Nỗi đau khi bị liệt hỏa thiêu đốt, chỉ có tự mình trải nghiệm mới hiểu rõ được.
Bách Lý Thần Hi cứ nghĩ mình có thể chịu đựng được nên cứ kiên trì hết lần này đến lần khác, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã trên mặt đất, đừng nói tóc, đến cả những sợi lông mao nhỏ xíu trên người nàng cũng bị đốt rụi.
Bách Lý Thần Hi mất hết ý thức nằm trên mặt đất, phần bụng thậm chí là toàn thân đều tỏa ra ánh sáng đỏ, có thể thấy Hỏa linh châu đang hoạt động mạnh mẽ trong người nàng thế nào.
Ngay lúc ánh sáng của Hỏa linh châu đang ngày càng mạnh thêm thì đột nhiên có một luồng tinh thần lực mạnh mẽ tỏa ra từ thân thể của Bách Lý Thần Hi, ánh sáng tím nhàn nhạt lại dần dần khống chế được ánh sáng đỏ chói mắt, tụ thành hình dạng một nữ tử trông giống nàng ấy đang đứng yên, im lặng bảo vệ nàng (息心守护), ánh sáng tím vờn quanh, cảm giác như thần tiên vậy.
Nói tới Nạp Lan Ngôn Kỳ bị mất liên lạc với Bách Lý Thần Hi đang muốn phát điên tới nơi rồi, kẻ bị hỏi thăm đầu tiên chính là Tư Đồ Mộng Liên.
Tư Đồ Mộng Liên bị thương nặng mới khỏi, bên tai vẫn còn văng vẳng lời nói của Nạp Lan Ngôn Kỳ, vẫn chưa hết đau lòng thì thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ lại đến thăm lần nữa, ả ta còn chưa kịp vui mừng nhưng nhìn đến sắc mặt của Nạp Lan Ngôn Kỳ, lời đã ra đến miệng ngưng bặt đi.
Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ đang rất vội, không lo được nhiều điều, càng lười vòng vo với Tư Đồ Mộng Liên, hỏi thẳng ả ta: “Thần Hi mất tích, có phải do ngươi làm hay không?”
Chỉ có mười chữ đơn giản lại khiến Tư Đồ Mộng Liên như rơi vào hầm băng: “Huynh không tin tưởng ta đến vậy sao? Nàng mất tích thì có liên quan gì tới ta? Ta đang bị thương thì có thể làm cái gì được chứ?”
“Thật sự không phải ngươi làm sao?” Hiện tại Nạp Lan Ngôn Kỳ đối với Tư Đồ Mộng Liên, đã không còn loại tin tưởng như trước kia.
“Không phải!” Tư Đồ Mộng Liên trả lời gọn gàng dứt khoác, nhưng cũng đủ phần buồn bã: “Sao lại không tin ta?”
“Mộng Liên, ngươi đã làm những gì với Thần Hi, không lẽ còn cần ta nói ra từng chuyện sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Mộng Liên, ngươi phải biết rằng, Thần Hi đối với ta mà nói là quan trong cỡ nào, ta mong ngươi không lừa gạt ta, bằng không thì một chút tình cảm cuối cùng giữa chúng ta cũng không còn.”
“Chuyện bây giờ huynh làm có suy xét đến tình cảm trước đó giữa chúng ta sao? Huynh có xem ta là tiểu sư muội của huynh sao? Ta giúp huynh thượng vị, giúp huynh ổn định quốc gia, chẳng lẽ bao nhiêu đó còn không đủ để huynh tin tưởng ta sao?” Tư Đồ Mộng Liên đỏ cả mắt, ả ta làm những chuyện đó là vì cái gì chứ? Vì sao lại không thể chấp nhận Bách Lý Thần Hi? Còn không phải là do yêu hắn sao, yêu đến bất chấp tất cả, kể quả đến một chút tin tưởng hoàn toàn cũng chẳng có được, sao ả có thể không tổn thương đây? Sao có thể không khó chịu được chứ?
“Là tự tay ngươi đã khiến sự tin tưởng của ta dần mất đi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ quăng một câu rồi quay đầu đi không thèm ngoảnh lại.
Mộng Liên, tốt nhất đừng để ta biết chuyện Thần Hi mất tích có liên quan tới ngươi, nếu không…
Ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ tối sầm đi, trong đầu lóe lên một tia sắc bén, sau đó lại thấy lo lắng vô cùng.
Bách Lý Thần Hi mất tích, Nạp Lan Ngôn Triệt cũng biến mất ngay từ đầu. Lúc hắn chạy vào cung thì Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng đang vội vã trở về từ Điện Quang Minh.
“Hoàng huynh, nghe nói Hoàng tẩu đã mất tích?” Nạp Lan Ngôn Triệt hỏi thẳng vấn đề, trong lời nói chứa sự lo lắng: “Liên tâm giới không liên lạc được sao?”
“Nếu Liên tâm giới có thể liên lạc được, ta cần gì phải lo lắng như thế?” Nạp Lan Ngôn Kỳ không khỏi thất vọng, nói: “Ta luôn mong nàng được bình an, nhưng lần nào cũng bất lực mà nhìn nàng bị thương.”
“Hoàng huynh, huynh đừng nghĩ nhiều quá.” Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Có lẽ tình tình không tồi tệ như tưởng tượng đâu, Thần thú Thanh Long cũng đi cùng với Hoàng tẩu, và còn một đám tử sĩ nữa, nói không chừng là Liên tâm giới có vấn đề gì đó.”
“Ta cũng mong là mình đã nghĩ nhiều.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Nhưng trong lòng ta vẫn luôn có dự cảm xấu.” Dừng một chút: “Đệ có biết bọn họ đã đi đâu không?”
“Đi đâu?” Nạp Lan Ngôn Triệt không khỏi nghiêm túc hẳn lên.
“Vô Vọng Sơn.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Vô vọng vô vọng, những người lên Vô Vọng Sơn, chưa có ai được sống sót trở về.”
“Đệ vẫn luôn cho rằng Hoàng tẩu không phải người thường, lần nào nàng cũng có thể tạo ra kỳ tích, vậy thì lần này nhất định cũng sẽ như vậy.” Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Có lẽ nàng chỉ đang ở một nơi nào đó mà Liên tâm tới không hoạt động được mà thôi.”
Nghe cách nói của Nạp Lan Ngôn Triệt, Nạp Lan Ngôn Kỳ bỗng nhớ tới một chuyện: Thân thể Thần Hi rất đặc biệt, có thể tự chữa lành, dù có gặp nguy hiểm thì vẫn còn Thần thú Thanh Long và thành viên của tổ chức Quang che ở phía trước.
Trong một chốc, Nạp Lan Ngôn Kỳ suy nghĩ ngàn vạn điều, nói: “Triệt, chuyện Liệt Diễm Quốc giao cho đệ trước, ta phải đến Vô Vọng Sơn tìm nàng.
“Được!” Lúc này Nạp Lan Ngôn Triệt không thể nói ra nửa chữ từ chối.
Nạp Lan Ngôn Kỳ dặn dò Nạp Lan Ngôn Triệt vài chuyện quốc sự rồi nhanh chóng quay người đi khỏi, dùng tốc độ nhanh nhất mà đi về hướng Vô Vọng Sơn.
Đáng tiếc Bách Lý Thần Hi còn đang hôn mê, Nạp Lan Ngôn Kỳ đến Vô Vọng Sơn, đi xuyên qua lớp sương mù trong rừng, nhìn thấy sườn núi trống trải có dấu vết bị lửa đốt bừng bừng, chỉ có bóng dáng của Bách Lý Thần Hi là chẳng thấy đâu, hoặc nói, đã biến mất từ lâu.
Cây xây cao đến tận trời, sương mù lượn lờ không khí khô hanh, Nạp Lan Ngôn Kỳ đứng bên ngoài lớp sương mù, nhìn thật lâu cũng không thấy điểm cúi, nhất thời trong lòng có đủ loại suy nghĩ.
Thần Hi, rốt cuộc nàng đã đi đâu?
Nạp Lan Ngôn Kỳ không mai mắn như Bách Lý Thần Hi, trên đường về gặp phải ma thú cấp bậc khá cao, lần đầu tiên hắn phát huy hết thực lực của mình.
Đủ thứ hào quang bao phủ, cắt ngang sương mù, sát khí đằng đằng như muốn hủy trời diệt đất.
Trong Vô Vọng Sơn lại tiếp diễn một trận đánh nhau chấn động lòng người.
Sau lớp sương mù yên tĩnh trong rừng thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng thét lớn, từng tiếng kêu tiếng nghe thảm thiết lại thê lương.
Khóe môi Nạp Lan Ngôn Kỳ chứa nụ cười lạnh, lấy hình thức gϊếŧ chóc này để trút hết lo lắng và sợ hãi của mình trong mấy ngày nay.
Võ kỹ Thiên giai cộng với ma pháp của Ma pháp sư cấp bốn, động một chút đã phá nát một mảnh rừng xanh.
Tia sáng cắt qua sương mù trong rừng, cây cối đổ rạp, thây phơi khắp chốn, mau chảy thành dòng, trong không khí ngập mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.
Đợi khi xung quanh yên tĩnh trở lại thì tâm trạng của Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng thay đổi, hắn không thèm nhìn lại những thi thể ma thú kia, quay đầu rời khỏi Vô Vọng Sơn.
Thần Hi, nàng nhất định không xảy ra chuyện gì mà, phải không? Tu vi tăng nhanh của nàng, còn thêm một Thần thú một nhóm tử sĩ, ma thú ở Vô Vọng Sơn ăn bản là không thể làm gì nàng.
Thời gian cỏ thất sắc sinh trưởng đã quá rất lâu rồi, có phải nàng đã dẫn bọn họ đến Hoán thành rồi không?
Ở chung chưa được bao lâu nhưng giữa Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi đã có một loại tin tưởng khó lung lay, một loại ăn ý khó nói thành lời.
Bách Lý Thần Hi tin Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Kỳ hiểu Bách Lý Thần Hi.
Nhớ tới hiện tượng lạ xuất hiện ở Hoán thành vẫn chưa tan biến, Nạp Lan Ngôn Kỳ đoán Bách Lý Thần Hi sẽ đến Hoán thành, hán tin rằng, chỉ cần Bách Lý Thần Hi còn sống thì nhất định sẽ tới đó.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đoán không sai, quả thật Bách Lý Thần Hi sẽ đến Hoán thành, chỉ là còn lâu mới đến nhanh như vậy được, bây giờ nàng còn đang phải đấu với Hỏa linh châu.
Hỏa linh châu đã tồn tại được mười mấy vạn năm, vốn là một sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm, tới gần nó sẽ bị đốt thành tro bụi ngay lập tức, mà nàng không những bắt nó, mà còn nuốt luôn.
Cũng mai Bách Lý Thần Hi không phải người phàm, thân thể nàng có khả năng tự chữa lành, hỗn độn bảo thể bảo vệ nàng khỏi lửa đang cháy bừng bừng, khiến cho nàng tìm được đường sống từ cõi chết.
Đợi đến lúc ánh sáng đỏ trên người Bách Lý Thần Hi nhạt dần rồi biến mất thì đã là ba tháng sau.
Sau khi ánh sáng đỏ biến mất, Bách Lý Thần Hi cũng không tỉnh lại ngay, nàng vẫn yên tĩnh nằm đó, chìm vào giấc ngủ bình yên, tinh thần lực lúc đầu cũng không tản đi, những sợi tóc vốn bị Hỏa linh châu đốt cháy dần dần dài ra, thân thể được khôi phục lại, làn da càng đẹp hơn trước.
Giữa chân mày khắc lên một đốt chu sa, đó chính là Hỏa linh châu, nổi bật khiến nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Lại thêm một tháng nữa, “Bách Lý Thần Hi” được ánh sáng tím tạo thành dần biến mất rồi quay về thân thể Bách Lý Thần Hi, Bách Lý Thần Hi cũng dần tĩnh lại.
Nhìn lại khung cảnh trước khi hôn mê, Bách Lý Thần Hi cảm thấy mình đã trải qua mấy đời.
Bách Lý Thần Hi chậm rãi đứng dậy, cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, quan trong nhất là, rõ ràng mình đang ở trong núi lửa nhưng lại không thấy nóng một chút nào.
Bách Lý Thần Hi khẽ cong môi, nàng biết mình đã thành công rồi.
Bách Lý Thần Hi cũng không biết mình luyện hóa Hỏa linh châu bằng cách nào, cũng không nhớ rõ đã tốn bao nhiêu thời gian, càng không biết Nạp Lan Ngôn Kỳ đã vì chuyện nàng mất tích mà điên cuồng thế nào.
Bách Lý Thần Hi động ý niệm khởi động ma pháp hệ Thủy rửa sạch thân thể mình một lượt, rồi dùng ma pháp hệ Hỏa hong khô quần áo, lúc này mới ra khỏi núi lửa.
Đến khi ra khỏi núi lửa Bách Lý Thần Hi mới phát hiện, núi lửa nằm phía sau Vô Vọng Sơn, không, phải nói rằng núi lửa nằm đối diện Vô Vọng Sơn, ở giữa là vực sâu vạn trượng, đúng là có cầu nối giữa hai ngọn núi, chỉ là lửa quá nóng mà khoảng cách quá xa, nên không có ai phát hiện.
Bách Lý Thần Hi đứng ở tận cùng của Vô Vọng Sơn, khởi động ma pháp hệ Hỏa thêm lần nữa, nàng kinh ngạc phát hiện rằng, lực công kích không chỉ tăng gấp đôi.
Bách Lý Thần Hi vung tay lên, triệu hồ Ngự Thanh trong tử giới ra.
Ngự Thanh đã tu hành ở trong tử giới gần nửa năm, vết thương trên người đã khỏi hẳn từ lâu, ở trong không gian không chia ngày đêm, không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy là đã rất lâu, rất lâu rồi.
Gặp lại lần nữa, Ngự Thanh hơi ngẩn người, lúc này Bách Lý Thần Hi đẹp hơn nhiều, không chỉ là khí chất, khuôn mặt càng đẹp hơn.
Dung nhan vốn đã tuyệt đẹp, thêm một đốt chu sa điểm tô giữa trán càng đẹp hơn, một bộ áo trắng, vạt áo không gió cũng lay, thản nhiên đứng đó lại cho người ta cảm giác không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt Ngự Thanh dừng một lát trên đốt chu sa, có hơi ngẩn người, nếu đốt chu sa đó đổi thành hình giọt nước màu tím, vậy thì…
“Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì đây?” Bách Lý Thần Hi không khỏi nghi ngờ, cũng không gặp có bao lâu đâu chứ? (khụ, lúc ngươi hôn mê không biết thời gian đã qua), hoàn toàn không biết giữa mày mình có thêm một đốt chu sa.
Ngự Thanh thoáng hoàn hồn, định thần lại nói: “Chúc mừng ngươi đã thành công luyện hóa Hỏa linh châu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT