Nghe vậy, Mính Dương mỉm cười vô cùng tao nhã, nàng nói “Được, ta cho ngươi ái tình chi lệ.”

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy nhưng chứng tỏ sự quyết tâm của Mính Dương. Quả thật, nàng cũng là đang đánh cược, dùng hạnh phúc nửa đời còn lại của mình để cược, thắng - nàng sẽ có được hạnh phúc cả đời, thua - từ nay về sau nàng mất đi hạnh phúc, mà tiền đặt cược chính là trái tim của Viêm Kỳ. Tất nhiên còn có một suy tính khác nữa đó chính là sinh mệnh bấp bênh của nàng.

Có thể nói, đưa ra được quyết định này một khi Mính Dương rơi lệ, sẽ không còn lựa chọn nào khác nữa, hoặc là hạnh phúc cả đời, hoặc là cô độc cả đời.

Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh yên lặng nhìn Mính Dương, trong lòng cảm thấy có phần khó chịu, nhưng ngoài mặt không có biểu cảm gì, càng không nói gì.

Nếu có thể, Bách Lý Thần Hi cũng không muốn lấy đi thứ quý giá của Mính Dương và Viêm Kỳ, nhưng có thể có lựa chọn khác sao? Nàng cũng là bất đắc dĩ, để cứu Nạp Lan Ngôn Kỳ, nàng cũng chỉ có thể làm như vậy.

Long Vương dù không muốn nhưng cũng phải chấp nhận, hắn nhìn Mính Dương, nói: “Mính Dương, ngươi thật sự muốn như vậy sao? Ngươi làm như vậy có đáng không?”

“Phụ vương, nhi thần tin tưởng Viêm Kỳ.” Mính Dương ngoái đầu nhìn Long Vương, khẳng định.

Nhất thời, Viêm Kỳ xúc động đến sững người?

Rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm mới có thể tin tưởng như vậy?

Trong lòng Viêm Kỳ vui sướng không nói nên lời, Mính Dương có thể vì hắn mà làm như vậy, hắn mất Long Châu thì có đáng gì?

Viêm Kỳ nói “Ta sẽ dùng cả đời này của ta để yêu nàng, sẽ không để nàng phải chịu tổn thương nào, dù chỉ là một chút.”

“Ta tin ngươi!” Vẫn câu nói đó, đơn giản chỉ cần như vậy.

Vừa dứt lời, Mính Dương không do dự nữa, đưa tay lấy Long Châu, lại bị Viêm Kỳ ngăn lại “Chờ một chút...”

Mính Dương ngoái đầu nhìn lại, bối rối nhìn Viêm Kỳ.

Viêm Kỳ cùng Mính Dương hai mắt nhìn nhau, hỏi “Mính Dương, nếu như ta không thể duy trì hình người chỉ có thể là một con rồng, nàng có nguyện ý ở cạnh ta hay không?”

Long Châu ẩn chứa đựng tu vi của Viêm Kỳ, một khi rời khỏi cơ thể, hắn sẽ không thể duy trì hình người.

Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh cũng nhìn Mính Dương, Mính Dương sửng sốt một chút, lập tức hỏi “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Viêm kỳ lắc đầu, nói “Ta muốn câu trả lời của nàng.”

“Bất luận ngươi biến thành bộ dạng gì, ta đều ở bên cạnh ngươi.” Mính Dương không muốn hỏi nhiều, trả lời một cách chắc chắn.

Viêm Kỳ mỉm cười, đối với Bách Lý Thần Hi nói “Nơi đây không gian quá nhỏ, chúng ta đổi một chỗ khác đi.”

“Được!” Bách Lý Thần Hi cũng không phản đối, nàng đã nhìn thấy chân thân của Ngự Thanh, Viêm Kỳ chắc cũng không nhỏ hơn Ngự Thanh bao nhiêu, không gian ở đây quả thật hơi nhỏ.

Vừa dứt lời, Bách Lý Thần Hi quay người rời đi, Ngự Thanh theo sát phía sau, Viêm Kỳ cũng đuổi theo, Mính Dương cũng không ở lại nhiều, đi theo sau.

Tuy nhiên, trong nội tâm Mính Dương đầy nghi ngoặc, cũng có một loại dự cảm bất an, hỏi “Viêm Kỳ, có phải ngươi đã đồng ý với bọn họ điều gì hay không?” Nếu không, tại sao lại hỏi nàng một câu như vậy?

“Ta đã hứa giao Long Châu cho nàng ta.” Lúc này, họ đã dừng lại, đây là vùng biển tu luyện trong Long cung, có không gian đủ lớn, thường ngày cũng ít người lui tới, lúc này chỉ có bốn người bọn họ. Cho nên, Viêm Kỳ cũng không có gì phải giấu giếm, thẳng thắn nói với Mính Dương.

“Ngươi điên rồi?” Mính Dương quả thực không thể tin vào tai của mình, Long Châu đối với hắn quan trọng như thế nào, hắn biết rõ hơn ai hết, vì sao có thể dễ dàng giao cho người phàm? Cho dù người này không phải tầm thường.

“Đây là ta đã đồng ý với nàng ta.” Viêm Kỳ nói “Long Châu không còn, ta có thể tu luyện lại, nhưng nếu ta mất nàng, Viêm Kỳ này làm thế nào sống quãng đời còn lại?”

“Ngươi vì muốn bên cạnh ta mới đồng ý đem Long Châu cho bọn họ sao?” Mính Dương rất thông minh, suy nghĩ một hồi, liền đem sự tình xâu thành chuỗi, kinh sợ nói ra.

“Chẳng phải nàng cũng sẽ mất đi Ái tình chi lệ hay sao?” Viêm Kỳ nói “Thực xin lỗi, ta một đã sớm biết nàng ta muốn thứ gì,ái tình chi lệ, nhưng ta vẫn đưa nàng đến...”

“Ái tình chi lệ là ta cam tâm tình nguyện cho nàng ta.” Mính Dương cắt ngang Viêm Kỳ, nói “. Ngươi là đồ ngốc sao? Tại sao phải hứa giao Long Châu, ngươi biết rõ...”

“Mính Dương, vừa rồi ta đã nói, không có gì quan trọng hơn nàng cả.” Viêm Kỳ ngắt lời Mính Dương, nói: “Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, mất Long Châu thì sao chứ?” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Có lẽ như vậy cũng chưa hẳn là xấu. Trước kia đều không có thời gian ở cùng nàng, Sau này cơ hội rồi, có thể mang nàng đi đến những nơi mà nàng muốn.”

Mính Dương biết Viêm Kỳ đang an ủi nàng, trong lòng càng thêm khó chịu, nàng hỏi Bách Lý Thần Hi “Ngươi thật sự muốn Long Châu của chàng?”

“Đúng vậy!” Bách Lý Thần Hi nói.

“Ngươi lấy Long Châu để cứu người mà ngươi thích?” Mính Dương tò mò nhìn Bách Lý Thần Hi, hỏi.

“Đúng vậy!” Bách Lý Thần Hi cũng không giấu giếm.

“Nếu như Viêm Kỳ quyết định đem Long Châu giao cho ngươi, vậy thì ta không còn gì để nói.” Mính Dương khẽ thở dài.

Ngay sau đó, Mính Dương liền bắt đầu dùng nội công của mình lấy ái tình chi lệ.

Bách Lý Thần Hi, Ngự Thanh, Viêm Kỳ ba người đều chăm chú nhìn Mính Dương. Chỉ thấy nàng đứng yên bất động, toàn thân tản ra ánh sáng màu đỏ, lấp lánh với một nét u buồn trong ánh mắt.

Một lát sau, ánh sáng màu đỏ dần biến mất, Mính Dương chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt óng ánh từ mắt bên phải của Mính Dương rơi xuống.

Cùng lúc đó, Mính Dương mở ra hai mắt, giơ tay ra tiếp nhận giọt nước mắt kia.

Đợi đến Mính Dương mở bàn tay ra, giọt nước mắt đã ngưng tụ thành một viên ngọc, phát sáng lấp lánh.

“Ái tình chi lệ.” Mính Dương đem ái tình chi lệ đưa lên cho Bách Lý Thần Hi, nhẹ giọng nói.

Lúc này Mính Dương không có biểu hiện gì khác thường, dường như Ái tình chi lệ đối với nàng, không hề có tác dụng gì.

Bách Lý Thần Hi đón lấy Ái tình chi lệ, cẩn thận từng li từng tí mà cất kỹ, tiến tới nhìn về phía Viêm Kỳ.

Ánh mắt Viêm Kỳ dừng trên người Mính Dương, ánh mắt không tránh khỏi có chút lo lắng.

“Mính Dương, ngươi không sao chứ?” Biết rất rõ ràng mất đi ái tình chi lệ, đối với Mính Dương mà nói, căn bản cũng không có gì nhưng Viêm Kỳ vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Không sao!” Mính Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Viêm Kỳ với ánh mắt bình tĩnh không dao động, nhưng lại mang theo lo lắng không nói nên lời, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân khiến ái tình chi lệ mất đi.

“Đừng lo lắng.” Viêm Kỳ hiểu được Mính Dương đang lo lắng điều gì liền nhẹ giọng an ủi.

Vừa dứt lời, Viêm Kỳ lui về phía sau vài bước, sau đó bắt đầu dùng sức lấy Long Châu.

Lập tức, một tia sáng trắng tỏa ra, cả người Viêm kỳ bị vây chặt bên trong, dáng vẻ Viêm Kỳ có chút biến hóa, dường như không còn chật thật nữa.

Nơi này thuộc lãnh địa Long cung, cách Long cung cũng không xa, Viêm Kỳ mạnh mẽ bắt lấy Long Châu, tu vi giải phóng, người quen với hơi thở của rồng đều có thể dễ dàng nhận ra.

Bách Lý Thần Hi đã nghe Ngự Thanh nói qua, ép một viên Long Châu là một quá trình vô cùng đau đớn. Nếu Long Châu bị mất, Viêm Kỳ sẽ trở về chân thân ngay lập tức, cơ thể sẽ bị suy yếu trong một khoảng thời gian dài.

Lúc này, Bách Lý Thần Hi tận mắt chứng kiến Viêm Kỳ đau đớn lấy ra viên Long Châu, trong lòng nhất thời cảm thấy không đành lòng.

Vì một chữ “Yêu” thật khó diễn tả hết. Vì được ở bên cạnh người mình yêu, trả giá như vậy có làm sao?

Khóe mắt Mính Dương đều đã đỏ hoe, chẳng qua không có giọt nước mắt nào.

Viêm Kỳ vận dụng công lực của bản thân, đẩy viên ngọc bên trong cơ thể, nơi phát ra ánh sáng chói nhất chính là Long Châu.

Bách Lý Thần Hi, Ngự Thanh, Mính Dương đều có thể nhìn thấy rõ ràng Long Châu bên trong cơ thể Viêm Kỳ, dưới tác động của hắn dần dần đi lên, sắc mắt Viêm Kỳ cũng theo Long Châu mà biến đổi trở nên khó nhìn hơn.

Long cung ở cách xa nơi đó Long Vương, Vương phi cùng các vương tử khác đều cảm thấy khác thường, vội vàng chạy đến, liền nhìn thấy cảnh Viêm kỳ đang đẩy Long Châu ra ngoài.

Mọi người kinh hãi, Long Vương rống to “Viêm Kỳ, ngươi đang làm cái gì? Còn không mau dừng lại ngay?”

Vương phi cũng đỏ mắt hét lên, “Kỳ nhi, con đang làm cái gì đó? Không muốn sống nữa sao?”

Quên mất là, nếu ép lấy Long Châu, không cẩn thận sẽ tìm đến cái chết!

Các vương tử khác cũng cảm thấy khiếp sợ, nhao nhao khuyên nhủ “Đại ca, có gì không thể từ từ nói hay sao? Vì sao phải lấy Long Châu?”

“Long Châu chính là tu vi của ngươi, không còn Long Châu, ngươi sẽ phải bắt đầu lại...”

“Đây là ta đồng ý với Thần Hi cô nương...” Vẻ mặt Viêm Kỳ đau đớn, mồ hôi lạnh chảy toát ra, không khó để nhìn ra hắn ép lấy Long Châu đau đớn đến chừng nào.

Nghe vậy, Long Vương, Vương phi, cùng các vương tử đều chuyển ánh mắt sang Bách Lý Thần Hi. Bách Lý Thần Hi nói “Đúng, cái này chính là điều kiện để Viêm Kỳ và Mính Dương ở bên nhau, Long Châu và ái tình chi lệ.”

Bách Lý Thần Hi sở dĩ nói như vậy, đơn giản cũng là hy vọng Long Vương không khó xử trước Viêm Kỳ cùng Mính Dương, nếu nói là Viêm Kỳ vì đạt được mục đích này mà mất Long Châu. Như vậy, Mính Dương cũng mất đi ái tình chi lệ quý giá nhất của mình để có được tình cảm này.

Long Vương cùng Vương phi, cũng như các hoàng tử đều khiếp sợ, Long Vương cùng Vương phi càng thêm tiếc nuối. Nếu như trước đây họ đồng ý để Viêm Kỳ và Mính Dương ở cạnh nhau, không đem Viêm Kỳ đuổi ra khỏi biển Đông Hải. Như vậy, Viêm Kỳ sẽ không gặp gỡ Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh, và hắn không đồng ý điều kiện của Bách Lý Thần Hi để ở cùng Mính Dương, và mọi thứ sẽ không đi đến sự việc như hôm nay.

Trên thế giới có rất nhiều thứ, duy chỉ có không có ‘nếu như’, bất luận là Long Vương, Vương phi, hay các vương tử, đều rất muốn lên ngăn cản Viêm Kỳ. Thế nhưng bọn họ không dám lại gần, sợ là bọn họ ngăn cản, ngược lại sẽ hại Viêm Kỳ.

Đến lúc này, bọn họ chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng lên Bách Lý Thần Hi, Vương phi nói “Bách Lý cô nương, Long Châu đối với rồng mà nói chính là tất cả, một khi mất đi, rất khó để tu luyện trở lại.”

Long Vương tiếp lời Vương phi, tiếp tục nói “Bách Lý cô nương, ngươi muốn cái gì cũng có thể, chỉ cần cô buông tha cho Viêm Kỳ?”

“Nghe các ngươi nói như vậy, có vẻ như ta muốn mạng sống của Viêm Kỳ?” Bách Lý Thần Hi tỏ ý không rõ mà hỏi lại, nhàn nhạt ngữ khí, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào.

“Bách Lý cô nương...”

“Đại ca...”

Long Vương đang định nói cái gì nữa, nhưng nghe âm thanh thất thanh của các vương tử truyền tới, vô cùng kinh ngạc, những lời muốn nói liền nuốt trở lại.

Ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Long Châu đã gần đến cổ họng Viêm Kỳ.

Ánh sáng màu trắng ngày càng mạnh mẽ, Viêm Kỳ sắc mặt đã trở nên khó coi tới cực điểm.

Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh trong lòng đều xúc động, nhưng cũng không có nói gì.

Kỳ thật, Ngự Thanh với tư cách Thần Thú, tu vi lại khôi phục được bảy phần, hoàn toàn có thể trong nháy mắt lấy Long Châu trong cơ thể Viêm Kỳ, đáng tiếc...

Bách Lý Thần Hi ngước mắt nhìn về phía Mính Dương, phát hiện, Mính Dương sắc mặt so với Viêm Kỳ không tốt hơn bao nhiêu, chứng kiến Viêm Kỳ đau đớn như vậy, dù là không rơi nước mắt nhưng trong lòng cũng đau thấu tâm can?

“Viêm Kỳ...” Ngoại trừ Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh, mọi người ở đây vẻ mặt đều đau buồn.

“Viêm Kỳ, dừng lại.” Long Vương cố gắng ngăn lại Viêm Kỳ, lại bị Viêm Kỳ ngăn cản, hắn nói “Phụ vương, đây đều là nhi thần cam tâm tình nguyện.”

“Kỳ nhi...” Vương phi đi đến chỗ Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh, khóc lóc cầu xin “Bách Lý cô nương, bất luận ngươi muốn cái gì, chúng ta cũng có thể cho, chỉ cầu ngươi buông tha Kỳ Nhi, Ngự Thanh đại nhân, cầu ngài khuyên nhủ Bách Lý cô nương?”

“Ta chỉ muốn Long Châu.” Bách Lý Thần Hi nói “Ta đến Đông Hải, mục đích chính là Long Châu cùng ái tình chi lệ, ái tình chi lệ Mính Dương đã cho, Long Châu, ta cũng nhất định sẽ mang đi.”

“Nếu như ngươi thật sự muốn Long Châu, hãy lấy của ta đi.” Vương phi vừa khóc vừa nói.

“Nếu quả thật có thể tùy ý lấy một viên Long Châu, ta cần gì phải bắt ép Viêm Kỳ?” Bách Lý Thần Hi nói “Với năng lực của Thanh Long, muốn lấy Long Châu của ai mà không được? Những điều ta muốn là người đó phải cam tâm tình nguyện giao Long Châu.”

“Ta tất nhiên là cam tâm tình nguyện cho, nếu ngươi muốn, ta sẽ đưa...” Vương phi đang nóng lòng, vội vàng nói, lời nói chưa xong, liền bị Bách Lý Thần Hi cắt ngang, nàng nói “Đã không còn kịp rồi...”

Nghe lời này, mọi người đều im bặt.

Ngước mắt nhìn, Long Châu trong cơ thể Viêm Kỳ đã nằm gọn trong miệng hắn, sắc mặt của hắn tái nhợt không thể diễn tả được nữa.

Bao quanh Viêm Kỳ ánh sáng càng ngày càng chói mắt, đột nhiên dần mờ nhạt rồi tụ lại một chỗ.

Viêm kỳ há miệng, Long Châu từ trong miệng hắn bay ra, tựa như biết trước, đi thẳng đến Bách Lý Thần Hi.

Vừa lúc Long Châu rời khỏi cơ thể, Viêm Kỳ cả thân thể đều bị đánh về nguyên hình.

Một con Bạch Long to lớn, yếu ớt nằm dưới đất, bởi mất Long Châu mà tu vi cũng không còn, vảy trên người hắn nhìn rất mờ mịt, không có chút ánh sáng nào.

Mính Dương bơi tới trước mặt Viêm Kỳ, vô cùng thương yêu mà xoa Viêm Kỳ đầu.

Long Vương, Vương phi, cùng các hoàng tử thấy thế cũng chạy đến chỗ Viêm Kỳ, nhưng họ không có làm gì thêm, ánh mắt đau lòng nhìn hắn.

Bách Lý Thần Hi đưa tay tiếp nhận Long Châu, bỏ vào trong nhẫn không gian, đi đến chỗ Viêm Kỳ, duỗi tay ra, đem viên đan dược không biết đã chuẩn bị từ bao giờ vào miệng hắn, nói”.Những thứ này đều là đan dược tự ta điều chế, có thể giúp ngươi mau chóng hồi phục.”

Viêm Kỳ nuốt viên đan dược, quả nhiên cảm giác khá hơn một chút, hắn nói “Bách Lý cô nương, cám ơn!”

“Là ta cảm ơn ngươi chứ.” Bách Lý Thần Hi nói.

“Hy vọng cô sớm chữa khỏi bệnh cho người trong lòng của mình.” Mính Dương chân thành chúc phúc.

“Ta sẽ cố gắng.” Bách Lý Thần Hi nói “Ngày hắn tỉnh lại, ta nhất định sẽ đến thăm các ngươi.”

Ngự Thanh cũng không nói gì, với tư cách thần thú Thanh Long, đối với con dân của hắn, hiện tại đã khôi phục được bảy phần tu vi, nó hoàn toàn có thể giúp đỡ Viêm Kỳ nhiều hơn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play