Bách Lý Thần Hi liếc mắt nhìn Tư Đồ Mộng Liên thật sâu, trong lòng cất giấu nghi hoặc, nhìn sang Băng Minh ở cách đó không xa cũng khiến nàng cảm thấy nghi hoặc như vậy.

Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy người này có vấn đề, thế nhưng nhìn một lúc lại không nhìn ra được gì cả.

Đúng lúc này, Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Các vị yên tâm, Trẫm nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, cho các vị một câu trả lời thỏa đáng.”

“Dịch quán bị đốt, các vị trước tiên hãy ở tạm trong Cung đi.” Nói đến đây, Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn sang Nạp Lan Ngôn Triệt, nói: “Triệt, việc điều tra chân tướng sự việc, do ngươi phụ trách.”

“Vâng.” Nạp Lan Ngôn Triệt trả lời quả quyết.

Băng Vũ nói: “Không làm phiền đến Hoàng Thượng nữa, qua hai ngày nữa bọn ta cũng nên về Băng Minh Quốc rồi. Hai ngày này, bọn ta ở khách trạm là được.”

“Bọn ta cũng ở khách trạm.” Nam Cung Chi Khiêm và Nam Cung Điệp Y nhìn nhau, nói.

“Bọn ta cũng ở khách trạm là được.” Thấy Băng Minh Quốc, Mộc Phong Quốc đều đã bày tỏ thái độ, người các quốc gia khác cũng sôi nổi tỏ ý muốn ở khách trạm.

Nghe thế, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không miễn cưỡng: “Nếu đã như vậy, vậy thì, Triệt, ngươi giúp họ sắp xếp một chút.”

Lần này, bọn họ không ai từ chối, Nạp Lan Ngôn Triệt liền lập tức đi sắp xếp.

Bách Lý Thần Hi nhìn bóng lưng Băng Minh đã đi xa thật lâu, ánh mắt sâu thẳm, làm cho người khác nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì.

“Đang nghĩ gì vậy?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhẹ chạm vào Bách Lý Thần Hi, dịu dàng hỏi.

Bách Lý Thần Hi nháy mắt hoàn hồn, nhìn quanh một vòng lại không thấy được bóng dáng Tư Đồ Mộng Liên. Vẫn là nhịn không nổi hỏi: “Đại tế ti bọn họ đều rời đi rồi?”

“Ừm.” Nạp Lan Ngôn Kỳ gật gật đầu: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

Bách Lý Thần Hi gật đầu, muốn nói một chút về chỗ kỳ lạ của Tư Đồ Mộng Liên, cuối cùng vẫn là không nói ra cái gì cả.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Việc này, ta sẽ giải quyết.” Nạp Lan Ngôn Kỳ giống như nhìn thấy được suy nghĩ của Bách Lý Thần Hi, nhẹ nhàng an ủi nàng.

“Ta biết.” Bách Lý Thần Hi nói: “Ta chỉ đang nghĩ, chàng có cảm thấy Băng Minh hôm nay rất lạ lùng hay không?”

Nghe những lời ấy, Nạp Lan Ngôn Kỳ nghĩ, đúng là rất lạ lùng. Trước kia, có lần nào mà hắn không mở miệng nói chuyện, nhưng hôm nay, mở miệng nói chuyện đều là vị Tứ hoàng tử Băng Vũ.

Có điều, dù cho khi nghĩ đến sự khác thường của Băng Minh, hắn không khỏi sững sờ một chút. Song, trên mặt lại không thể hiện ra cái gì mà chỉ giơ tay lên xoa xoa tóc Bách Lý Thần Hi, nói: “Làm gì có gì khác thường? Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai dậy, cái gì nên làm thì làm.”

“Được.” Sống cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ lâu như vậy, từ một thoáng hắn dừng lại kia, Bách Lý Thần Hi đã nhìn ra rồi. Nếu hắn đã không muốn nàng tham gia vào, vậy thì nàng sẽ xem như không biết gì cả.

“Tối nay, ta sẽ không ở cùng nàng, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ hôn một cái lên môi Bách Lý Thần Hi, dịu dàng nói.

“Không cần phải lo lắng cho ta.” Bách Lý Thần Hi tỏ ra nhu thuận.

Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không nói thêm gì nữa, buông Bách Lý Thần Hi ra, ngược lại đi ra ngoài.

Nạp Lan Ngôn Kỳ chân trước vừa mới đi, Bách Lý Thần Hi chân sau đã đóng cửa cung lại,vung tay lên, mấy người Đông Phương Thanh Thanh, Mẫn Gia, Văn Nhân Thụy, Mộ Dung Phong đồng thời xuất hiện trước mắt Bách Lý Thần Hi.

“Chủ tử...” Mấy người đồng thời cung kính thỉnh an Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi cũng không nói lời vô ích, dứt khoát gãy gọn nói: “Ta muốn các ngươi đi điều tra một việc.”

“Mời chủ tử nói.”

“Thanh Thanh, Văn Nhân Thụy, hai người các ngươi đi điều tra xem hành tung gần đây của Tư Đồ Mộng Liên, xem hắn có cái gì khác thường hay không. Đặc biệt là hắn đã từng tiếp xúc với ai, có từng đi đến tiệm trang sức gì đó không.” Bách Lý Thần Hi trực tiếp phân phó: “Văn Nhân Trạch, Mộ Dung, hai người các ngươi đi tra tình hình của Băng Minh.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đông Phương Thanh Thanh cảm giác có chuyện xảy ra.

Bách Lý Thần Hi cũng không giấu diếm bọn họ: “Dịch quán bị người đốt, trong trận hỏa hoạn tìm được Kim Bộ Diêu của ta. Không, phải nói là tìm được một thứ giống với Kim Bộ Diêu của ta. Tuy nói rằng đã giám định qua, Kim Bộ Diêu tìm được trong trận hỏa hoạn kia không phải của ta nhưng ta lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.”

“Còn ta?” Mẫn Gia nhịn không được hỏi. Nếu không có chuyện gì, nàng ấy cũng sẽ không để cho bọn họ xuất hiện mới đúng.

“Ngươi ở lại bên cạnh ta.” Bách Lý Thần Hi trả lời một cách đương nhiên.

Mẫn Gia: “...”

“Các ngươi làm việc kín đáo một chút, đừng để bị phát hiện ra.” Ngự Thanh không biết vừa chạy đi đâu lại xuất hiện một lần nữa, trực tiếp bò vào trong lòng Bách Lý Thần Hi, nói: “Nếu đã không thể để người khác phát hiện, vậy cũng đừng để cho Nạp Lan chủ tử phát hiện, đã hiểu chưa?”

Bốn người Đông Phương Thanh Thanh đồng thời nhìn sang Bách Lý Thần Hi, Bách Lý Thần Hi nói: “Ta đã đồng ý với Ngôn Kỳ sẽ không nhúng tay vào, thế nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bất an. Dường như chuyện này không chỉ nhắm vào ta.”

Bách Lý Thần Hi vừa dứt lời liền nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa rời đi lại quay lại.

Bách Lý Thần Hi cho rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ đoán được nàng sẽ nhúng tay vào chuyện này, cố ý quay lại bất ngờ. Nào biết rằng, hắn đến căn bản không phải là vì chuyện này mà lại là vì chuyện khác.

Thấy sắc mặt của Nạp Lan Ngôn Kỳ ngưng trọng, Bách Lý Thần Hi tức khắc có dự cảm không lành: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thần Hi, nàng trước tiên hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi lo âu nhìn Bách Lý Thần Hi.

“Có chuyện gì chàng nói thẳng ra đi. Bộ dạng muốn nói lại thôi của chàng trái lại càng làm cho người ta bất an.” Bách Lý Thần Hi thể hiện ra sự bình tĩnh, nhưng trong lòng nóng vội như nào cũng chỉ có mình nàng biết.

“Phủ Tướng quân xảy ra chuyện rồi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ một bên nói, một bên quan sát phản ứng của Bách Lý Thần Hi.

Ngoài dự đoán của Nạp Lan Ngôn Kỳ, sau khi Bách Lý Thần Hi nghe xong lại rất bình tĩnh, cho dù chỉ là giả vờ bình tĩnh. Nàng hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào?” Đã xảy ra chuyện gì, nàng lại làm sao cũng không thể hỏi ra khỏi miệng.

“Không lâu...” Nạp Lan Ngôn Kỳ thành thật trả lời.

Lời Nạp Lan Ngôn Kỳ còn chưa nói hết, Bách Lý Thần Hi đã xông ra ngoài, mấy người Đông Phương Thanh Thanh cũng nhanh chóng đuổi theo.

Bách Lý Thần Hi không ngừng chạy thật nhanh, không hỏi thêm gì nữa. Hoặc là nói, nàng sợ sẽ nghe được tin tức gì không tốt.

Nói Phủ Tướng quân xảy ra chuyện, thực ra, xảy ra chuyện chỉ có Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong, cùng với vài tên thị vệ. Những người khác đều không sao.

Bách Lý Thần Hi vừa về đến Phủ Tướng quân, liền xông thẳng vào phòng khách. Phòng khách không có người, nàng lại xông thẳng đến phòng của Bách Lý Ứng Phong.

Phòng của Bách Lý Ứng Phong đúng lúc đang mở cửa, trong phòng chật kín người. Cho dù có đứng cách xa vài mét vẫn nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế như cũ.

Trong lúc bất chợt, Bách Lý Thần Hi có hơi không dám đi lên.

Nạp Lan Ngôn Kỳ đau lòng nhìn Bách Lý Thần Hi mặt trắng bệch như tờ giấy, tay ôm vai nàng không tự chủ được tăng thêm một chút sức lực.

Bách Lý Thần Hi như không cảm giác được, vẫn nhìn chằm chằm vào phòng của Bách Lý Ứng Phong.

Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Ngự y đã chạy đến từ sớm, có lẽ đã không sao rồi, chúng ta đi vào thôi.”

“Chủ tử, đừng lo lắng, tướng quân vẫn luôn ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không sao.” Đông Phương Thanh Thanh cũng an ủi Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tiếp theo chậm rãi thở ra. Sau đó đột nhiên mở mắt, đi vào trong phòng.

Cảm giác được có người tới gần, người trong phòng theo bản năng quay đầu lại. Khi nhìn thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi theo bản năng muốn hành lễ nhưng lại bị Nạp Lan Ngôn Kỳ ngăn lại bằng ánh mắt.

Bách Lý Thần Hi tiếp tục đi vào trong, người trong phòng chủ động nhường cho nàng một lối đi, để nàng có thể dễ dàng đi vào một chút.

Khi trước mắt Bách Lý Thần Hi không còn ai che chắn nữa, đập vào mắt nàng là ngự y đang đứng trước giường và người không nhìn rõ mặt đang nằm trên giường.

Trong lúc bất chợt, dũng khí mà Bách Lý Thần Hi vất vả lắm mới lấy được lại có chút rút lui rồi. Nàng ngày xưa, không có người thân, cũng chưa từng được hưởng thụ tình thân. Bởi vậy, nàng vẫn luôn lạnh lùng vô tình; Nhưng nàng bây giờ có người quan tâm. Khi có người trao cho nàng tình cảm, nàng cũng sẽ trao lại.

Đặc biệt khi nhìn thấy Bách Lý Ứng Phong nằm trên giường không động đậy, nhớ lại tiếng khóc tê tâm liệt phế mới vừa nghe, nàng càng sợ biết được kết quả.

Thế nhưng, sợ biết cũng không có nghĩa là không dám đối mặt, Bách Lý Thần Hi tự mình đấu tranh tư tưởng, nỗ lực ổn định lại tâm tình của mình, hỏi ngự y: “Tình hình sao rồi?”

Nghe vậy, ngự y quay đầu nhìn về phía Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ, làm ra tư thế muốn hành lễ, Nạp Lan Ngôn Kỳ một câu chặn lại: “Miễn đi, tình hình của Tướng quân sao rồi?”

“Hồi Hoàng Thượng, nương nương, tướng quân bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng và gân cốt đều bị tổn thương mức độ khác nhau. Thế nhưng vẫn còn có cách cứu chữa. Nhưng còn Bách Lý hội trưởng...” Nói đến đây, ngự y liền không dám nói tiếp nữa.

“Nói!” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng quét qua, nhả chữ như băng.

Ngự y giật mình, nhanh chóng thành thật trả lời: “Lục phủ ngũ tạng của Bách Lý hội trưởng đã hoàn toàn bị hủy, không thể xoay chuyển được gì nữa.”

“Cái gì?” Bách Lý Thần Hi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, khuôn mặt vốn dĩ trắng bệch giờ trở lên càng khó coi.

Bách Lý Thần Hi chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi đau tê tâm liệt phế, đau đến mức không thể đau thêm được nữa, mắt chua xót khó chịu đến cực điểm nhưng lại không rơi ra được một giọt nước mắt nào.

Nạp Lan Ngôn Kỳ lo lắng đỡ lấy Bách Lý Thần Hi, nhưng lại bị nàng đẩy ra. Nàng bước lên vài bước, đi đến đứng im trước giường.

Trên giường, Bách Lý Ứng Phong nằm song song với Bách Lý Vân Thiên. Sắc mặt hai người đều tái nhợt, bất kể là máu trên mặt hay là máu trên người đều đã khô cạn.

Một khắc đó, Bách Lý Thần Hi cảm thấy đại não nổ oành một tiếng, trong đầu một mảng trắng xóa. Nhưng lúc nàng tỉnh táo lại, hiện lên trong đầu toàn bộ đều là những ký ức nhỏ vụn về Bách Lý Vân Thiên.

Trong thời gian vài tháng, thời gian ở chung giữa họ lại ít như vậy. Mà trong số những lần ở chung ít ỏi đến đáng thương này, tất cả những thứ Bách Lý Thần Hi cảm nhận được đều là sự yêu thương tràn đầy của Bách Lý Vân Thiên, cùng với sự bao dung, thấu hiểu, dung túng, tin tưởng vô điều kiện.

Trong lúc bất chợt, Bách Lý Thần Hi cảm thấy hối hận rồi. Tại sao nàng lại không dành chút thời gian ở bên ông? Cùng lúc đó, nàng vừa căm ghét sự vô dụng của mình, nàng cố gắng trở lên mạnh mẽ như vậy, nàng cố gắng bảo vệ bình an cho trên trên dưới dưới trong Phủ Tướng quân như vậy, thế nhưng Bách Lý Vân Thiên vẫn ra đi.

Đau đến cùng cực, đến nước mắt cũng không chảy ra được, Bách Lý Thần Hi nhìn chằm chằm vào thi thể Bách Lý Vân Thiên, trong đầu không ngừng tua lại mọi thứ đã qua, cả trái tim giống như bị mạnh mẽ xé toạc, đầm đìa máu tươi.

Nhìn thấy Bách Lý Thần Hi âm thầm chịu đựng như thế, Nạp Lan Ngôn Kỳ bất chợt đỏ vành mắt. Những người theo bọn họ trở lại vành mắt cũng đỏ hồng, không đành lòng nhìn nữa. Còn về những người như Triển Ngọc Cầm, nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê, chảy mãi không ngừng.

Một lúc lâu sau, Bách Lý Thần Hi mới mở miệng: “Làm thế nào mới có thể cứu được cha ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play