Bách Lý Thần Hi đương nhiên là có cách, kể cả không có cách nào cũng phải vắt óc mà suy nghĩ ra cách, Nạp Lan Ngôn Kỳ, nàng nhất định phải cứu, không màng bất cứ giá nào.
Bách Lý Thần Hi nói: “Linh Diên, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, thật sự muốn ở bên cạnh Trúc Thanh sao?”
“Đúng thế.” Nếu như nàng ấy buông tay một lần nữa, mất Trúc Thanh một lần nữa thì đến chính nàng cũng khó có thể tha thứ cho mình.
Người khác có lẽ không biết Trúc Thanh là người như thế nào, chỉ thấy cái vẻ điên cuồng của chàng, nhưng nàng lại may mắn nhìn thấy rất nhiều mặt khác của chàng, chí ít chàng luôn không ngừng nỗ lực vì nàng.
“Linh Diên...” Trong lòng Trúc Thanh vô cùng cảm động, hắn nhìn Linh Diên với ánh mắt hết sức dịu dàng, nhưng chỉ thốt ra một tiếng gọi.
Linh Diên, nàng có biết, chỉ cần nàng không từ bỏ, cho dù Trúc Thanh từ bỏ tất cả cũng không tiếc không? Chỉ cần nàng bằng lòng ở bên cạnh Trúc Thanh.
Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Lời vừa dứt, Bách Lý Thần Hi dẫn đầu đi về phía trước, Ngự Thanh cùng đám người Đông Phương Thanh Thanh theo sát phía sau.
Bách Lý Thần Hi vừa đi không được mấy bước đã bị Linh Diên gọi lại: “Thần Hi, Trúc Thanh không thể nào vào đó được.”
“Là sao?” Nghe vậy, Bách Lý Thần Hi dừng bước lại, quay người hỏi Linh Diên.
“Toàn bộ người của Tinh Linh tộc sau khi phát hiện chuyện giữa ta và Trúc Thanh, mười mấy vị đại nhân cấp bậc tu luyện cao đã liên hợp với nhau tạo thần chú trong kết giới chỉ để đối phó với Trúc Thanh.” Ánh mắt Linh Diên có chút buồn bã.
“Đây chính là lý do mà ta không có cách nào vào được tộc Tinh Linh?” Cho đến lúc này, Trúc Thanh mới biết được, vì sao, sau khi Linh Diên bảo hắn buông tay, hắn muốn đến Tinh Linh tộc tìm Linh Diên nhưng làm thế nào cũng không vào được, cho dù hắn dùng cách gì đi nữa.
“Đúng thế.”. Linh Diên biết Trúc Thanh đã đến tìm nàng, thế nhưng nàng lại bất lực, không thể làm gì.
“Thần chú cấm vào?” Bách Lý Thần Hi nhìn về phía có kết giới nơi mà dùng mắt thường sẽ không nhìn thấy, trầm giọng thì thào.
Đám người Đông Phương Thanh Thanh không nói, Ngự Thanh tới gần Bách Lý Thần Hi hai bước theo bản năng, Linh Diên và Trúc Thanh đều nhìn về phía Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh, hình như hai người đặt tất cả hi vọng lên trên người bọn họ.
Bách Lý Thần Hi hỏi Ngự Thanh: “Nếu ta mở kết giới, Trúc Thanh có thể vào không?”
“Có thể.” Ngự Thanh thành thật trả lời, trước đây nó đã từng nói, trên đời này, không có gì kết giới có thể ngăn được nàng.
“Ta biết rồi.” Bách Lý Thần Hi gật đầu, quay đầu lại nói với Linh Diên và Trúc Thanh ở phía sau: “Ta có cách để đưa hắn vào.”
Nghe xong, khuôn mặt Linh Diên và Trúc Thanh đều hiện lên vẻ không thể tin được, nhưng sau khi không thể tin bọn họ lại mừng rỡ, đến chính bọn họ cũng không nhận ra, vào thời điểm này, bọn họ hết sức tin tưởng Bách Lý Thần Hi không một chút nghi ngờ.
Bách Lý Thần Hi nháy mắt ra hiệu với Ngự Thanh, Ngự Thanh bước sang trái nửa bước, vừa hay có thể chắn được tầm mắt của Linh Diên và Trúc Thanh.
Bách Lý Thần Hi tiến lên phía trước vài bước, tập hợp năng lực, ép ra một giọt máu, góc độ mà mọi người không nhìn thấy, nàng dùng sức bắn ra.
Một giọt máu đỏ tựa như mọc mắt, bay thẳng về phía kết giới.
Lúc máu chạm vào kết giới, kết giới lắc lư một cái, tạo nên một gợn sóng nhẹ, chỉ trong nháy mắt, máu hoà vào kết giới, vốn mà một kết giới trong suốt không nhìn thấy, lập tức được phủ lên một lớp đỏ mỏng, nhàn nhạt, nhưng cũng đủ để mắt thường có thể nhìn thấy.
Bách Lý Thần Hi vung tay lên, kết giới lập tức tản sang hai bên, mở ra một cái lỗ đủ để ba người có thể đi qua.
Ngự Thanh là người biết rõ nhất, mọi chuyện hoàn toàn nằm trong dự đoán; đám người Đông Phương Thanh Thanh cũng sớm quen với những bất ngờ của Bách Lý Thần Hi, cho nên, thấy nàng mở kết giới, cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhất là Đông Phương Thanh Thanh, nàng ấy cũng không chỉ một lần chứng kiến Bách Lý Thần Hi xâm nhập vào các loại kết giới; Linh Diên và Trúc Thanh lần đầu nhìn thấy, nhất là khi Bách Lý Thần Hi chỉ là một người phàm, làm sao bọn họ có thể không kinh ngạc chứ?
“Kết giới mở ra thật rồi sao?” Linh Diên không thể tin, nàng ấy lỗ hổng đủ để ba người bước vào, cho đến lúc này, nàng ấy mới thật sự tin tưởng, cho dù Bách Lý Thần Hi không cứu nàng ấy, không bảo nàng ấy mở đường cho nàng thì Bách Lý Thần Hi vẫn có bản lĩnh để tiến vào tộc Tinh Linh.
Ánh mắt nhìn Bách Lý Thần Hi của Trúc Thanh càng lúc càng đăm chiêu, nàng ấy rốt cuộc là ai? Tại sao có thể mở kết giới này ra? Tại sao Thần thú Thanh Long lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh nàng? Tì sao bên cạnh nàng lại có nhiều người không hề bình phàm?
Không phải Bách Lý Thần Hi không nhìn thấy ánh mắt dò xét của Trúc Thanh, chỉ là nàng lựa chọn bỏ qua.
Ngoại trừ Ngự Thanh, đến nàng cũng không biết mình là ai thì làm sao bọn họ có thể biết được?
“Đi thôi...” Bách Lý Thần Hi lên tiếng.
Lời vừa dứt, Bách Lý Thần Hi dẫn đầu tiến vào kết giới, Ngự Thanh cùng đám người Đông Phương Thanh Thanh b theo sát phía sau, Linh Diên và Trúc Thanh cũng nhìn nhau, sóng vai đi tới.
Trước khi tiến vào kết giới, Linh Diên và Trúc Thanh đều rất thấp thỏm, bọn họ sợ Trúc Thanh không qua được, cho đến khi thật sự tiến vào kết giới, quay đầu lại tận mắt thấy kết giới đóng lại, bọn họ mới tin.
Kết giới do những vị đại nhân cấp độ tu luyện cao của Tinh Linh liên hợp tạo thành, trong đó có cả tu vi của bọn họ, một khi có điều bất thường bọn họ lập tức sẽ cảm nhận được.
Ngay sau khi Bách Lý Thần Hi mở được kết giới, các vị đại thần của Tinh Linh đang bận bịu làm việc bỗng cảm thấy kết giới chuyển động, rất không bình thường, lập tức nhao nhao bỏ mọi việc trong tay xuống, lao đến lối vào. Trong đó bao gồm cả Vua Tinh Linh và Hoàng tử Tinh Linh Linh Hoàn.
Tốc độ của Bách Lý Thần Hi nhanh, tốc độ của Tinh Linh Vương bọn họ cũng không chậm, thậm chí có thể nói là nhanh như nhau.
Lúc đám người Bách Lý Thần Hi tiến vào kết giới, mới vừa đi không bao xa đã gặp phải đám người Vua Tinh Linh đi tới.
Lúc nhìn thấy Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh đã đi rồi lại quay lại, sắc mặt của Vua Tinh Linh và hoàng tử Tinh Linh Linh Hoàn đều thay đổi, sắc mặt của các vị đại thần chưa từng thấy Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh cũng không cần phải nói; lúc nhìn thấy đám người Đông Phương Thanh Thanh, Văn Nhân Trạch, Văn Nhân Thụy, Mộ Dung Thong, Thác Bạt Duệ, Độc Cô Diễm, Mẫn Gia, La Gia, sắc mặt sầm xuống; lúc nhìn thấy Hoàng đế tộc Huyết Trúc Thanh đứng cùng Linh Diên, sắc mặt tất cả mọi người đều tối sầm u ám.
“Linh Diên, chuyện này là sao?” Mặc dù cảm nhận được kết giới có sự khác thường, hình như không giống đến từ Linh Diên, cũng không giống đến Trúc Thanh tên mỗi lần đến đều không vào được rồi phải quay về, nhưng bọn họ hoàn toàn không coi đám người phàm Bách Lý Thần Hi và hai tên người bán thú Mẫn Gia, La Gia ra gì, hoặc là nói, bọn họ hoàn toàn nghĩ kết giới được mở ra có liên quan đến đám người Bách Lý Thần Hi, cho nên, bọn họ đương nhiên sẽ nhìn về phía Linh Diên.
Linh Diên tiến lên hai bước, chân mềm nhũn, quỳ xuống đất: “Mẫu hậu, các vị đại nhân, xin hãy thành toàn cho Linh Diên và Trúc Thanh...”
“Hỗn láo...” Vua Tinh Linh giận không thể kìm nén được: “Tại sao con lại không nghe theo lời khuyên bảo chứ? Lẽ nào thật sự phải có một ngày con bị hắn ăn, con mới hối hận sao? Hắn là Hoàng đế tộc Huyết, là quỷ hút máu…”
“Mẫu hậu, cho dù thân phận của chàng là gì, người Linh Diên yêu chỉ có chàng thôi.” Linh Diên òa khóc cầu xin: “Linh Diên đã từng nghe lời của mọi người, bảo chàng buông tay, cũng khuyên chính mình buông tay. Con cho rằng mình thật quên được chàng, thế nhưng, thời gian trôi qua, con mới phát hiện, vị trí của chàng trong trái tim con không giảm mà ngược lại còn tăng lên, con hoàn toàn không thể quên được chàng.”
“Từ trước tới nay, luôn là chàng nỗ lực giành lấy, lần này, Linh Diên cũng muốn cố gắng một lần.”
“Điên rồi, điên rồi...” Các vị đại thần đứng ở bên cạnh, người nào cũng đều tức giận, nói: “Công chúa, tại sao người vẫn không hiểu? Chúng ta đều vì tốt cho người, nam nhân tốt trong tộc Tinh Linh có rất nhiều, tại sao người lại cố chấp hết lần này tới lần khác muốn một người của tộc Huyết chứ?”
Tộc Tinh Linh và tộc Huyết, một quang minh một tối tăm, cũng khó trách người của tộc Tinh Linh lại phản đối cương quyết như vậy.
Có vị đại nhân nói: “Công chúa, cuộc sống bình yên người không muốn, chẳng lẽ người muốn cùng hắn đi hút máu sao?”
“Tộc Huyết hút máu để sống, nhưng ta cam đoan, Linh Diên đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng giống như chúng ta, nàng ở tộc Tinh Linh sống như thế nào thì đến tộc Huyết, nàng vẫn sẽ sống như thế.” Trúc thanh đi đến trước mặt Vua Tinh Linh, nhìn Linh Diên với ánh mắt thâm tình, con ngươi tràn đầy sự dịu dàng, nhưng lại nói cho Vua Tinh Linh các đại nhân ở đây nghe.
“Lời cam đoan của nam nhân hoàn toàn không đủ để tin, cam đoan của tộc Huyết các ngươi không thể tin.” Có đại nhân khịt mũi coi thường.
Ánh mắt Trúc Thanh tối đi, cuối cùng không nói gì nữa.
Bách Lý Thần Hi tiến lên hai trước, đứng ở bên cạnh Trúc Thanh, chậm rãi nói: “Vua Tinh Linh, còn nhớ một câu nói người từng nói không?”
Nghe vậy, Vua Tinh Linh giật mình, bà luôn có dự cảm không lành, lên tiếng thăm dò: “Không biết lời mà ngươi nói là...”
“Ta cứu Linh Diên, từng đòi của người trái tim Tinh Linh những bị người từ chối, lúc đó người nói: Bất luận ta đưa ra yêu cầu gì, người cũng đáp ứng, ngoại trừ trái tim Tinh Linh.” Bách Lý Thần Hi chậm rãi nói: “Lúc ấy, ta nói ta chỉ cần trái tim Tinh Linh, bây giờ ta thay đổi chủ ý, ta không muốn trái tim Tinh Linh nữa, ngươi sẽ đáp ứng với ta một chuyện khác?”
Bây giờ không muốn trái tim Tinh Linh, không có nghĩa là về sau không muốn trái tim Tinh Linh, cái thứ mà liên quan đến Nạp Lan Ngôn Kỳ có thể tỉnh lại được hay không, làm sao Bách Lý Thần Hi nàng có thể muốn chứ?
“Ngươi muốn ta đáp ứng ngươi chuyện gì?” Lúc Vua Tinh Linh nghe Bách Lý Thần Hi nói không muốn trái tim Tinh Linh, trong lòng cũng không hoàn toàn yên tâm, đối với chuyện Bách Lý Thần Hi có thể sẽ đưa ra điều kiện gì, trong lòng của bà đã có suy đoán.
Bách Lý Thần Hi nói: “Người không phải đã đoán được rồi sao?”
“Không được!” Vua Tinh Linh quả quyết lắc đầu, bà nói: “Linh Diên là của ta ta, là mạng sống của ta, làm sao ta có thể hạnh phúc cả đời của nó ra để đùa chứ? Nó vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, ta không thể nào làm loạn theo nó.”
“Làm sao người biết Linh Diên gả cho Trúc Thanh sẽ không hạnh phúc?” Bách Lý Thần Hi hỏi lại: “Người có từng nghĩ, tại sao Linh Diên và Trúc Thanh lại cố chấp như vậy không? Người có từng nghĩ, có khi nào hạnh phúc cả đời này của Linh Diên chỉ có Túc Thanh? Người có từng nghĩ, Linh Diên mất đi Trúc Thanh, mãi mãi không cách nào ở bên Trúc Thanh, trong lòng nàng ấy sẽ có cảm giác như thế nào?”
“Các người phản đối Linh Diên và Trúc Thanh ở bên nhau, thật sự chỉ là sợ Linh Diên phải chịu khổ? Hay là trong lòng các ngươi đang lo lắng chuyện khác? Tộc Tinh Linh và Tộc Huyết từng có khúc mắc, điều này mới khiến cho các ngươi phản đối dữ dội như vậy?”
Bách Lý Thần Hi lên tiếng hỏi, câu chữ sắc nhọn, sắc mặt của Vua Tinh Linh và các vị đại nhân khác thay đổi liên tục.
“Một người phàm nhỏ bé, có tư cách gì hỏi chuyển của tộc Tinh Linh chúng ta?” Sự nhẫn nại của các vị đại nhân kia đúng là không ra gì, Bách Lý Thần Hi vừa dứt lời, bọn họ đã mở miệng, ăn ý nhau thật đấy.
Bách Lý Thần Hi nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Vua Tinh Linh, nàng nói: “Vua Tinh Linh, quân vương không nói chơi, người từ chối trái tim Tinh Linh, chẳng lẽ còn muốn từ chối thêm lần nữa?” Dừng lại một chút “Thẳng thắn mà nói, lần này ta tới rừng Tinh Linh, ta đến tộc Tinh Linh, muốn có được trái tim Tinh Linh, cũng là vì cứu người trong lòng ta.”
“Thứ ta muốn, từ trước đến giờ luôn là trái tim Tinh Linh, ta từ bỏ nó mà muốn Linh Diên công chúa được hạnh phúc, cũng chỉ vì không muốn thấy một đôi có tình cảm với nhau bị chia cách mà thôi.”
“Nỗi thống khổ của sự chia cách, dày vỏ của nỗi nhớ, ta đã nếm trải quá nhiều rồi.”
“Ta với chàng, sinh ly tử biệt, ta chưa từng từ bỏ, từ đầu đến cuối ta vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó có thể cứu chàng. Linh Diên và Trúc Thanh đang sống rất tốt, chỉ là thân phận khác biệt mà thôi, các ngươi hãy tự hỏi chính mình, đây thật là lý do quan trọng nhất khiến các ngươi ngăn cản bọn họ ở bên nhau sao?”
“Tộc Huyết khát máu, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không sát hại người vô tội, hơn nữa thức ăn của bọn họ phần lớn là máu của ma thú, cái này thì có quan hệ gì chứ?”
“Mỗi một chủng tộc đều có phương thức sinh tồn khác nhau, chúng ta có lý do gì để yêu cầu một người ăn thịt phải chuyển sang ăn cỏ xanh?”
Nói đến đây, Vua Tinh Linh không tiếp tục cho Bách Lý Thần Hi cơ hội nói tiếp, ngược lại cướp lời của nàng: “Ngươi có nói thêm nữa cũng không có tác dụng, ở tộc Tinh Linh, hôn sự của công chúa đều do các vị đại nhân bàn bạc quyết định.”
“Hả?” Bách Lý Thần Hi nhíu mày, giọng nói lạnh buốt thấu xương, nàng lướt mắt qua, chậm rãi nói: “Là mấy vị này đại nhân này sao?”
“Một người phàm như ngươi có tư cách gì để quản chuyện của tộc Tinh Linh chúng ta?” Có người bất mãn.
Một người mở miệng, những người khác liền phụ họa theo: “Chuyện của tộc Tinh Linh và tộc Huyết không phải là chuyện đám người phàm các người quản.”
“Tộc Huyết khát máu vô tình, loài người không ít người đã bị bọn chúng công kích đúng không? Tại sao các ngươi lại có thể nói đỡ cho hắn chứ?”
“Hay là các ngươi là bị hắn uy hiếp?”
Nói đến đây, sắc mặt Bách Lý Thần Hi thay đổi rõ ràng, ánh mắt trầm xuống, trong nháy mắt đóng băng ngàn dặm, nàng nói: “Vua Tinh Linh, người là một Đế Vương mà ở trong gia tộc của mình lại không có địa vị, điều này thật khiến cho người khác hoài nghi rốt cuộc ai mới là chủ.”
“Vua Tinh Linh, lời nói thốt ra khỏi miệng, đều là phải chịu trách nhiệm, nếu người đã nói, ngoại trừ trái tim Tinh Linh, cái gì cũng có thể cho, vậy bây giờ phản đối lại là như thế nào?”
Dừng lại một chút, Bách Lý Thần Hi quay đầu nhìn về phía Linh Diên, hỏi: “Linh Diên, nếu để ngươi từ bỏ Trúc Thanh một lần nữa, ngươi có làm được không?”
Linh Diên ngước mắt nhìn Trúc Thanh, chỉ thấy Trúc Thanh nhìn nàng ấy với ánh mắt thâm tình, thậm chí có chút lo lắng, trái tim nàng mềm nhũn, khe khẽ lắc đầu.
Bách Lý Thần Hi lại nói: “Nếu bắt ngươi chọn giữa tộc Tinh Linh và Trúc Thanh, ngươi sẽ chọn ai?”
Lời này vừa nói ra, tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Linh Diên, giống như đang chờ đáp án của nàng ấy.
Linh Diên cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhòa đi, hỏi: “Mẫu hậu, các vị đại nhân, tại sao mọi người không thể thành toàn cho con và Trúc Thanh chứ? Con biết mọi ngươi tốt với con, thế nhưng, đã nhiều năm như vậy, con đã lớn rồi, con muốn làm chủ quyết định một lần. Mọi người yên tâm, con đường này là chính con lựa chọn, cho dù là hạnh phúc hay bất hạnh, con đều sẽ tự mình nếm trải.”
“Linh Diên...” Linh Hoàn nhìn muội muội của mình với ánh mắt không thể nào tin được: “Muội thật sự vì hắn mà từ bỏ chúng ta?”
Linh Diên không đáp, Bách Lý Thần Hi nói: “Nếu như các ngươi lo lắng tộc Huyết sẽ gây bất lợi cho tộc Tinh Linh, vậy thì ta dám lấy mạng người để đảm bảo rằng, quan hệ tốt với tộc Huyết sẽ chỉ có lợi cho tộc Tinh Linh mà không có chút bất lợi nào.”
“Lời cam đoan của ngươi, không đáng một đồng.” Có người khịt mũi coi thường.
“Nếu là Thần thú ta cam đoan thì sao?” Ngự Thanh đang đứng bên cạnh bỗng mở miệng, Uy Áp của Thần thú trong nháy mắt được phóng ra.
Trong lòng mọi người đều rất căng thẳng, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn mãnh liệt, nếu không phải Ngự Thanh chừng mực, những người trước mắt này, nhẹ nhất cũng sẽ miệng phun máu tươi, cơ thể trọng thương.
“Ngươi là Thần thú?” Vua Tinh Linh kinh ngạc nhìn Ngự Thanh.
“Ta chính là Thanh Long.” Ngự Thanh không hề che đậy hơi thở trên người mình, bỗng nhiên toàn thân phát ra bá khí chỉ Thần thú mới có.
“Bái kiến Thần thú Thanh Long...” Không ai có thể nghĩ đến, một người trông có vẻ là một nam nhân người phàm lại là Thanh Long đứng đầu tứ đại Thần thú, bọn họ không dám chần chừ, lập tức nhao nhao quỳ xuống.
“Đứng lên đi.” Ngự Thanh nói: “Vua Tinh Linh, chắc rằng ngươi cũng không hi vọng mất đi một đứa con gái tốt như Linh Diên đúng không? Các ngươi chưa từng tiếp xúc với Trúc Thanh, làm sao có thể biết được hắn không thích hợp với Linh Diên chứ?”
“Thần thú đại nhân, người không biết, tộc Huyết từng gϊếŧ không ít con dân của tộc Tinh Linh...” Vua Tinh Linh thở dài, nếu không phải như thế, bà cũng sẽ không phản đối quyết liệt như vậy.
Linh Diên là con gái của bà, làm sao bà lại không quan tâm? Hơn nữa những chuyện Trúc Thanh làm cho Linh Diên, bà biết rất rõ, nhưng bà không bỏ xuống được, cũng không quên được những mạng sống đó.
“Lẽ nào tộc Tinh Linh chưa từng gϊếŧ người của tộc Huyết?” Bách Lý Thần Hi cảm thấy cách nói này có chút hoang đường, nàng nói: “Các ngươi không nên đem ân oán của đời trước đặt lên đầu bọn họ, như thế này rất không công bằng với bọn họ. Cho dù Linh Diên lựa chọn các ngươi hay là lựa chọn Trúc Thanh, người đau khổ nhất chính là nàng ấy, nếu các ngươi thật sự yêu nàng, tại sao không thể buông bỏ những ân oán trước kia?”
Bách Lý Thần Hi lướt nhìn người của tộc Tinh Linh, bất ngờ nhìn thấy mấy vị đại nhân đang nháy mắt với Vua Tinh Linh, ánh mắt của nàng sáng lên nhưng cũng không nói gì.
Một lúc sau, Vua Tinh Linh lên tiếng: “Ta đương nhiên hi vọng Linh Diên hạnh phúc, thế nhưng ta nhất định phải khiến toàn tộc người trên dưới trong gia tốc đều gật đầu, như thế Linh Diên mới có thể thật sự hạnh phúc.”
“Các ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói.” Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh đều là người cực kỳ thông minh, vẻn vẹn một câu, đã đoán ra bọn họ có mưu đồ khác, hai người nhìn nhau, sau đó Ngự Thanh mới lên tiếng.
“Thần thú đại nhân, ngài cũng biết, tộc Tinh Linh đã tại ở rừng Tinh Linh ba vạn năm, bởi vì đại chiến thần ma thú ba vạn năm trước, gia tộc Tinh Linh bị trục xuất, không được quay trở lại đại lục Linh Xuyên...”
Khóe môi Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh bất giác nhếch lên, cuối cùng cũng nói trọng điểm rồi.
Bách Lý Thần Hi hỏi Ngự Thanh: “Ngươi nói xem, bây giờ chúng ta nói muốn trái tim Tinh Linh, cơ hội thành công là bao nhiêu?”
Ngự Thanh nói: “Chuyện này, vẫn nên lấy được máu của Đế Vương Trúc Thanh rồi tìm riêng Vua Tinh Linh để nói chuyện đi, dù sao chuyện này cũng không lớn không nhỏ.”
“Được, nghe ngươi.” Mặc dù Bách Lý Thần Hi nóng lòng có được máu của tộc Huyết và trái tim của Tinh Linh, nhưng nàng cũng biết không vội vàng được, nàng đã đợi một thời gian dài như vậy, có phải đợi thêm một hai ngày nữa cũng không sao.
Sau khi Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh có cùng ý kiến với nhau, Ngự Thanh mới nói: “Chuyện này, Thần thú ta không làm chủ được, nhất định phải đợi Phượng Hoàng đại nhân tỉnh lại mới có thể quyết định, có điều, Thần thú ta sẽ cố gắng thuyết phục Phượng Hoàng đại nhân.”
“Đa tạ Thần thú đại nhân.” Thấy được hi vọng, bất luận là ai, đều khó che giấu được niềm vui sướng.
Ngự Thanh nói: “Tính nết của Phượng Hoàng đại nhân như thế nào, các ngươi có lẽ không biết, có điều, đại chiến thần ma thú ba vạn năm trước, các ngươi hẳn là biết tại sao lại xảy sinh đúng không?”
Đám người im lặng, Ngự Thanh tiếp tục nói: “Năm đó, thần Tinh Linh cũng được coi là dốc hết sức, trước mặt ba vị tôn thần bà ta có quyền lên tiếng, có điều bà ta đối xử vô cùng khoan hồng độ lượng với thuộc hạ...”
Ngự Thanh nói đến đây liền dừng lại, Vua Tinh Linh nói: “Ta sẽ thương lượng cùng những người khác, Linh Diên bị nhốt lâu như vậy, thành ý của Trúc Thanh, chúng ta đều đã thấy, ơn cứu mạng cũng không thể không báo...”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện gần như đã thành rồi.
“Mẫu hậu dùng hạnh phúc của con để đổi lấy cơ hội giúp cả tộc người chúng ta quay trở về đại lục Linh Xuyên, ngươi không trách mẫu hậu?” Vua Tinh Linh có chút kinh ngạc hỏi Linh Diên.
“Mẫu hậu, nếu bỏ qua thân phận của Trúc Thanh, người có vui lòng chấp nhận chàng không?” Linh Diên không trả lời mà hỏi lại.
“Nếu như hắn không phải Hoàng đế của tộc Huyết, cho dù hắn chỉ là người phàm, mẫu hậu cũng là có thể chấp nhận.” Vua Tinh Linh thành thật trả lời.
Linh Diên nhoẻn miệng cười: “Như thế là đủ rồi!”
Trúc Thanh dịu dàng nhìn Linh Diên, đợi Linh Diên rời khỏi vòng tay của Vua Tinh Linh, hắn mới bước tới, cung kính nói: “Vua Tinh Linh, xin hãy yên tâm, Trúc Thanh nhất định sẽ không để cho người hối hận vì quyết định hôm nay.”
“Như thế thì tốt.”
Bởi vì thân phận của Ngự Thanh đã bị bại lộ, Vua Tinh Linh rất nhiệt tình bảo bọn họ ở lại, cái vị các đại nhân khác cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn đi chuẩn bị chu đáo, cố gắng để lại ấn tượng tốt nhất với Thần thú Thanh Long.
Ngự Thanh không quan tâm những chuyện kia, điều nó quan tâm chỉ có Bách Lý Thần Hi mà thôi.
Cũng vì biểu hiện của Ngự Thanh quá rõ ràng, khiến người ta không khỏi suy đoán rốt cuộc Bách Lý Thần Hi có thân phận gì, tại sao lại có được thái độ đó của Thần thú đại nhân?
Ngự Thanh không cho tộc Tinh Linh đáp án chuẩn xác, lúc gặp mặt riêng lại nói thẳng: “Các ngươi muốn quay trở về đại lục Linh Xuyên thì cũng phải bỏ ra thứ gì đó đúng không? Bây giờ có một cơ hội cho các ngươi thể hiện.”
“Các ngươi cũng biết, có thể trở về đại lục Linh Xuyên hay không, đều phải xem quyết định của Phượng Hoàng đại nhân, trái tim Tinh Linh, chính là vật mà năm đó Phượng Hoàng đại nhân đã ban cho Tinh Linh, lúc ngài chết đã trả lại cho tộc Tinh Linh, trở thành báu vật trấn áp tộc của tộc Tinh Linh. Các ngươi cũng nên biết rõ trái tim Tinh Linh này chỉ là đặt ở tộc Tinh Linh mà thôi, hiện tại, Phượng Hoàng đại nhân sắp tỉnh lại, chúng ta tạm thời thu hồi lại trái tim Tinh Linh.
“Nhưng mà Thần thú đại nhân...” Vua Tinh Linh rõ ràng rất khó xử: “Người cũng biết, trái tim Tinh Linh chính là báu vật trấn áp tộc của Tinh Linh tộc, muốn lấy đi, nhất định phải có được sự đồng ý của tất cả mọi người trong tộc.”
“Điều này, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, Thần Hi sẽ có cách để toàn bộ tộc Tinh Linh người nào cũng đều gật đầu đồng ý.”
Ngự Thanh vừa dứt lời đã có người vội vã chạy tới, còn không hành lễ đã lên tiếng: “Vua Tinh Linh, không xong rồi...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT