Trong màn, nến đỏ ấm áp, kiều diễm vô hạn...

Bách Lý Thần Hi không biết bị Nạp Lan Ngôn Kỳ lăn lộn bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ chính mình không biết cố gắng mà hôn mê bao nhiêu lần, dù sao khi nàng tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng trưng, mà trên giường đã không có bóng dáng của Nạp Lan Ngôn Kỳ từ lâu.

Thân thể mỏi mệt, khiến Bách Lý Thần Hi rất muốn chửi mẹ nó, dĩ nhiên nàng càng muốn đập chết chính mình, nàng cảm giác đầu óc của mình nhất định là có vấn đề, nếu không thì sao lại nói ra một câu như vậy chứ?

Bách Lý Thần Hi đứng lên, thuận tay cầm lấy quần áo mặc vào, sau đó rửa mặt, cuối cùng là đến trước bàn trang điểm.

Ngự Thanh bò đến trên bàn trang điểm, im lặng nhìn Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi vừa trang điểm, vừa hỏi Ngự Thanh: “Nạp Lan Ngôn Kỳ đâu rồi?”

“Lên triều rồi.” Ngự Thanh trả lời đúng sự thật.

“Ngự Thanh, sao ta lại cảm thấy có một số thời điểm ngươi rất tự giác?” Bách Lý Thần Hi giống như lơ đãng hỏi, lại khiến cho Ngự Thanh hồi hộp trong lòng, nó đương nhiên hiểu rõ Bách Lý Thần Hi ám chỉ cái gì.

Ngự Thanh cố gắng khôi phục cảm xúc của mình, nói: “Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta luôn ở bên cạnh ngươi? Chỉ cần ngươi có thể bảo đảm Nạp Lan Ngôn Kỳ không ném ta văng ra.”

“Được.” Bách Lý Thần Hi nói: “Ta thật sự cho ngươi ở lại, ngươi sẽ ở lại sao?”

Bách Lý Thần Hi vẫn luôn nghi ngờ, hình như mỗi lần nàng ở cùng Ngự Thanh, chỉ cần Nạp Lan Ngôn Kỳ tới, Ngự Thanh liền tự giác rời đi; ở nơi đông người, Ngự Thanh sẽ ở bên cạnh nàng, một khi chỉ còn lại nàng và Nạp Lan Ngôn Kỳ thì Ngự Thanh lại tự giác rời khỏi.

Tình huống như vậy, nếu một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng lâu dần thì không phải nói trùng hợp là có thể giải thích.

Ngự Thanh không nói chuyện, Bách Lý Thần Hi lại hỏi: “Ngươi rất sợ Nạp Lan Ngôn Kỳ?”

Ngự Thanh “...”

Vậy cũng bị nhận ra?

“Không thể nào.” Ngự Thanh mạnh miệng, nói: “Chỉ là ta không muốn quấy rầy các ngươi.”

Bách Lý Thần Hi “...”

Ở bên cạnh mình có một thần thú có linh tính, cái gì cũng hiểu, hình như cũng không phải chuyện gì tốt đâu?

Dĩ nhiên là Bách Lý Thần Hi chỉ nghĩ vậy thôi, muốn Ngự Thanh thật sự không ở cạnh nàng, tất nhiên nàng sẽ không quen.

Trang điểm xong, Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh đi tìm Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Trên đường gặp được không ít cung nhân, Bách Lý Thần Hi đột nhiên phát hiện một vấn đề, ánh mắt những người đó nhìn nàng hình như không chỉ có sợ hãi, dù còn nhiều sợ hãi nhưng có thêm sự kính nể rõ ràng.

Không cần phải nghĩ gì nhiều, Bách Lý Thần Hi có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Ngự Thanh nói: “Phàm nhân, ngươi lại nổi tiếng lần nữa.”

“Điều ta muốn không phải là nổi tiếng như vậy.” So với kính nể, nàng càng thích làm người ta sợ hãi hơn.

Tiếng tăm có thể bị người ta hủy diệt dễ dàng, chỉ có tiếng xấu mới là vĩnh viễn bất diệt.

Bách Lý Thần Hi không muốn tốn công đi tạo hình tượng tốt, nhưng nàng tình nguyện cố gắng không ngừng làm cho tên mình dùng một cách khác mà vang khắp đại lục Tây Xuyên.

Ngự Thanh nói: “Một ngày nào đó, ngươi sẽ làm được.”

“Ta biết.” Bách Lý Thần Hi rất tự tin là như vậy.

Một người một thú cứ dùng ý niệm mà trao đổi với nhau, không hề hay biết Ngự thư phòng đã ở trước mắt.

Lâm An công công canh giữ ngoài cửa, thấy Bách Lý Thần Hi đến, rất nhiệt tình nghênh đón, trong mắt không tự giác mà có thêm một tia khâm phục.

“Nương nương, ngài tới rồi.”

“Trong ngự thư phòng có người?” Bách Lý Thần Hi không đáp mà hỏi lại.

Lâm An công công chính là tổng quản hoàng cung, hầu hạ bên người Nạp Lan Ngôn Kỳ, chỉ cần Nạp Lan Ngôn Kỳ thấy không phải là người rất quan trọng, hoặc là nói, chuyện thương lượng không phải chuyện quan trọng, Lâm An công công đều ở chờ bên cạnh.

Lúc này, Lâm An công công giữ ngoài cửa, vậy thì Nạp Lan Ngôn Kỳ gặp ai trong Ngự thư phòng?

“Bẩm nương nương, Triệt Vương gia và Đại tế tư đều ở bên trong.” Lâm An công công trả lời đúng sự thật.

“Biết họ nói chuyện gì không?” Bách Lý Thần Hi giống như lơ đãng hỏi.

“Vẫn là chuyện của hội Tam Quốc Đồng Hảo.” Lâm An công công trả lời đúng sự thật.

Ánh mắt Bách Lý Thần Hi xoay chuyển, nói: “Vậy bổn cung đi trước, nếu Hoàng Thượng hỏi thì nói cho ngài ấy là bổn cung đi rồi về.”

“Nương nương không đi vào?” Lâm An công công hơi khó hiểu.

“Không cần.” Bách Lý Thần Hi lắc đầu. Nàng tin tưởng, dù cho Tư Đồ Mộng Liên có suy nghĩ như thế nào đối với Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Kỳ hoàn toàn không có ý gì khác đối với Tư Đồ Mộng Liên, nếu không thì cũng không thể thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy mà vẫn có quan hệ như bây giờ.

Hoặc là nói, thật ra Bách Lý Thần Hi tin tưởng tấm lòng của Nạp Lan Ngôn Kỳ đối với nàng, mà chuyện của hội Tam Quốc Đồng Hảo thì nàng cũng không có hứng thú. Quan trọng nhất chính là nàng phải nhanh chóng tu hành, nếu không thì muốn giành thắng lợi trong trận quyết đấu sau đó không lâu sẽ càng thêm khó khăn.

Nhìn bóng dáng Bách Lý Thần Hi đi xa, trong lòng Lâm An công công có chút khó hiểu nhưng cũng không nói thêm gì, tiếp tục canh giữ ở cửa Ngự thư phòng.

Sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh rời cung đi tới Ma Lâm.

Về phần Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm theo nàng đi ra, từ khi giải quyết xong những tộc trưởng gia tộc và đại thần, nghe xong chuyện cũ của hai người bọn họ và xác định tác phẩm hội họa tiến hành cực kì thuận lợi, đã đưa hai người bọn họ về Ma Lâm, để bọn họ hấp thụ linh lực biến đổi trong kết giới, tăng tốc độ tu hành.

Bách Lý Thần Hi trở lại kết giới Ma Lâm là lúc tổ chức Quang cũng vừa kết thúc huấn luyện buổi sáng, đang chuẩn bị đi ăn, vừa thấy Bách Lý Thần Hi, trên mặt mỗi người đều ít nhiều lộ ra ý cười.

“Thần Hi, cuối cùng chủ tử cũng trở lại.” Đông Phương Thanh Thanh cũng không để ý trên người đang bẩn, trực tiếp nhào tới trước mặt Bách Lý Thần Hi, cho nàng một cái ôm lớn, xúc động nói: “Ta nhớ người muốn chết.”

Trước khi Đông Phương Thanh Thanh nhào tới, Ngự Thanh đã đi xuống từ trong lòng ngực Bách Lý Thần Hi. Bách Lý Thần Hi một tay kéo Đông Phương Thanh Thanh ra, giơ tay thăm dò cái trán của nàng ấy: “Phát sốt sao? Hay là lúc huấn luyện bị đâm trúng đầu?”

Những người khác vừa nghe lời này thì sững sờ một chút, lập tức phản ứng lại, ai nấy đều vui vẻ đứng một bên nhấp môi cười lén.

Đông Phương Thanh Thanh tủi thân: “Thần Hi, ta nhớ người thì không bình thường sao?”

“Đã kiểm điểm chưa?” Bách Lý Thần Hi không đáp mà hỏi lại, hoàn toàn không bị Đông Phương Thanh Thanh làm ảnh hưởng.

“Ta sai rồi.” Đông Phương Thanh Thanh đột nhiên nghiêm chỉnh lại, thành thật nhận sai.

“Sau này đừng tái phạm sai lầm giống vậy.” Bách Lý Thần Hi nhìn lướt qua tất cả mọi người, nói: “Các ngươi phải nhớ kĩ, bất cứ lúc nào cũng phải hiểu rõ cái gì là quan trọng nhất, tuyệt đối không nên có tâm lý may mắn, trên thế giới này không có chuyện gì là đương nhiên.”

“Dạ.” Trăm miệng một lời, âm thanh to lớn vang dội.

Bách Lý Thần Hi nói: “Đều đi ăn đi, xong rồi thì ta chỉnh sửa kế hoạch huấn luyện của các ngươi một chút.”

“Thần Hi, người có muốn hay ăn gì hay không?” Đông Phương Thanh Thanh sáp lại gần Bách Lý Thần Hi, hỏi: “Bây giờ, người sẽ không cách hai ngày lại đi ra ngoài chứ?”

“Trước khi quyết đấu với Lộ Dao, ta sẽ không đi ra ngoài, có điều...” Nàng dừng một chút: “Trong khoảng thời gian này, các ngươi không cần quan tâm chuyện ăn uống của ta.”

“Vậy người ăn cái gì?” Đông Phương Thanh Thanh nhịn không được hỏi.

Bách Lý Thần Hi nói: “Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”

Nhất thời Đông Phương Thanh Thanh không còn gì để nói, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nhẫn không gian trên ngón tay Bách Lý Thần Hi, nàng dám bảo đảm trong này cái gì cũng có.

Đột nhiên, Đông Phương Thanh Thanh liền nghĩ tới một việc.

Lúc bọn họ vừa vào kết giới, bọn họ hăng hái tìm được món ăn hoang dã, kết quả lại không có lửa, làm hại bọn họ phải ăn thịt tươi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu thì Thần Hi đã lừa bọn họ, nàng có hai cái nhẫn không gian có thể chứa vạn vật, làm sao lại không có lửa được chứ?

Thật ra, lần đầu tiên đến đây, Bách Lý Thần Hi không lừa bọn họ, tuy rằng nàng có nhẫn không gian nhưng thật sự quên mang theo.

Dĩ nhiên, hiện tại nhẫn không gian của Bách Lý Thần Hi chứa rất nhiều đồ vật, ăn mặc chi tiêu đều có, chỉ có điều, muốn lấy đồ ăn từ chỗ nàng là hoàn toàn không có khả năng, cho dù là mượn chút lửa cũng không được.

“Thần Hi, lát nữa có thể mượn mồi lửa để dùng không?” Đông Phương Thanh Thanh nhìn chằm chằm cái nhẫn không gian của Bách Lý Thần Hi, hỏi.

“Không thể!” Bách Lý Thần Hi trả lời dứt khoát, lưu loát.“Thanh Thanh, ngươi cứ lề mề nữa thì buổi trưa sẽ không được ăn.” Dừng một chút, hình như nghĩ tới cái gì, nàng lại tiếp tục nói: “Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, trong khoảng thời gian này, cho dù là ai cũng đừng mong lấy được cái gì để ăn từ chỗ ta, mồi lửa cũng vậy. Nên như thế nào thì cứ như thế ấy.”

“Ta đi đây.” Bách Lý Thần Hi vừa nói xong, Đông Phương Thanh Thanh đã xoay người chạy đi mất, chỉ để lại một câu nói quanh quẩn ở trong không khí thật lâu.

“Thần Hi, ta biết người muốn tốt cho chúng ta, yên tâm, chúng ta đều biết nên làm thế nào.”

Nhìn bóng dáng Đông Phương Thanh Thanh đi xa, Bách Lý Thần Hi cũng không nói gì, trực tiếp lấy thức ăn từ trong nhẫn không gian ra, ngồi khoanh chân bắt đầu tu hành.

Không bao lâu sau, có người lần lượt trở lại, bọn họ vẫn ăn quả chát, gặm thịt tươi, uống máu tươi như cũ, nhưng bây giờ bọn họ đã không có phản ứng mãnh liệt như lúc ban đầu.

Ngự Thanh ở bên cạnh Bách Lý Thần Hi, cùng nàng tu hành, khi bọn trở về cũng chỉ là lười biếng giương mắt nhìn một chút rồi không để ý tới bọn họ, để bọn họ tự lo.

Lát sau, tất cả mọi người ăn xong, dọn dẹp mọi thứ rồi đứng xếp thành hàng nghiêm chỉnh chờ Bách Lý Thần Hi lên tiếng.

Khi bọn họ chuẩn bị xong, Bách Lý Thần Hi mở to mắt, nàng đứng dậy nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây rồi mới mở miệng nói: “Còn hai mươi mốt ngày nữa là ngày ta quyết đấu với Lộ Dao, mà cuộc so tài giữa con trai trưởng hai gia tộc Thác Bạt, Độc Cô là hai ngày sau trận đấu của ta, cho nên ta sẽ về sớm một ngày, đến lúc đó các ngươi cũng phải trở về cùng ta.”

“Thời gian dự tính bị rút ngắn lại, nhiệm vụ của Thác Bạt, Độc Cô cũng rất nặng, vì vậy trong thời gian này, các ngươi cố gắng giúp đỡ bọn họ nhiều hơn, làm cho bọn họ mau chóng thăng cấp.”

“Dĩ nhiên, trong khi giúp bọn họ cũng đừng quên nâng cao năng lực của mình, nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi có lẽ là sau hai mươi mấy ngày này, muốn sống sót trở về thì phải tự mình cố gắng, không ai có thể giúp được các ngươi.”

“Nơi này của Bách Lý Thần Hi ta không giữ lại phế vật, khi nhận nhiệm vụ, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào bản thân, ta không hi vọng phải nhặt xác giúp người của mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play