Bách Lý Thần Hi điềm tĩnh: “Nói điều kiện của ngươi đi, ngươi muốn như thế nào mới đồng ý cứu cha ta?”

“Ngươi có chuẩn bị rồi mới đến đây sao?” Tư Đồ Mộng Liên cười nhạt một tiếng, nói: “Có phải ta nói như thế nào ngươi cũng sẽ làm theo như thế?”

“Ngươi không nói làm sao biết được ta sẽ không đồng ý chứ?” Bách Lý Thần Hi vẫn rất lạnh lùng điềm tĩnh.

“Ngươi thông minh như thế, nếu đã có chuẩn bị thì chắc cũng sẽ nghĩ ra được ta sẽ đưa ra điều kiện gì đúng không?” Tư Đồ Mộng Liên nhìn Bách Lý Thần Hi, không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại.

“Ngươi không nói làm sao ta biết được?” Cho dù có đoán được cũng không thể nói ra.

“Yêu cầu của ta rất đơn giản.” Tư Đồ Mộng Liên lại gần Bách Lý Thần Hi, nói từng chữ rất rõ ràng, “Ta, muốn, ngươi, rời, xa, Ngôn, Kỳ.”

“Nếu ta nói không thì sao?” Bách Lý Thần Hi hỏi ngược lại.

“Vậy thì bây giờ ngươi có thể rời khỏi đây được rồi, coi như ta chưa nói điều gì cả.” Tư Đồ Mộng Liên cũng không vội vàng, ả ta nói một cách thờ ơ và bình thản.

Trong lòng Bách Lý Thần Hi sớm đã có muôn ngàn ngọn sóng cuộn trào.

Nếu nói lúc đoán được Tư Đồ Mộng Liên sẽ đưa ra điều kiện như thế nào, trong lòng Bách Lý Thần Hi chỉ có khó chịu, còn lúc này, thật sự nghe thấy đáp án từ miệng ả ta thốt ra giống với những gì nàng đoán, tâm trạng của nàng không thể chỉ dùng hai từ phức tạp để hình dung nữa rồi.

Nếu là trước đây, Bách Lý Thần Hi nhất định sẽ không chút do dự đồng ý với Tư Đồ Mộng Liên, nhưng bây giờ, nàng hoàn toàn không thể nào làm được, mặc dù nàng cũng có ý định muốn rời đi nhưng nàng không hề nghĩ sẽ rời đi vào lúc này và rời đi với cách này.

Trong lòng nghĩ như thế nào Bách Lý Thần Hi cũng thốt ra những lời như thế, “Ta sẽ không rời xa Ngôn Kỳ.”

“Vậy thì ngươi còn đến đây làm gì?” Sắc mặt Tư Đồ Mộng Liên chợt thay đổi, ả ta lạnh lùng hỏi.

“Ngoài điều kiện này ra, những thứ khác ta đều có thể đồng ý với ngươi.” Bách Lý Thần Hi nói rất chắc nịch.

“Nhưng ta chỉ có điều kiện này thôi.” Tư Đồ Mộng Liên nói: “Mặc dù ta muốn cái mạng của ngươi hơn, nhưng Ngôn Kỳ quan tâm ngươi như thế, nếu ngươi chết, Ngôn Kỳ nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, đến lúc đó, nếu huynh ấy biết ta yêu cầu ngươi lấy mạng đổi mạng, huynh ấy nhất định sẽ hận ta, vậy ta và huynh ấy coi như chẳng còn gì nữa.”

“Hơn nữa, có một câu nói: Người sống mãi mãi không thể nào tranh được với người chết bởi vì tất cả những gì của người chết đều là cố định rồi, không có cách nào thay đổi được, hiện tại hình ảnh của ngươi được khắc sâu trong trái tim huynh ấy, ta làm sao có thể để ngươi chết được chứ?”

“Ngươi hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu.” Bách Lý Thần Hi nói: “Ngươi yêu Ngôn Kỳ như thế, làm sao có có thể nhẫn tâm làm tổn thương hắn chứ? Ngươi rõ ràng biết người hắn yêu là ta…”

“Là bởi vì ngươi với huynh ấy sớm tối ở bên cạnh nhau, bởi vì huynh ấy có được cơ thể của ngươi, say mê cơ thể của ngươi.” Tư Đồ Mộng Liên không chút khách sáo ngắt lời Bách Lý Thần Hi, ả ta nói: “Ngoài xinh đẹp hơn ta ra, ngươi có gì hơn ta chứ? Dựa vào đâu mà ngươi có được tình yêu của huynh ấy còn ta thì lại không?”

“Ngươi cũng đã nhìn thấy chuyện ngày hôm đó rồi, huynh ấy không hề phản cảm với ta, không phải sao? Thứ mà ta thiếu chỉ là cơ hội mà thôi.”

Bách Lý Thần Hi nhìn Tư Đồ Mộng Liên, bỗng nhiên nàng cảm thấy Tư Đồ Mộng Liên rất đáng thương, yêu một người đàn ông nhiều năm như thế nhưng chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình, luôn luôn cho rằng người đàn ông đó sẽ là của mình, kết quả lại nhìn thấy người đàn ông đó có người phụ nữ khác, lớn tiếng nói những lời yêu thương, thế nên ả ta không chấp nhận được.

“Bách Lý Thần Hi, không phải ngươi muốn ta cứu cha ngươi sao? Vậy thì hãy rời xa Ngôn Kỳ.” Tư Đồ Mộng Liên tiếp tục đưa ra yêu cầu nhưng từ đầu đến cuối ả ta không hề hỏi tình hình của Bách Lý Ứng Phong.

Bách Lý Thần Hi thu lại ánh mắt của mình, nàng không lập tức trả lời Tư Đồ Mộng Liên mà dùng ý niệm để hỏi Ngự Thanh: “Ngự Thanh, nếu không có đan dược phục hồi gân cốt tứ phẩm thì cha của ta sẽ ra sao?”

“Nếu nhẹ thì bị liệt toàn thân không thể làm gì giống như phế nhân, nếu nặng thì ngủ không bao giờ tỉnh lại nữa.” Mặc dù không nhẫn tâm nhưng Ngự Thanh vẫn phải nói ra sự thật.

“Không phải Tam công chúa đã đưa ma pháp chữa trị hệ Quang vào cơ thể của cha ta rồi sao? Lục phủ ngũ tạng của ông ấy đã được khôi phục, tại sao vẫn tồi tệ như thế?” Bách Lý Thần Hi không dám tin.

Ngự Thanh nói: “Ma pháp chữa trị hệ Quang có thể khôi phục lục phủ ngũ tạng bị tổn thương của Tướng quân nhưng không gân cốt thì không thể nào hồi phục hoàn toàn, nếu muốn cứu Tướng quân thì không thể nào thiếu được đan dược phục hồi gân cốt tứ phẩm.”

Nghe xong, Bách Lý Thần Hi đột nhiên không biết nên nói điều gì, sự lựa chọn của nàng sẽ quyết định tính mạng của phụ thân nàng, nhưng sự lựa chọn này là một sự lựa chọn vô cùng khó đối với nàng.

“Bách Lý Thần Hi, nếu ngươi không nỡ rời xa Ngôn Kỳ thì ngươi có thể đi được rồi.” Tư Đồ Mộng Liên thấy Bách Lý Thần Hi mãi không trả lời, sự kiên nhẫn của ả ta cũng có giới hạn, ả ta lập tức lên tiếng.

“Ngươi rõ ràng biết ta không nỡ rời xa Ngôn Kỳ, tại sao còn đưa ra điều kiện này?” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng nói: “Lúc ngươi đưa ra điều kiện này với ta ngươi có nghĩ đến Ngôn Kỳ không? Hắn là người chứ không phải đồ vật, không phải nói nhường là sẽ nhường.”

“Không cần ngươi nhường, ta sẽ tự mình giành lấy.” Tư Đồ Mộng Liên lạnh lùng nói: “Ngươi là người phụ nữ độc ác nham hiểm, gϊếŧ người không chớp mắt, có tư cách gì để ở bên cạnh huynh ấy chứ? Ngoài mang lại những rắc rối cho huynh ấy thì người có thể giúp được gì?”

“Ta không xứng sao?” Bách Lý Thần Hi nhìn Tư Đồ Mộng Liên giống như nhìn một đứa ngu ngốc, “Trong thế giới tình cảm còn có xứng hay không xứng sao?”

“Bách Lý Thần Hi, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, ngươi cần Ngôn Kỳ hay là cha ngươi?” Tư Đồ Mộng Liên trực tiếp bỏ lơ lời nói của Bách Lý Thần Hi, tiếp tục nói: “Đừng có tự cho rằng mình vô cùng thánh mẫu, ta ghê tởm buồn nôn lắm.”

“Những thứ này đều là sắp đặt của ngươi? Dịch quán cháy cũng là do một tay ngươi lên kế hoạch đúng không?” Bách Lý Thần Hi tiến gần Tư Đồ Mộng Liên, toàn cơ thể toát ra sát khí lạnh lẽo.

Tư Đồ Mộng Liên lùi về phía sau hai bước, sau khi ả ta đứng vững mới lạnh lùng nói: “Bách Lý Thần Hi, nói chuyện phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói, nếu ngươi không có chứng cứ thì đừng ăn nói linh tinh, ngươi đừng có quên, bây giờ là ngươi có việc cần cầu xin ta, nếu ta nhất thời không vui thì rất có khả năng chuyện gì cũng không làm được đâu.”

“Ta yêu Nạp Lan Ngôn Kỳ, ta sẽ không rời xa hắn.” Bách Lý Thần Hi suy nghĩ một hồi, cuối cùng không thể không thỏa hiệp nhưng nàng có giới hạn của mình, nàng nói: “Ngươi cũng nói rồi, ngươi sẽ tự mình giành lấy, vật thì ta cho ngươi thời gian ba năm, trong ba năm này, ta sẽ không quay lại Liệt Diễm Quốc.”

“Nếu trong ba năm, Nạp Lan Ngôn Kỳ chấp nhận ngươi thì ta sẽ rời xa hắn mãi mãi; nhưng nếu ba năm sau Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn không yêu ngươi, không chấp nhận ngươi thì ta sẽ quay về bên cạnh hắn.”

“Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của ta, nếu ngươi đồng ý thì ngươi sẽ có được cơ hội giành lấy tình yêu, nếu ngươi không đồng ý thì ta có thể nói cho ngươi một cách rõ ràng đó chính là ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa.”

Uy hiếp? Ai mà không biết chứ? Ngươi có thể chèn ép ta thì ta cũng có thể khiến ngươi thỏa hiệp.

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Tư Đồ Mộng Liên lập tức nổi giận.

Bách Lý Thần Hi hững hờ nói: “Ta cũng chỉ học ngươi thôi.”

“Ngươi cho rằng có ngươi thì ta không còn cơ hội nữa sao?”

“Nếu có cơ hội tại sao ngươi còn bắt ta rời đi?” Khựng lại một chút, “Trong lòng ngươi chắc là biết rất rõ, ta có vị trí như thế nào trong tim của Ngôn Kỳ, có thể nói rằng, trong mắt hắn không có gì có thể so sánh được hơn Bách Lý Thần Hi ta. Hắn coi ta như báu vật, còn Bách Lý Thần Hi ta cũng là một người lòng dạ hẹp hòi, một người ích kỷ, nếu ta dồn hết tâm trí, ngươi cho rằng ngươi có cơ hội lại gần hắn sao?”

“Ta thật sự đã xem thường ngươi rồi.” Tư Đồ Mộng Liên bị Bách Lý Thần Hi chọc tức đến mức suýt hộc máu, rõ ràng nắm chắc toàn bộ quyền chủ động, tại sao bỗng nhiên lại mất đi một nửa?

“Như nhau thôi.” So với Tư Đồ Mộng Liên, Bách Lý Thần Hi điềm tĩnh hơn nhiều, tất nhiên đó cũng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi.

Mặc dù Bách Lý Thần Hi luôn có kế hoạch, nàng lên kế hoạch rời đi nhưng hoàn toàn không ngờ mọi thứ lại đến nhanh như vậy, đương nhiên với tình hình trước mắt, nàng chỉ có thể coi như là tiến hành kế hoạch sớm hơn dự định.

Bỗng chốc Tư Đồ Mộng Liên và Bách Lý Thần Hi đều không nói gì nữa, cả điện Quang Minh đều im lặng đến mức có thể nghe thấy mũi kim rơi xuống đất, bầu không khí trầm lắng ngột ngạt có chút kỳ quái.

Một lúc sau, Bách Lý Thần Hi cảm thấy thời gian cũng đủ rồi, nàng lên tiếng: “Đại Tế Ti, ngươi vẫn không đủ tự tin đó.” Dừng lại một lát, “Nếu đã như vậy thì chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau nữa.”

Nói xong, Bách Lý Thần Hi không chút do dự quay người rời đi.

Vừa đi chưa được hai bước, giọng nói của Tư Đồ Mộng Liên truyền đến, “Đợi chút.”

“Ta chỉ nhượng bộ được như thế thôi.” Bách Lý Thần Hi dừng bước nhưng không quay đầu lại, nàng nói: “Nếu Đại Tế Ti cho rằng thời gian ba năm vẫn không thể thắng nổi vài tháng ngắn ngủi của ta, ngươi cũng cố chấp không muốn ra tay cứu người thì ta nghĩ chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện nữa.”

“Trong ba năm, người không được bước vào Liệt Diễm Quốc nửa bước, kể cả lén lút quay về cũng không được.” Tư Đồ Mộng Liên cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, cũng có thể là vì ả ta quá muốn đuổi Bách Lý Thần Hi đi, muốn ở bên cạnh Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Bách Lý Thần Hi lại nhìn trúng điểm đó mới dám đưa ra điều kiện như thế, thật ra nếu Tư Đồ Mộng Liên khăng khăng giữ ý kiến của mình, không từ bỏ thì Bách Lý Thần Hi cũng không chắc mình sẽ đưa ra sự lựa chọn như thế nào.

“Nếu ngươi có thể cứu sống cha ta thì ta sẽ nghe theo lời của ngươi.” Không quay về thì cũng có sao chứ? Nàng không quay về gặp bọn họ nhưng bọn họ có thể đi gặp nàng, không phải sao?

“Đi thôi!” Nghe thấy Bách Lý Thần Hi nói như vậy, Tư Đồ Mộng Liên coi như yên tâm phần nào, ả ta vội vàng đi về phía phủ của Tướng quân, Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh đi theo sau.

Trên đường quay về, Ngự Thanh không nhịn được mà hỏi Bách Lý Thần Hi: “Ngươi thật sự đồng ý với cô ta sao? Ba năm không quay về Liệt Diễm Quốc, lẽ nào ngươi thật sự không sợ chủ tử Ngôn Kỳ thay lòng đổi dạ sao?”

Mặc dù Ngự Thanh tin rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ không thay lòng đổi dạ, nhưng suy cho cùng lòng người khó đoán, ba năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, không ai có thể đảm bảo rằng mình không thay đổi…

“Nếu hắn thay lòng đổi dạ thì ta sẽ không cho Tư Đồ Mộng Liên thời gian ba năm.”

“Ngươi thật tự tin.”

“Đương nhiên rồi.”

“Ngươi còn có thể tự luyến hơn chút nữa không?”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.”

Ngự Thanh: “…”

Ngự Thanh không nói nữa Bách Lý Thần Hi mới bổ sung thêm: “Ta nói cho Tư Đồ Mộng Liên thời gian ba năm, trong ba năm, ta nhất định sẽ không bước vào Liệt Diễm Quốc nửa bước, nhưng ta không hề đồng ý với ả ta rằng không cho Nạp Lan Ngôn Kỳ đến gặp ta đúng không?”

“Thế nên, ba năm đó, nói là cho Tư Đồ Mộng Liên cơ hội giành lấy hạnh phúc, nhưng thật ra là không hề cho?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play