Tư Đồ Mộng Liên cũng là một người thông minh, những ý tứ trong lời nói của Bách Lý Thần Hi ả ta đều nghe rõ, Bách Lý Thần Hi đang cảnh cáo ả ta, cấm ả ngừng thu hút sự chú ý của Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhưng có thể sao?
"Thần Quý phi nói đúng, cái gì không thuộc về mình cho dù có chiếm được, cuối cùng cũng mất đi." Ánh mắt Tư Đồ Mộng Liên lóe lên một tia khiêu khích, nhưng Bách Lý Thần Hi đã bắt được ánh mắt ấy.
A! Nữ nhân này vẫn còn nghiện? Bách Lý Thần Hi hừ lạnh trong lòng một tiếng, trong thế giới Bách Lý Thần Hi nàng chỉ có hai loại người và vật: thứ nàng muốn thì nàng sẽ không từ mọi thủ đoạn mà có được, thứ nàng không muốn thì nàng sẽ bỏ qua, nhưng nếu thực sự khiến nàng thực sự không thoải mái thì nàng sẽ cho nó biến mất hoàn toàn.
Rõ ràng, Nạp Lan Ngôn Kỳ nói rằng người này là Bách Lý Thần Hi muốn, có người muốn lấy, như vậy thì thật có lỗi, nàng không đồng ý, muốn ép buộc đến? Được, cho nàng đi cùng!
Đông Phương Thanh Thanh nhìn tư thế của hai người, tình huống có chút không thoải mái, không chút do dự, nàng ấy bước nhanh hai bước, lại gần Bách Lý Thần Hi, hai người mới có thể nghe thấy, nàng ấy nhỏ giọng nói "Chủ tử, Tư Đồ Mộng Liên, nữ nhân này rất không đơn giản, ả ta có thể trở thành Đại tế tư của điện Quang Minh, không chỉ là thế lực của phủ Thừa Tướng, ả ta còn được biết đến là thiên tài trong lĩnh vực tu hành ma pháp, mới hai mươi tuổi đã là một ma đạo sĩ cấp cao, trong lĩnh vực tu hành ma pháp, chính là vô cùng hiếm thấy."
"Theo ta thấy, nữ nhân này, nhìn qua một chút bộ dáng không dính bụi trần, nhưng tâm tư độc địa, không bình tĩnh được như thế. Kẻ ngốc cũng nhìn ra được nàng ta thích chủ tử Nạp Lan, đây là khiêu khích với thách thức ngài, ngài nên cẩn thận một chút."
"Chủ tử của ngươi là kẻ vô dụng vậy sao?" Bách Lý Thần Hi hỏi lại, dùng năng lực mà chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Khiêu khích ta, thách thức ta, cũng phải xem ả ta có thừa khả năng không, muốn chiếm tiện nghi từ ta sao, đâu có dễ thế được?"
Dừng một chút: "Đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận."
"Đại tế tư có thể không biết, ta không chỉ có tâm tư, còn mắc bệnh sạch sẽ, lại rất cố chấp, khi tìm được cái gì đó, sẽ không từ mọi thủ đoạn giữ nó ở bên mình, nếu có người muốn cướp, ta sẽ cho kẻ đó biết hai chữ hối hận viết như thế nào." Bách Lý Thần Hi mỉm cười, ý cười không chạm đến nửa phần đáy mắt, nhìn thế nào cũng cảm thấy rợn người.
Nạp Lan Ngôn Triệt chứng kiến vở kịch từ đầu đến cuối, thầm nghĩ: nữ nhân quả thật không đơn giản!
Nạp Lan Ngôn Kỳ lại hơi nhíu mày, nhưng trên mặt lại có ý cười, hắn chấp nhận, trong lời nói của Bách Lý Thần Hi chứa mười phần cuồng vọng lại khí phách, thẳng thừng lấy lòng hắn.
Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong còn có chút lo lắng, đôi lông mày nhíu chặt lại, hai người này rất giỏi trong việc che đi khuyết điểm của mình, nhưng đối với Bách Lý Thần Hi lại càng thương yêu đến tận xương tủy, đứng lâu như vậy, cuối cùng không nhịn được nữa, cất bước muốn tiến lên phía trước, có điều tốc độ của Nạp Lan Ngôn Kỳ lại nhanh hơn bọn họ một chút.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, xin mời về cho." Nạp Lan Ngôn Kỳ tiến lên ôm lấy Bách Lý Thần Hi, nói thẳng vào vấn đề.
Bách Lý Thần Hi liếc nhìn cánh tay Nạp Lan Ngôn Kỳ đang ôm bên hông nàng, khóe mắt liếc Tư Đồ Mộng Liên, thấy sắc mặt ả thay đổi rõ ràng, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười giễu cợt, lại có chút khiêu khích.
Chỉ có điều, trong nháy mắt nàng tỏ vẻ đau đớn, chủ động chui vào vòng tay của Nạp Lan Ngôn Kỳ: "Ngôn Kỳ, ta đau bụng quá...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT