Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình đi rồi, tay ôm ngực một hồi lâu, mới thả xuống.

Vì tim đập loạn mà có chút đau.
Chung Ly Diêu không muốn Tô Thê Thê bị chấn động tinh thần mạnh, nên nói Tô Thê Thê biết để chuẩn bị tinh thần, cũng không nhiều lời gì.

Nguyên nhân Lục Phương Đình muốn hưu nàng là vì muốn bảo vệ nàng cũng chỉ do chính nàng phỏng đoán.
Kỳ thực cũng không dám xác định là 100%, lúc nàng nói với Lục Phương Đình, vốn trong lòng cũng đã không yên rồi.
Cũng may, Lục Phương Đình như nàng nghĩ.

Tô Thê Thê rất vui, nàng biết Lục Phương Đình thích nàng như là nàng nghĩ.
Tô Thê Thê ngồi xuống, nụ cười nhanh thu lại.

Trong lòng lại khó chịu, địa thế mạnh hơn con người, các nàng đang ở phe yếu thế, không biết là ai muốn lấy mạng Lục gia.
Phúc bá im lặng có thể tin tưởng, cứ vậy mất đi một cánh tay, cũng là từ quỷ môn quan quay về.

Lần này đi 20 người nhưng đã có 8 người không thể quay về được nữa.
Không nên làm trái ý Lục Phương Đình, nên dựa theo Lục Phương Đình an bài rời xa Nam vương phủ cái nơi đầy sự hãm hại này, không thể cùng Lục Phương Đình chung hoạn nạn được, Tô Thê Thê cũng không muốn vậy, nhưng cứ nhượng bộ hoài sẽ khiến mọi chuyện xấu đi, nàng không quan tâm sau đó, Lục Phương Đình có chuyện gì nàng cũng sẽ giúp một tay.
Cho nên nàng phải mạnh mẽ hơn, như vậy mới giúp được Lục Phương Đình.
Tô Thê Thê lại trầm tư suy nghĩ lần nữa, vốn định an phận ở một chỗ, tiểu đả tiểu nháo, làm người không cần lý tưởng cao, giờ lại bắt đầu suy tính "đại sự."
Bên kia Lục Phương Đình về tới thư phòng, Lăng Hương còn ở trong thư phòng chờ Lục Phương Đình.

"Gia, ngài đến rồi, ta đã pha trà xong chờ ngài rồi." Lăng Hương thấy Lục Phương Đình liền vui vẻ.
"Để Lăng Hương chờ lâu rồi, bình thường thế tử cũng an phận, ai biết lại làm như vậy, không có chút dáng vẻ đại tiểu hầu phủ nào cả." Lục Phương Đình tức giận lắc đầu nói.
"Thế tử gia, nô tỳ có chuyện này không biết có nên nói hay không." Lăng Hương nghe xong mắt lóe lên liền quỳ xuống đất nói.
"Chuyện gì? cần gì phải đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi." Lục Phương Đình đỡ Lăng Hương dậy nói.
"Thật ra, thế tử phi cũng không phải con của phu nhân hầu phủ, bất quá là do thêu nương Tần thị sinh thôi, nhờ vả danh nghĩa phu nhân, mọi người trong An bình Hầu phủ đều biết." Lăng Hương lo lắng nói.

Hiện tại Tô Thê Thê cũng đã ghét nàng, sau này thì chắc sẽ không dễ chịu gì, không bằng để Lục Phương Đình hoàn toàn ghét bỏ Tô Thê Thê luôn.

Lăng Hương nghĩ nghĩ, tâm tư nhỏ liền lớn hơn, khóe môi hơi nhếch lên.
"Lẽ nào có lý như vậy? An Bình Hầu phủ thực sự khinh người quá đáng mà!" Lục Phương Đình nghe Lăng Hương nói, tức giận ném ly trà xuống đất.

Ý của nàng là muốn Lăng Hương nói ra thân phận của To Thê Thê, trước kia Tô Thê Thê có nói, nhưng nàng cũng quên mất mấu chốt thân phận của nàng, địa vị Trấn nam vương phủ, thể tử sao có thể cưới một thứ nữ được chứ, nói ra cũng chỉ là chuyện nhỏ.
"Thế tử gia đừng tức giận, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ sợ thế tử gia bị gạt, nên không nói..." Lăng Hương vội vàng trấn an Lục Phương Đình.
"Chờ quay về ta sẽ hưu nàng." Lục Phương Đình tức giận nói, trong tay siết chặt hà bao, mắt híp lại.

Trong túi là đồ tưởng niệm của Tô Thê Thê.
Lục Phương Đình tức giận một hồi, Lăng Hương ở bên khuyên can, Lục Phương Đình mới nguôi giận, cùng Lăng Hương quay về phòng vẽ một chút.

Buổi tối, Lục Phương Đình dùng thuốc lú Chung Ly Diêu cho đút cho Lăng Hương dùng, im lặng tới chỗ Thanh Chỉ.
Ở trong phòng của Thanh Chỉ, Cơ Đạm vẫn như đứa con nít, biểu tình ngây thơ.

Có chút ỷ lại Thanh Chỉ, ôm hong Thanh Chỉ không buông tay, đè Thanh Chỉ lại cọ cọ, hà hơi, Thanh Chỉ bị Cơ Đạm chọc ngứa, đành thở phì phò a a muốn lấy ra, cười chảy nước mắt, hai người trên giường lăn lộn tứ tung.
"Đừng làm loạn, ta giận đó." Thanh Chỉ ra dấu tay nói.
Cơ Đạm không nói gì chỉ nhìn Thanh Chỉ cười ngây ngô, sau đó đầu gục vào cổ Thanh Chỉ, cả người Thanh Chỉ run lên, trong mắt Thanh Chỉ đều là nước, khuôn mặt đỏ ửng.
"Khụ khụ..." Lục Phương Đình mở cửa đi vào, Thanh Chỉ thấy Lục Phương Đình đi vào vội đánh vai Cơ Đạm, hai người xê nhau ra, Thanh Chỉ mặc áo vào hành lễ với Lục Phương Đình.

Vì Thanh Chỉ bị điếc, nên trước giờ Lục Phương Đình không nói gì luôn đi vào phòng Thanh Chỉ cách tự nhiên.
"Thanh Chỉ, làm giúp ta một chén canh ngân nhĩ." Lục Phương Đình ra dấu tay với Thanh Chỉ.
Thanh Chỉ vén áo thi lễ, muốn ra ngoài, Cơ Đam lại kéo tay không buông.
"Cơ Đạm, ta có lời muốn nói với ngươi." Lục Phương Đình mở miệng nói một câu, đồng thời ra dấu cho Thanh Chỉ đi nhanh đi.
Thanh Chỉ sờ mặt Cơ Đam, ý tứ muốn nàng ngoan ngoãn chờ, lúc này mới ra ngoài.
Cơ Đạm mang vẻ hài đồng nhìn Lục Phương Đình, con ngươi lộ vẻ nghi hoặc, thoáng qua rồi biến mất, chỉ cúi đầu chơi góc áo trong tay không nhìn Lục Phương Đình, tựa như đứa nhỏ tự kỷ.
"Ngươi không cần giả vờ đâu, trước đó vài ngày sau khi ngươi bị thương, sợ là đã khôi phục trí nhớ." Lục Phương Đình chờ Thanh Chỉ đi ra rồi mới nói.

Cơ Đạm bị thương là do trước đó bị phục kích, khi đó Thanh Chỉ mãi đanh nhau, Cơ Đạm lúc đầu được Thanh Chỉ giấu trong xe, thấy Thanh Chỉ đánh nhau bên ngoài liền chạy ra ngoài giúp Thanh Chỉ, nên bị thương, vô tình thân thể lại hồi phục trở lại.
"Sao ngươi biết?" Cơ Đam nghe vậy, híp mắt đề phòng nhìn Lục Phương Đình.
"Khờ hay ngốc ta phân biệt rất rõ." Lục Phương Đình thiêu mi nói.
"Ngươi muốn gì?" Cơ Đạm biến sắc hỏi.
"Không nói dối, mấy ngày trước đây ta không rảnh, hôm nay ta hỏi ngươi, ngươi chuẩn bị thế nào rồi? ngươi biến thành dáng vẻ trước kia, không định cho là mình bệnh thật chứ?" Lục Phương Đình từ tốn nói.
"Thù của ta, ta tự nhiên đi báo." Cơ Đạm nói, vẻ mặt ngây thơ có vài phần độc ác.

"Ta có thể giúp ngươi một tay, để ngươi sớm báo thù, chỉ cần, ngươi giúp làm vài chuyện nhỏ." Lục Phương Đình nói.
"Ngươi muốn ta giúp cái gì? ta hiện tại chẳng có gì cả." Cơ Đạm nói.
"Chẳng có gì cả? vậy sao hoàng hậu Yến quốc lại cho người đến giết ngươi? ngươi đừng dấu ta nữa.

Kế hoạch ngươi muốn về Yến quốc ta cũng đã biết, ta không có yêu cầu gì, chỉ mong ngươi nể mặt ta cứu ngươi, quay về Yến quốc mục đích thành công, thì giúp ta kiềm chế binh lực Triệu quốc." Lục Phương Đình nói.
"Ah, ngươi cũng coi trọng ta thật.

Ta bị coi như tàn phế rồi, làm được gì nữa?" Cơ Đạm nghe Lục Phương Đình nói liền cau mày hỏi.
"Thanh Chỉ là ta trông coi từ nhỏ lớn lên, nghe lời ta nhất." Lục Phương Đình nói xa rồi lại nói gần.
"Thanh Chỉ cho ta, nếu ta thành công, thì sẽ giúp ngươi.:" Cơ Đạm nhìn Lục Phương Đình nói.
"Nếu ngươi muốn nàng, thì nàng phải đồng ý trước đã, còn nữa ta muốn xem ngươi có thực sự xứng đáng với Thanh Chỉ hay không? ta coi Thanh Chỉ như muội muội, sẽ phong hào quận chúa cho nàng, nếu ngươi thành công, thì nên cưới nàng làm hậu." Lục Phương Đình nói.
"Ngươi hiện tại bản thân khó bảo toàn, nói gì mà phong hào quận chúa cho Thanh Chỉ?" Cơ Đạm nói.
"Ta sẽ giúp cửu hoàng tử đăng cơ, so với điều kiện của người cần phải tốt hơn một chút." Lục Phương Đình thản nhiên nói.
"Được!" Cơ Đạm híp mắt nói.
"Thống khoái, ta sẽ phái một số người người đến cho ngươi, quay về Yến quốc báo tin, sẽ có người đến tìm ngươi nói rõ ràng." Lục Phương Đình nói tiếp.
Hai người cứ vậy đạt thành ước định, Lục Phương Đình ra khỏi phòng Thanh Chỉ nhìn ánh trăng trên cao, thở dài một hơi, nếu lúc trước mà không thành công thì thành người tự do rồi, hiện tại chỉ còn được ăn cả ngã về không, chỉ có thể thành công không được phép thất bại.
Mấy ngày tiếp, Tô Thê Thê ba lần bốn lượt tìm Lăng Hương kiếm chuyện, có một lần Lục Phương Đình quay về thấy nàng lục lọi trong thư phòng bị bắt gặp liền bị cấm tục trong phòng.
Không biết là ai theo dõi, Tô Thê Thê đem kỹ nghệ cả đời ra dùng hết, chỉ có lúc ngủ mới yên ổn một chút, chân chính thể nghiệm cuộc sống như trò đùa tất cả đều dựa vào diễn xuất.
Tô Thê Thê theo Chung Ly Diêu học vài thứ, đồng thời cũng nghe Chung Ly Diêu nói về tình trạng thân thể của Lục Phương Đình, tuy không biết Lục Phương Đình trúng độc, nhưng cũng biết cơ thể nàng không yếu như biểu hiện bề ngoài, không phải chỉ có thể sống được nửa năm mà là một năm, điều này khiến Tô Thê Thê yên tâm không ít.
Hai người hiện tại ít gặp nhau, gặp nhau còn phải liều mạng diễn, không dám lộ chân tình, Tô Thê Thê nhớ Lục Phương Đình, đành phải ôm dây quấn ngực cho đỡ nhớ.
Qua vài ngày, Tô Thê Thê cùng Lục Phương Đình quay về Trấn nam vương phủ, An Bình Hầu còn phái người đến dục Tô Thê Thê mau đi trộm ngọc bội.
Cho nên Tô Thê Thê chạy đến thư phòng Lục Phương Đình "trộm" ngọc bội, bị Lăng Hương tố giác.

Sau đó, Lục Phương Đình tức giận, liền viết tấu chương bẩm báo với hoàng đế, tố An Bình hầu phủ khi dễ Trấn nam vương phủ, đem một thứ nữ không được dạy đến bù vào, nói Tô Thê Thê ghen tuông, trộm cắp, còn phạm tam đại tội, ngôn từ mạnh mẽ muốn hưu Tô Thê Thê.

Hoàng hậu nương nương biết được rất tức giận, còn thu hồi xưng hào huyện chủ của Tô Thê Thê, đối với An Bình hầu phủ chỉ hạ chỉ nghiêm phạt, Tô Thê Thê cứ vậy bị Lục Phương Đình viết tờ hưu thê bỏ lại.
Tô Thê Thê liền "phun máu" ngất xỉu, được mấy cái nha hoàn dìu ra ngoài, toàn bộ quần áo bị đóng gói ném ra khỏi vương phủ.
Tô Thê Thê ngồi lên cỗ kiệu Tử Nhụy mướn được quay về An Bình hầu phủ, nhưng bị An Bình hầu chặn ngoài cửa, nói là nữ tử không biết xấu hổ không xứng làm nữ nhi An Bình hầu phủ, liền bị quản gia đạp văng ra ngoài.
Tô Thê Thê cũng không đau lòng gì, ý định đi làm thám thính coi như bỏ, chỉ có thể thuê xe ngựa đến Tĩnh Hư Quan ở.
Tô Thê Thê đang đi xe trên đường, cảm giác có thứ gì đó đánh vào xe ngựa, hơn nữa xe ngựa cực kỳ xóc này, múi ngửi thấy mùi máu tanh, Tô Thê Thê đang nghĩ không biết có chuyện gì bên ngoài, liền vén màn lên xem, thì thấy có nam nhân côn đồ dùng đá chọi xe ngựa, xe phu bị ném một đầu máu.
"Tiểu nương tử nhà ai đó? xuống xe bồi đại gia chơi cái coi."
"Nữ như như vậy mà cũng làm thế tử phu, thế tử đại nhân hưu hay lắm!"
"Còn dám mò ra, liền hất bầu nước bẩn này lên người nàng."
"Đây không phải thủ hạ của Vương Tam mặt rỗ sao?" Tô Thê Thê thấy mấy người này liền nhíu mày, sau đó bình thường lại.
Trước kia đám Vương Tam mặt rỗ tôn kính nàng, là vì tôn kính Lục gia trung liệt, có công thủ hộ biên cương phía nam, không phải tôn kính người như nàng, hiện tại nàng bị Lục Phương Đình hưu, danh tiếng xấu như vậy, những người này tự nhiên cũng lộ sắc mặt với nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ hai ngày này nhưng lôi các bảo bảo, phá phí, sao sao đát
Hạ hạ ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 26 00: 58: 01
A ni meo meo ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 26 09: 07: 59
Chăng tuân ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 00: 26: 40
Bánh bao ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 01: 43: 32
Bánh bao ném 1 quả lựu đạn ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 01: 43: 58
Bánh bao ném 1 quả lựu đạn ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 01: 47: 11
Bánh bao ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 01: 48: 06
Bánh bao ném 1 cái hoả tiễn ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 01: 51: 23
Bánh bao ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 04: 10: 11
A ni meo meo ném 1 quả lựu đạn ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 08: 17: 18
Đậu đinh mầm ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 27 21: 08: 46.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play