mới đến nơi, cũng may vẫn còn kịp thời gian.

Tác giả:

Thần phụ ốm yếu thuộc tính ✔️

❤️.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play