Chưa đợi Băng Vũ nói xong, Bách Lý Thần Hi đã lên tiếng cắt ngang, sau đó thoắt cái đã ra tay không chút nào khách khí, thẳng tay ném ra một hỏa linh châu bay thẳng đến Băng Vũ.
Băng Vũ bị dọa phải liên tục lùi về phía sau: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Người đến đòi nợ phụ hoàng của ngươi.” Những lời này của Bách Lý Thần Hi vừa nói ra, bá khí nghênh ngang phóng đi khắp nơi, toàn thân đều tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm khiến người khác không dám hoài nghi lời nói của nàng.
“Ăn nói thật ngông cuồng.” Băng Vũ nổi giận: “Hoàng tử ta đây cho ngươi thêm một cơ hội….”
Nhưng Băng Vũ nói chưa dứt lời, Bách Lý Thần Hi đã cắt ngang lần nữa, nàng nói: “Ngươi nên xin ta giữ lại mạng chó cho ngươi thì đúng hơn.”
“Hoàng tử ta đây đã gặp qua người ngông cuồng, nhưng chưa từng gặp được ai ngông cuồng như ngươi.” Băng Vũ nói: “Nếu thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông vào, như vậy thì hoàng tử ta chỉ có thể giúp ngươi một tay.”
“Vậy ngươi mau đến đây đi. Bản cung cũng muốn nhìn xem, nhi tử mà Băng Minh dạy dỗ sẽ có bản lĩnh thế nào.” Bách Lý Thần Hi dù đang khống chế Hỏa Minh Châu một cách ung dung, nhưng một bên khác vì cảnh giác Băng Vũ sẽ tranh thủ thời gian để toàn lực đánh lại nên nàng cũng không dám chủ quan dù chỉ một chút.
“Bản cung? Đến cùng ngươi là ai?” Băng Vũ chú ý đến cách tự xưng của Bách Lý Thần Hi, trong lòng trầm tư, không khỏi hỏi lại.
“Ngẫm lại xem, cái tên Bách Lý Thần Hi, có ai mà không biết đến?” Bách Lý Thần Hi dùng một cách khác để nói ra tên mình.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là phế vật của Liệt Diễm quốc.” Băng Vũ nghe xong thì lập tức nói một cách châm chọc, hoàn toàn đã quên rằng, trong tay của phế vật trong lời đồn, người đang đứng trước mặt hắn đây, còn đang cầm hỏa linh châu.
“Đáng tiếc, đến phế vật mà ngươi cũng không bằng.” Bách Lý Thần Hi không hề nói giảm nói tránh mà bật ngược lại. Hỏa Linh Châu như mọc ra thêm một con mắt vậy, cứ liên tục đuổi theo sau Băng Vũ không bỏ. Băng Vũ đánh trả không ngừng, nhưng những đánh trả của hắn không có chút tác dụng nào. Thử hỏi Hỏa Linh Châu có uy lực lớn cỡ nào? Người như hắn mà có thể tránh được hay sao? Đến cũng Bách Lý Thần Hi vẫn nương tay, ngay khi Hỏa Linh Châu đã bay đến trước mặt Băng Vũ thì đột nhiên đổi hướng, xẹt ngang qua phần cổ của Băng Vũ, làm cháy một sợi tóc và phỏng phần da giữa cổ của hắn. Bách Lý Thần Hi lười đếm xỉa đến Băng Vũ, chỉ nắm tay Nạp Lan Ngôn Kỳ sau đó lập tức rời đi.
“Lần này, ta tha cho ngươi tội chết. Nhưng nếu có lần sau, bản cung chắc chắn sẽ dạy ngươi chữ hối hận viết như thế nào.”
Nghe vậy, trong nháy mắt Băng Vũ hoàn hồn. Hắn là nhi tử mà Băng Minh thương yêu nhất, từ nhỏ đã luôn đứng ở trên cao mà nhìn xuống, đã bao giờ hắn phải chịu sự khuất nhục như thế này đâu chứ? Trước mặt thuộc hạ của hắn nói ra những lời này, thật sự không khác nào là đang tát một tát vào mặt hắn, người đã quen đứng ở trên cao như hắn sao có thể nuốt trôi được cục tức này?
Gần như không có chút do dự nào, Băng Vũ lại ra tay lần nữa. Sau đó chỉ thấy trước mắt hiện lên một tia hàn quang lạnh băng thấu xương hiện lên, đợi đám người hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì đã thấy Băng Vũ ngã xuống trên mặt đất, lướt khắp cơ thể chỉ thấy được một vết cắt trên cổ đang lăn dài một dòng máu tươi.
Những người ở đây, không có ai là không cảm thán: “Thân thủ thật nhanh!”
Thân thủ: Động tác tay
Kế tiếp đến một cái ngoảnh đầu nhìn Băng Vũ mà Bách Lý Thần Hi cũng không thèm, trực tiếp cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ đi về phía trước.
Từ đầu đến cuối, Nạp Lan Ngôn Kỳ chưa từng ra tay, cũng chưa từng nhúng tay, hắn chỉ lẳng lặng mà đứng một bên.
“Có phải ngươi thấy ta rất vô tình, rất tâm ngoan thủ lạt không?” Không biết vì sao mà Bách Lý Thần Hi lại muốn nghe suy nghĩ trong lòng của Nạp Lan Ngôn Kỳ.
Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc
“Trước kia nàng còn hung ác hơn so với bây giờ.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Không cần biết nàng làm gì ta đều đứng về phía nàng, dù nàng muốn hủy diện mảnh lục địa này cũng thế.”
Bách Lý Thần Hi nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, thấy hắn khi nói vế sau, trên mặt không hề có vẻ gì là vui đùa. Bách Lý Thần Hi dám cá nếu nàng thật sự nghĩ như thế, vậy thì Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ chiều theo ý nàng. Thế nhưng suy nghĩ của nàng rất đơn giản, không hề có ý định hủy diệt mảnh lục địa mà chỉ là gϊếŧ chết Băng Minh, báo thù cho cái chết của gia gia mà thôi.
Đương nhiên là Bách Lý Thần Hi không phải hạng người không có đầu óc, ngay khi nàng quyết định đến Băng Minh quốc, nàng đã cho hai huynh đệ Văn Nhân Trạch và Văn Nhân Thụy mang tin về Liệt Diễm quốc trước để Bách Lý Ứng Phong có thể chuẩn bị.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng nghĩ đến việc này, cho nên khi về, huynh đệ Văn Nhân Trạch và Văn Nhân Thụy còn mang một phong thư do chính đương kim Thánh thượng Nạp Lan Ngôn Kỳ tự tay viết và một khối ngọc bội có thể đại diện cho thân phận của hắn theo, mục đích nhằm để Nạp Lan Ngôn Xế an bài xong xuôi các biện pháp để ứng phó, một khi bên phía Bách Lý Thần Hi dàn xếp không tốt, thì việc hai nước khai chiến là tất nhiên. Đến lúc đó, việc chiếm đóng Băng Minh quốc cũng sẽ do Bách Lý Ứng Phong lo liệu, vì dù sao, thân là tướng quân thì việc đánh trận là sở trường của hắn ta.
Sau khi Bách Lý Thần Hi gϊếŧ Băng Vũ, nàng bỏ đi thẳng không quay đầu lấy một cái, đợi đến lúc hình bóng của nàng đã khuất xa, mấy người đi theo Băng Vũ mới đột nhiên tỉnh hồn, bọn họ gần như là đồng loạt ra tay mà không chút do dự, tất cả đều xông thẳng đến công kích từ sau lưng Bách Lý Thần Hi.
Khi Bách Lý Thần Hi nghe tiếng xé gió xẹt đến bên tai, nàng không chỉ là dung ung né tránh mọi công kích đến từ sau lưng, mà trái lại còn không chút do dự phản đòn. Hai hệ ma pháp phong và hỏa đồng loạt được sử dụng với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản kháng nào.
Bọn người kia chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng màu cam xen lẫn với màu đỏ nóng cháy của lửa đang bay thẳng đến, bọn hắn rất muốn né tránh nhưng còn chưa kịp động đậy đã bị ngọn lửa đánh trúng, ngã xuống đất chết ngay tắp lự.
Bách Lý Thần Hi là như vậy đấy, người không đụng đến ta, ta không đụng đến người, nhưng nếu người đã đụng đến ta, vậy thì đừng trách ta không nể mặt.
Đến chính Bách Lý Thần Hi cũng tự cảm thấy, trải qua nhiều chuyện như thế khiến tâm cảnh của nàng đã không còn được như trước, xét về sự nhẫn tâm, lòng dạ của nàng đã không còn ác độc như xưa.
Cũng có thể là vì lo lắng cho tình hình của Nạp Lan Ngôn Kỳ và Liệt Diễm quốc, chứ nếu không thì lúc ban đầu nàng đã không bỏ qua cho Băng Vũ như thế. Nhưng nếu Băng Vũ đã tự mình tìm đến cái chết, dám nhiều lần ra tay muốn gϊếŧ nàng như thế, vậy thì đừng hỏi tại sao.
Tại kinh đô của Băng Minh quốc, Bách Lý Thần Hi đã gϊếŧ chết mấy người liên tiếp, trong đó còn có cả một vị hoàng tử. Việc thế này sao có thể không gây náo động cơ chứ. Mọi người ở đây đều khiếp sợ chưa từng có, nhưng đợi nỗi kinh hoàng vừa qua đi bọn họ đã nháo nhào suy đoán xem rốt cuộc Bách Lý Thần Hi là ai.
Dù rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn chỉ đứng cạnh Bách Lý Thần Hi chứ không hề ra tay nhưng điều này cũng không có nghĩa là không có ai chú ý tới hắn, chỉ xét tướng mạo thôi thì hắn cũng đã rất khó khiến người khác phớt lờ.
Bách Lý thần hi tránh khỏi tầm mắt của mọi người ở đây, nắm tay Nạp Lan ngôn kỳ định rời đi.
Nhưng Bách lý thần hi chưa đi được mấy bước thì đã đụng độ với một nhóm người, trong đó, người cầm đầu không ai khác chính là hoàng thượng của Băng Minh quốc – Băng Minh.
Sắc mặt của Bách Lý Thần Hi bỗng chốc trầm lại, sát khí dưới đáy mắt đang chầm chậm bò lên, cả người dần toát ra hơi thở của sự nguy hiểm.
Hận sao? Đây không phải là chuyện mà một chữ hận có thể lột tả được, bởi vì chưa từng có yêu thì làm sao có hận? Nàng chỉ muốn gϊếŧ Băng Minh, để hắn phải trả giá đắt cho việc làm đã gây nên ngày trước mà thôi. Bởi gia gia của nàng không thể chết vô nghĩa, phụ thân của nàng cũng không thể bị thương một cách vô ích, cộng với việc nàng bị ép phải rời đi hay việc Nạp Lan Ngôn Kỳ bị chính tay hắn ta chém lìa, tất cả những chuyện đó đều không thể bỏ qua dễ dàng được.
Khi Băng Minh nhìn đến Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ, hắn ta cũng bị hù không nhẹ, bởi rõ ràng Nạp Lan Ngôn Kỳ đã chết tại dưới tay của hắn, tại sao còn có thể xuất hiện? Nếu hắn ta nhớ không lầm, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã bị hắn ta chém thành hai phần, dưới tình hình đó mà hắn còn khả năng sống được hay sao?
Băng Minh đi đến gần, dùng ánh mắt dò xét Nạp Lan Ngôn Kỳ, khi hắn ta nhìn đến ấn ký hình ngọn lửa diễm lệ nằm giữa lông mày của Nạp Lan Ngôn Kỳ, hắn ta lập tức rùng mình một cách không thể khống chế.
Thật lòng mà nói thì hiện tại Nạp Lan Ngôn Kỳ còn đẹp hơn so với trước đây, cũng càng nguy hiểm hơn, bởi hắn ta đường đường là võ giả Linh giai cấp ba nhưng lại không cách nào nhìn ra được tu vi của Nạp Lan Ngôn Kỳ.
Có một khoảnh khắc nào đó, băng minh đột nhiên cảm thấy, người đứng tại trước mắt hắn đã không phải là là Nạp Lan Ngôn Kỳ của trước kia, mà là một vị thần, một vị đã thoát ra khỏi phàm thể nhu nhược, dù chỉ là một nét cười như không cười của hắn thôi cũng đã đủ khiến người khác không rét mà run.
Nhưng Băng Minh cũng chỉ ngẩn người trong nháy mắt, đợi khi hắn ta nhìn thấy nhi tử của mình đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì sắc mặt đột ngột thay đổi.
“Các ngươi gϊếŧ hắn?” Băng Minh phẫn nộ trừng mắt nhìn Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ, cả người hắn ta toát lên mùi sát khí nồng nặc.
“Chính hắn tìm lấy cái chết, không thể trách ta.” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng nói: “Nhưng mà đừng buồn, ngươi sẽ được đi gặp hắn nhanh thôi.”
“Thần Hi…” Băng Minh tuy giận nhưng không nói, trong khi Băng Linh và Băng Dục vốn theo Băng Minh đến đã mở miệng trước, hai huynh muội trăm miệng một lời.
“Không muốn chết thì ngoan ngoãn đứng yên ở đó.” Bách Lý Thần Hi vẫn chưa quên lời hứa ban đầu với Ngự Thanh, rằng đến ngày mà hai phe thật sự đối đầu, hãy cho Băng Linh một con đường sống.
Dù Băng Linh và Băng Dục vẫn đứng nguyên tại chỗ, thế nhưng nét sốt ruột và lo lắng trong mắt bọn họ lại hiện lên rất rõ ràng.
Bách Lý Thần Hi nhìn lướt qua hai người Băng Linh cùng Băng Dục, sau đó mới ngước mắt nhìn Băng Minh rồi lạnh lùng nói: “Băng Minh, lúc trước ngươi và Tư Đồ Mộng Liên hợp sức đốt lửa hãm hại ta, sau đó gϊếŧ chết gia gia của ta, làm phụ thân của ta bị thương, khiến ta vì cứu phụ thân mà không thể không rời đi, cuối cùng còn gϊếŧ chết người ta yêu nhất ngay trong Thần Tàng. Ngươi nói xem, ta phải khiến người chết như thế nào mới xứng đáng với mọi chuyện mà ngươi đã gây ra đây?”
“Ha ha ha...” Băng minh ngông cuồng cười to: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám nói những lời này? Ta đã muốn gϊếŧ ngươi từ lâu nhưng vẫn luôn không cơ hội, vậy mà bây giờ ngươi lại tự chui đầu vào rọ.”
“Vậy sao? Nếu vậy chúng ta hãy thử xem bản lĩnh của ai cao hơn, thử xem cuối cùng người chết sẽ là ngươi hay là ta.” Bách Lý Thần Hi hừ lạnh nói: “Lần trước để ngươi trốn thoát được, lần này, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn may mắn được như vậy sao?”
Lời nói vừa dứt, Bách Lý Thần Hi đã không do dự nữa, suy nghĩ vừa lóe đã vận dụng ma pháp hệ hỏa chiến đấu, giờ đây nàng đã có được hảo linh châu, vậy nên lực công kích cũng mạnh lên vô số lần.
Hơn nữa, tốc độ của Bách lý thần hi vốn đã nhanh, nay tu vi lại tăng lên rất nhiều, vì vậy khi nàng ra tay, cả đám người chỉ nhìn thấy được một luồng ánh sáng màu hồng xẹt ngang mà thôi.
Băng Minh đã là võ giả Linh giai cấp ba, không thể khinh thường, một khi ra tay thì sức công phá là nằm ngoài dự tính của mọi người.
Không ai thấy được đường tấn công, Băng Minh lại thấy rõ ràng. Chỉ thấy cơ thể hắn không chỉ thoắt cái đã né được Liệt Hỏa Chích Diễm của Hỏa Linh Châu mà ngược lại còn nhanh như chớp đánh trả Bách Lý Thần Hi một chiêu.
Linh giai võ kỹ, Phá Không Trảm...
Uy lực của Phá Không Trảm rất lớn. Có thể thấy được dù là Bách Lý Thần Hi hay Băng Minh thì đều đang dùng hết toàn lực, bọn họ rất muốn hạ gục đối phương ngay lập tức.
Khí thế tấn công của Bách Lý Thần Hi tuy không kém, nhưng suy cho cùng nàng và Băng Minh chênh lệch nhau đến ba cấp, một chiêu mà Băng Minh vừa đánh ra kia có thể nói là áp đảo. Nếu đổi thành người khác, vậy thì đừng nói là đánh trả, đến trốn cũng trốn không kịp, tuyệt đối sẽ mất mạng chỉ trong một chiêu.
Nhưng Bách Lý Thần Hi là ai chứ? Nàng hoàn toàn không phải người bình thường, từ tốc độ cho đến các giác quan, tất cả đều nhạy bén hơn so với người bình thường rất nhiều. Thêm nữa là có vị đại thần Nạp Lan Ngôn Kỳ này còn ở bên cạnh giám sát, hắn yêu Bách Lý Thần Hi đến khắc cốt ghi tâm, thương nàng bằng cả tính mạng, sao lại để nàng bị trọng thương được cơ chứ.
Dù tu vi của Nạp Lan Ngôn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng lực lượng của thần là không gì có thể sánh nổi, huống chi là lực lượng của một vị đại thần như hắn.
Đừng nói Băng Minh là Linh giai cấp ba võ giả, cho dù hắn ta là võ giả tôn giai cấp ba đi nữa thì với Nạp Lan Ngôn Kỳ mà nói hắn ta vẫn không đáng để bận tâm, việc giúp Bách Lý Thần Hi né tránh đòn tấn công của Băng Minh với hắn mà nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Mà Bách Lý Thần Hi cũng không phải là loại người chỉ biết ngồi chờ chết, nàng né tránh đòn tấn công rất kịp thời. Bởi vì Nạp Lan Ngôn Kỳ đứng ở một bên đang ra tay giúp đỡ một cách vừa rất thần tốc vừa rất có kỹ xảo, nên ngoại trừ Bách Lý Thần Hi ra thì không để ai biết được.
Từng đợt sóng ánh sáng chớp nhoáng xen lẫn linh khí dâng trào đang sôi sục trên bầu trời, Bách Lý Thần Hi và Băng Minh đã giao thủ với nhau mười mấy hiệp nhưng tất cả lại chỉ diễn ra trong tích tắt, tốc độ nhanh đến độ người khác không kịp phản ứng.
Đợi đến khi Bách Lý Thần Hi và Băng Minh cùng lui về phía sau vài bước, mọi người mới đột nhiên phát hiện ra hai người không có ai bị thương.
“Thần Hi, không có sao chứ?” Biết rõ Bách Lý Thần Hi không sao nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn không kiềm được sự lo lắng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi thành lời.
“Có chàng ở đây, sao ta bị gì được?” Bách lý thần hi bình tĩnh hỏi lại, giữa lông mày tràn ra một tia nhu hòa và ấm áp lại, những thứ này chỉ khi đứng trước mặt Nạp Lan Ngôn Kỳ mới có thể hiện ra như thế.
“Thần Hi, chỉ cần nàng mở miệng, bản tôn chắc chắn sẽ gϊếŧ hắn thay nàng ngay lập tức.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi rồi nói.
“Không cần.” bách lý thần hi nói: “Thù phải do tự tay báo mới tốt, tên nam nhân băng minh này, phải do tự tay ta gϊếŧ mới được.”
Tất nhiên là Bách Lý Thần Hi biết rằng với sức mạnh bây giờ của Nạp Lan Ngôn Kỳ thì dù gϊếŧ chết Băng Minh cũng chỉ cần trong tích tắc mà thôi. Nhưng nàng sẽ để Nạp Lan Ngôn Kỳ ra tay sao? Đương nhiên là không!
Nạp Lan Nôn Kỳ của bây giờ và Nạp Lan Ngôn Kỳ của trước đây không giống nhau. Trước kia, Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ là phàm nhân, dựa vào thân phận địa vị và bản lĩnh của hắn, hắn muốn gϊếŧ ai đều được, chỉ cần là hắn gϊếŧ được. Nhưng bây giờ lại khác, thân là thần, vậy nên Nạp Lan Ngôn Kỳ không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Nhân giới. Bởi dù cho tu vi của hắn chưa khôi phục lại được bằng lúc mạnh nhất nhưng chỉ cần hắn động ngón tay một chút thì việc xác nằm trăm dặm không phải là hoàn toàn có thể xảy ra.
Điều quan trọng nhất là Nạp Lan Ngôn Kỳ hiểu rất rõ Bách Lý Thần Hi, kẻ thù của nàng phải do nàng tự tay chém gϊếŧ mới được. Thế nên Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ đơn giản là trợ giúp Bách Lý Thần Hi một chút để nàng không bị thương mà thôi.
Bách Lý Thần Hi cũng hiểu rõ Nạp Lan Ngôn Kỳ. Dù cho lúc ban đầu, khi Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa mới tỉnh dậy, Bách Lý Thần Hi đã lo được lo mất, luôn có cảm giác không an toàn, thế nhưng sự ăn ý của hai người vẫn không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Bách Lý Thần Hi đã lên tiếng thì Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng ngay lập tức phối hợp lùi sang một bên.
“Thật không ngờ đến, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tu vi của ngươi lại tăng lên nhiều như vậy.” Trong lòng Băng Minh kinh ngạc tột cùng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, hắn ta nói: “Sớm biết thế, ta đã gϊếŧ ngươi ngay trong Thần Đàn.”
“Ngươi gϊếŧ được ta sao?” Bách Lý Thần Hi nói không chút nể mặt: “Đừng quên, ban đầu người chạy trối chết là ngươi.”
Lời này dù nói ra sẽ không ai tin nhưng đó lại là sự thật, vậy nên tất nhiên sắc mặt của Băng Minh không thể nào đẹp nổi.
“Thật sao? Vậy chúng ta cùng xem xem đến cùng là ai có bản lĩnh hơn ai.”
Lời nói vừa dứt, Băng Minh đã ra tay lần nữa, thoắt cái trước mắt hiện lên từng luồng sáng trong suốt như đường kiếm sắc bén đang cuốn theo khí thế huỷ thiên diệt địa công kích trực tiếp đến động mạch chủ của Bách Lý Thần Hi.
Cũng cùng lúc đó, Băng Minh vẫn không quên lệnh cho những tên tiểu tốt đi theo hắn ta cũng tham gia vào trận chiến. Không hề khó để nhận ra, hắn ta đã thật sự quyết tâm phải gϊếŧ cho bằng được Bách Lý Thần, đồng thời cũng định sẽ hạ gục nàng trong thời gian ngắn nhất có thể.
Bách Lý Thần Hi nào phải dạng ăn chay? Nàng vung tay lên, ngoài trừ những người được phái đi hoàn thành nhiệm vụ như hai huynh đệ Văn Nhân Trạch, Văn Nhân Thụy thì toàn bộ thành viên của tổ chức đều đồng loạt xuất hiện, cứ như là đột nhiên biến ra từ trong không khí vậy.
Ăn chay: người hiền lành dễ bị ức hiếp.
Bởi vì trận chiến của Bách Lý Thần Hi và Băng Minh diễn ra quá mức kịch liệt nên xung quanh bắt đầu có đám người đến vây xem. Nhưng sau khi xuất hiện thương vong thì cả đám người đó đều chạy mất hết, vậy nên lúc này tại hiện trường chỉ còn lại đúng quân của hai phe.
“Dùng hết toàn bộ sức lực mà đánh, không cần nương tay.” Bách Lý Thần Hi đã nói như thế, thành viên của tổ chức đương nhiên sẽ không phớt lờ.
Chớp mắt, tiếng đánh nhau vang vọng không ngừng tại hiện trường, đủ loại luồn sáng sặc sỡ lóe lên, linh khí nổ mạnh, ảnh hưởng lan xa đến phạm vi mấy dặm, vài mét vuông gần đó đã biến thành phế tích.
Tu vi của Bách Lý Thần Hi không bằng Băng Minh nhưng tốc độ và phản ứng của nàng lại nhanh hơn Băng Minh, hơn nữa nàng còn là ma võ song tu cộng thêm ma pháp toàn hệ, vậy nên sau mấy chục chiêu so đấu, Băng Minh vẫn không chiếm được một chút lợi thế nào.
Đây không phải lần đầu tiên Bách Lý Thần Hi vượt cấp chiến đấu. Bây giờ đẳng cấp luyện dược của nàng đã lên tới lục phẩm trung cấp, trên đường chạy đến Băng Minh quốc, nàng luyện chế không ít đan dược, mà đan dược giúp làm tăng tu vi trong chớp mắt là loại mà nàng luyện chế nhiều nhất. Lúc này, thấy mình vẫn không đánh lại được Băng Minh, Bách Lý Thần Hi cũng không lo nghĩ gì nhiều, nàng nuốt vào một mạch mấy viên đan dược giúp tăng tu vi vào.
Cũng ngay lúc Bách Lý Thần Hi nuốt đan dược vào đó, tu vi của nàng lập tức được tăng lên mấy bậc, vượt qua cả Băng Minh.
Tất nhiên là loại đan dược này tuy tốt, nhưng vẫn có thời hạn. Nếu nàng không có cách nào gϊếŧ được Băng Minh trong thời gian đan dược phát huy công dụng thì nàng chỉ còn cách ngồi chờ Băng Minh đến gϊếŧ mà thôi. Bởi vì loại thuốc này có phản tác dụng rất lớn, nếu tu vi tăng lên một cấp thì đồng nghĩa với việc khi thuốc hết tác dụng, một canh giờ tu vi sẽ bị đốt cháy để làm nhiên liệu điều tiết cho lại các chức năng cho cơ thể.
Bách Lý Thần Hi dám can đảm làm như vậy cũng phần nào cho thấy được quyết tâm muốn gϊếŧ chết Băng Minh của nàng.
Võ kỹ Chân giai, Phá Thiên Trảm …
Bách Lý Thần Hi không do dự nhiều, trực tiếp dùng chiêu thức mạnh mẽ nhất, song song với câu nói vừa dứt của nàng, một thanh đại đao đột nhiên xuất hiện từ phía, sau đó nhắm thẳng vào Băng Minh rồi chém xuống.
Băng Minh muốn né tránh, nhưng cơ thể của hắn ta cứ như bị đông cứng tại chỗ, không thể động đậy mảy may. Theo bản năng, hắn ta muốn sử dụng võ kỹ để chống cự, nhưng đáng tiếc là lúc này đây, sự chống cự của hắn ta đã không còn chút tác dụng nào.
Đại đao sắc bén, đường chém rét lạnh, linh lực cường đại, sóng xung kích trí mạng, tất cả đều đang gắt gao giam cầm lấy Băng Minh. Băng Linh đứng ở một bên thấy vậy cũng bị dọa kinh hồn táng đảm, vốn cho rằng Băng Minh sẽ bị chém thành hai khúc, nào ngờ rằng đột nhiên có một bóng người xông tới nhanh như sao xẹt, ngay tại thời khắc quyết định đó cứu được Băng Minh ra, song còn đánh ngược lại Bách Lý Thần Hi một đòn.
Băng Linh thấy rõ hết thảy, theo phản xạ hô lên: “Thủ hạ lưu tình.”
Càng khiến người không thể ngờ được đó là ngay tại lúc này, Băng Linh lại đột nhiên lao ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT