Nạp Lan Ngôn Kỳ ghé sát vào Bách Lý Thần Hi, nở nụ cười tà mị, nói: "Sinh cho ta đứa con trai đi.”

Vừa dứt câu, không chờ Bách Lý Thần Hi phản ứng lại, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã cúi người hôn lên đôi môi của nàng, cuồng nhiệt nhưng ôn nhu.

Vừa hôn xong, Bách Lý Thần Hi tựa vào ngực Nạp Lan Ngôn Kỳ thở dốc từng ngụm, cả khuôn mặt đỏ bừng như mặt trời nhỏ, trông rất đẹp mắt.

“Từ khi sinh ra ta đã thể hàn, chàng có biết không?" Thật vất vả mới lấy lại hơi thở, Bách Lý Thần Hi thản nhiên hỏi lại.

"Chuyện này ta thật không biết." Nạp Lan Ngôn Kỳ nói. "Nàng thật sự không muốn sinh cho ta một đứa con trai sao?”

"Người thể hàn trời sinh, rất khó thụ thai." Kỳ thật, Bách Lý Thần Hi cũng không phải thể hàn trời sinh gì đó, nàng chỉ là, chưa có chuẩn bị tốt tâm lý mà thôi. Còn nữa, lần này sau khi rời khỏi Liệt Diễm Quốc, nói không chừng sẽ gặp phải chút chuyện, nếu thật sự có thai, mang theo một đứa con của chồng trước trong người là cực kỳ phiền toái.

"Là không dễ thụ thai, hay là nang không nguyện ý mang thai?" Nạp Lan Ngôn Kỳ vuốt ve lọn tóc của Bách Lý Thần Hi, bình tĩnh hỏi lại.

Không biết vì sao, Bách Lý Thần Hi lại nghe ra được nỗi thất vọng và cô đơn trong câu nói này của Nạp Lan Ngôn Kỳ, khiến nàng rất không đành lòng, nhưng 3 chữ “Ta nguyện ý” kia có thế nào cũng không thốt ra được.

"Thôi." Nạp Lan Ngôn Kỳ nói, "Việc này, vẫn là thuận theo tự nhiên thì hơn.”

Nói xong, Nạp Lan Ngôn Kỳ lại hôn lên môi Bách Lý Thần Hi, không nghĩ gì nữa hết, chỉ cần làm theo cảm giác của bản thân thôi, muốn nàng, muốn chiếm lấy nàng!

Cõi lòng Bách Lý Thần Hi vẫn nhịn không được mà cảm thấy chua xót, nàng nhắm mắt, đáp lại Nạp Lan Ngôn Kỳ, ngay cả khi Bách Lý Vân Thiên chết, Bách Lý Ứng Phong trọng thương nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng tại một khác này, lại cứ thế tuôn rơi.

Giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, chảy vào bờ môi đang triền miên dính chặt của hai người.

Nếm thấy vị chát trong miệng, Nạp Lan Ngôn Kỳ như bị sét đánh trúng đột ngột đẩy Bách Lý Thần Hi ra, quả nhiên thấy khuôn mặt tràn ngập nước mắt của nàng. Giờ khắc này, hắn cảm giác trái tim của mình bỗng đau nhói như bị ai bóp chặt lấy.

"Đang yên đang lành sao lại khóc rồi?" Lần đầu tiên thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ bối rối như vậy, hắn giơ tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khóe mi Bách Lý Thần Hi, vừa lau, vừa nói: "Đừng khóc, ta sẽ rất đau lòng…”

Nhưng mà, nước mắt Bách Lý Thần Hi như vẫn tuôn trào như cơn hồng thủy khi đê vỡ, làm gì cũng không dừng lại được, Nạp Lan Ngôn Kỳ càng lau thì lại chảy ra càng nhiều.

Nạp Lan Ngôn Kỳ gấp đến luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết làm sao, nước mắt có lau cũng không ngừng lại, an ủi thì không biết nói gì, cuối cùng, hắn dứt khoát hôn khắp mặt mày Bách Lý Thần Hi, tiện đà hôn nhẹ lên khóe mi đầy nước mắt của nàng.

Chịu đựng áp lực lâu như vậy, mãi mới có cơ hội phát tiết ra, nên Bách Lý Thần Hi khóc một hồi lâu, tận khi nàng rốt cuộc cũng dừng lại được, mới nhẹ nhàng đẩy đẩy Nạp Lan Ngôn Kỳ, dùng giọng mũi khàn đặc nói: "Ta không sao.”

"Có phải luyến tiếc rời khỏi ta không?" Nạp Lan Ngôn Kỳ nói, "Nếu nàng luyến tiếc, vậy ta sẽ không rời đi.”

"Nói gì kỳ cục vậy chứ?" Bách Lý Thần Hi nói, "Ta chỉ đang rất cao hứng vì cuối cùng cũng được rời đi nơi này mà thôi.”

"Nàng nói cái gì?" Nạp Lan Ngôn Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi mỉm cười, chủ động rướn người hôn lên môi Nạp Lan Ngôn Kỳ, vừa chạm vào lập tức tách ra, nói: "Ta quả thực luyến tiếc chàng, ta nói cho chàng hay, nếu chàng dám cùng nữ nhân khác nảy sinh quan hệ, ta sẽ trực tiếp hưu chàng luôn.”

"Ta sẽ không như vậy đâu, nhất định ta sẽ quay về tìm nàng." Nạp Lan Ngôn Kỳ nói, "Chuyện ăn uống đều bị nàng dưỡng điêu rồi, sao ta còn nuốt trôi thứ khác được chứ?”

"Nói ai là thứ khác vậy hả?" Đôi mắt Bách Lý Thần Hi ánh lên sự lạnh lùng, ra vẻ rất tức giận, ai ngờ, nàng như vậy, có vẻ càng thêm dụ hoặc hơn.

"Không, ta nói là ta thực sự rất yêu nàng… " Nói xong, Nạp Lan Ngôn Kỳ lại hôn lên đôi môi Bách Lý Thần Hi lần nữa.

Lần này, nhất định sẽ cực kỳ kiều diễm đây...

Sáng sớm hôm sau, Bách Lý Thần Hi dậy thật sớm, cố ý đi ngự thiện phòng chuẩn bị ít điểm tâm, rồi mang về Tê Phượng Cung.

Đám người Đông Phương Thanh Thanh đã trở lại, theo như chứng cứ xác thực mà bọn họ đang nắm giữ, thì chưa thể chứng minh chuyện dịch quán bị phóng hỏa là do Tư Đồ Mộng Liên hoặc Băng Minh gây ra, nhưng là, có một số chuyện có thể khẳng định, đó là Tư Đồ Mộng Liên và Băng Minh từng bí mật gặp mặt, về phần hai người họ đã thương lượng chuyện gì, thì không thể nào biết được.

Còn những chuyện khác, bọn họ cũng đã theo dõi Băng Minh, nhưng tựa hồ chẳng có chuyện đặc biệt gì xảy ra hết. Nhưng mà, trong lúc vô tình họ đã biết được, sau khi dịch quan bị cháy Băng Minh từng rời khỏi đó, nhưng lúc trở về gã lầm lì chẳng nói chẳng rằng, đợi qua hôm sau thì lại bình thường như cũ.

Điểm này, vô cùng kỳ quái, Bách Lý Thần Hi không phải không có tâm nhãn, trong đầu linh quang chợt lóe, hình như có tin tức quan trọng nào đó sắp chui từ dưới đất lên rồi. Song, Bách Lý Thần Hi cũng không tự hỏi quá nhiều về chuyện này, mà là nói với đám người Đông Phương Thanh Thanh: "Chúng ta lập tức rời đi.”

"Rời đi?" Đám Đông Phương Thanh Thanh không tránh khỏi kinh ngạc.

Bách Lý Thần Hi nói: "Vốn dĩ ta định là ba năm sau mới mang các người rời khỏi đây, nhưng hiện tại, ta quyết định thực hiện kế hoạch sớm hơn, lập tức đi.”

"Gấp như vậy?" Đông Phương Thanh Thanh hỏi, "Như vậy, chuyện dịch quán bị cháy và phủ tướng quân bị tập kích thì sao đây?”

"Hoàng Thượng cùng Triệt vương gia chắc chắn đã tra ra manh mối." Bách Lý Thần Hi nói, "Hôm qua, các ngươi cũng nghe rồi đấy, người tập kích phủ tướng quân, tu vi cực cao, mà chúng ta vì ánh sáng lúc đó, lại không thấy được diện mạo của đối phương.”

"Nếu đối phương đã muốn giấu, như vậy, chưa chắc gì chúng ta có thể tra ra.”

"Chủ tử, tại sao lại đột ngột như vậy?" Đối lập với mọi người, giọng điệu của Văn Nhân Trạch vẫn bình tĩnh nhất, lời nói cũng lý trí hơn, y hỏi: "Là yêu cầu của ả nữ nhân Tư Đồ Mộng Liên kia sao?”

Người ở đây ít nhiều gì cũng biết về mối ân oán giữa Bách Lý Thần Hi và Tư Đồ Mộng Liên, vừa nghe Văn Nhân Trạch hỏi vậy, ánh mắt của mọi người nhất tề nhìn về phía Bách Lý Thần Hi.

"Đúng vậy." Bách Lý Thần Hi cũng không tính giấu diếm, "Chúng ta vốn cũng phải rời khỏi, không cần phải đợi 3 năm, đúng không?”

"Ngài cam tâm sao?" Đông Phương Thanh Thanh đau lòng hỏi thăm.

"Không cam tâm thì có thể làm gì?" Bách Lý Thần Hi nói, "Ai biểu ta không thể bảo vệ được người nhà của mình, lại luyện không ra đan dược Tứ cấp chứ?”

"Chuyện đó không thể trách ngài được." Thành viên quang phái trăm miệng một lời an ủi.

Tuy là từ khi phủ tướng quân xảy ra chuyện tới nay, Bách Lý Thần Hi chưa từng thể hiện ra mặt yếu nhược, nhưng bọn họ ai cũng biết, cái chết của Bách Lý Vân Thiên và chuyện Bách Lý Ứng Phong bị trọng thương là một đả kích rất lớn đối với nàng.

Bây giờ, nghe thấy lời nói vừa nãy của Bách Lý Thần Hi, bọn họ càng xác định ý nghĩ trong lòng là thật.

"Tất cả về chuẩn bị đi, chốc lát nữa chúng ta sẽ xuất phát." Bách Lý Thần Hi nói, "Vì không để dẫn nhân chú mục, ta sẽ nữ cải nam trang, các ngươi thì tiếp tục vào Tử Giới tu hành.”

"Thật sự không nghĩ lại?" Mộ Dung Phong nhịn không được lại hỏi.

"Không phải các người đã đem hết đồ vật quan trọng giao cho Triệt vương gia sao? Vậy thì còn cần gì chúng ta ra tay nữa?”

Bách Lý Thần Hi vừa dứt lời, mọi người tức khắc hiểu ra, Đông Phương Thanh Thanh nói: "Kỳ thật, ngài đã sớm đoán được chúng ta sẽ làm như vậy, đúng không?”

"Có thể nói như vậy." Bách Lý Thần Hi trả lời như là chuyện đương nhiên.

Mọi người trầm mặc: "...”

Sau khi Nạp Lan Ngôn Kỳ hạ triều, liền tới Tê Phượng Cung, Bách Lý Thần Hi đưa điểm tâm cho Nạp Lan Ngôn Kỳ, nói: "Một nửa là làm cho chàng, còn một nửa là cho Ngôn Triệt, chàng dành chút thời gian mang qua cho y sớm đi.”

"Nàng phải biết tự chiếu cố bản thân cho tốt, đợi ta giải quyết xong xuôi mọi chuyện trong triều rồi, thì sẽ đi tìm nàng." Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm lấy Bách Lý Thần Hi, quyến luyến không muốn buông tay.

"Được." Bách Lý Thần Hi biết Nạp Lan Ngôn Kỳ nhất định sẽ đi tìm nàng, nàng điều chỉnh cảm xúc một chút, đẩy Nạp Lan Ngôn Kỳ ra, nói: "Chàng không cần tiễn ta đâu, ta đổi quần áo xong sẽ đi ngay.”

"Nhưng ta muốn tiễn nàng một đoạn.”

"Đừng, chàng mà đi, chắc đến khi trời tối đen ta cũng chưa rời đi được.”

Nạp Lan Ngôn Kỳ: "...”

Có cần phũ phàng như vậy không? Hắn cũng chỉ là quá luyến tiếc nàng thôi mà!

Bách Lý Thần Hi vào buồng đổi một thân nam trang, sau đó xả tóc ra, một lần nữa buộc lại, quần áo đơn giản, rất là điệu thấp. Đối với cách ăn mặc như vậy của Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ thực hài lòng, nhưng mà, tại sao hắn vẫn thấy nàng quá đẹp, quá chói mắt chứ?

"Nếu chàng cho rằng quá mức chói mắt, muốn khuyên ta nên thêm chút gì lên mặt, vậy miễn đi." Bách Lý Thần Hi liếc mắt một cái đã nhìn ra ý nghĩ trong đầu Nạp Lan Ngôn Kỳ, nàng nói: "Ta phải đi rồi.”

"Nhớ nghĩ tới ta." Nạp Lan Ngôn Kỳ hô lớn với bóng lưng Bách Lý Thần Hi.

"Quản bản thân chàng cho tốt." Bách Lý Thần Hi đưa lưng về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ phất phất tay, lời nói mang theo ám chỉ: “Nhớ kỹ, ta là người thích sạch sẽ.”

Nhìn thấy Bách Lý Thần Hi biến mất khỏi tầm mắt, Nạp Lan Ngôn Kỳ nhất thời cảm thấy được trong lòng trống rỗng, giống như dù có thêm bao nhiêu thứ cũng không thể lấp đầy.

Bách Lý Thần Hi chân trước vừa đi, Nạp Lan Ngôn Triệt chân sau đã tới, nhìn trái nhìn phải, không thấy Bách Lý Thần Hi, nhịn không được hỏi: "Hoàng tẩu đâu?”

"Đi rồi." Nạp Lan Ngôn Kỳ yếu ớt mở miệng.

Bởi vì trước đó Nạp Lan Ngôn Kỳ chưa từng nói qua chuyện Bách Lý Thần Hi phải rời đi cho Nạp Lan Ngôn Triệt, cho nên, khi Nạp Lan Ngôn Kỳ yếu ớt mở miệng, Nạp Lan Ngôn Triệt hoàn toàn không nghĩ nhiều, còn cho là chỉ ra ngoài giải sầu thôi, tận khi câu tiếp theo của Nạp Lan Ngôn Kỳ giáng xuống đầu.

"Nàng rời đi Liệt Diễm Quốc, ít nhất trong vòng ba năm sẽ không quay lại.”

"Cái gì?" Lần này, Nạp Lan Ngôn Triệt mới thật sự bừng tỉnh, sốt ruột hỏi: “Sao lại đột ngột như vậy? Huynh yêu tẩu ấy như thế mà có thể buông tay để tẩu rời đi sao?”

“Đây không phải là chuyện ta có buông được hay không, mà vấn đề là nàng ấy nhất quyết phải đi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói hết sự tình cho Nạp Lan Ngôn Triệt nghe.

Thật lâu sau đó, Nạp Lan Ngôn Triệt mới phản ứng lại, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Mộng Liên thật sự làm thế sao?”

“Nếu không thì đệ cho rằng tại sao Bách Lý Thần Hi lại quyết định bỏ đi sớm hơn dự định?” Nạp Lan Ngôn Kỳ thản nhiên hỏi ngược lại.

Nạp Lan Ngôn Triệt bỗng không thể nói lên bất cứ lời biện hộ nào.

Lại là một khoảng im lặng …

Lát sau, Nạp Lan Ngôn Triệt như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại mở miệng: “Hoàng huynh, còn nhớ rõ chuyện đêm qua đệ nói với huynh không?”

Nạp Lan Ngôn Kỳ gật gật đầu, Nạp Lan Ngôn Triệt nó: "Nếu, đệ nói là nếu, tất cả những chuyện này đều có quan hệ với Mộng Liên, mà mục đích của nàng chỉ là vì khiến hoàng tẩu phải rời đi, để nàng ta có cơ hội trục lợi, vậy có phải mọi chuyện đã hợp lý thông suốt rồi không?”

“Vậy đệ cho rằng ả ta đã đạt thành điều kiện gì với Băng Minh?” Nạp Lan Ngôn Kỳ không nói mình đồng ý với ý kiến của Nạp Lan Ngôn Triệt, nhưng hắn cũng không phủ nhận, chỉ khách quan đưa ra nghi vấn: “Nếu mục đích của Mộng Liên là khiến Bách Lý Thần Hi phải rời đi, vậy thì, mục đích của Băng Minh là gì? Hắn có thể nhận được lợi ích gì từ chỗ Mộng Liên đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play