“Phế vật sao?” Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt hỏi vặn lại, giọng nói không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người có mặt ở đây nghe rõ: “Chính vì bổn cung là phế vật, cho nên các ngươi ra tay với bổn cung không chút kiêng nể?”

“Muốn mạng của bổn cung, cũng phải xem các ngươi có thể sống tới ngày đó hay không.”

“Chủ tử, hắn đã chết rồi.” Giọng nói của Bách Lý Thần Hi vừa phát ra, Đông Phương Thanh Thanh liền cung kính tuyên bố sự thật.”

“Ừm!” Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt ra dấu cho Đông Phương Thanh Thanh.

Đông Phương Thanh Thanh hiểu ý, trực tiếp hô lên câu thần chú, nhìn thấy một chút ít luồng sáng trắng chớp qua, như dòng nước đổ xuống, làm cho ngọn lửa trên người Lâm Hoàn Đông dập tắt.

Lâm Hoàn Đông bị thiêu chết tươi, toàn thân cháy đen, thảm thương không nở nhìn.

Bách Lý Thần Hi chưa từng chau mày một chút, đi thẳng về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Không trách nàng ta nhẫn tâm, đừng xem Lâm Hoàn Đông chỉ đang mắng Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhưng lúc hắn nhìn nàng ta, sát khí đó vừa chớp qua, vẫn không thể thoát khỏi mắt nàng ta, hắn đã có lòng gϊếŧ nàng ta, vậy thì nàng ta chỉ có thể ra tay trước lấy ưu thế.

“Người đàn bà độc ác ngươi, ta phải gϊếŧ ngươi.” Quốc Cữu bị tức điên rồi, con gái bị nàng ta gϊếŧ, bây giờ con trai lại chết trong tay nàng ta, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho nàng ta.

“Địa giai võ kỹ, hàn băng trảm...” Theo tiếng la hét của Quốc Cữu phát ra, chỉ nhìn thấy một luồng khí trong suốt như băng từ trong tay đối phương tràn ra, tụ hợp tuôn chảy thành hình dạng một thanh kiếm sắc bén, nhầm vào Bách Lý Thần Hi trên không chém xuống.

“Thần Hi...” Nạp Lan Ngôn Kỳ, Bách Lý Vân Thiên, Bách Lý Ứng Phong, Đông Phương Thanh Thanh đồng thời kinh hãi hô to, đồng thời ra sức bổ nhào vào Bách Lý Thần Hi.

Nhìn thấy người mình quan tâm gặp nguy hiểm, thông thường sẽ quên rất nhiều thứ, quả nhiên không sai! Bốn người này đều khẩn trương chạy qua như vậy, nhưng lại quên rằng ở bên cạnh Bách Lý Thần Hi có một Mẫn Gia.

Lời nói Mẫn Gia không nhiều, nhưng Bách Lý Thần Hi đã là chủ tử của hắn, đối xử với hắn cũng không tệ, hắn không thể mở mắt trừng trừng nhìn nàng ta xảy ra chuyện.

Chính vào khoảnh khắc Quốc Cữu động thủ, Mẫn Gia cũng ra tay, hắn không nói bất cứ lời nào, nhưng vận dụng thẳng thiên giai võ kỹ.

Một khác biệt lớn về cấp bậc, kết quả của nó có thể nghĩ mà biết.

Hàn băng trảm - Địa giai võ kỹ của Quốc Cữu, căn bản không có cơ hội đụng đến Bách Lý Thần Hi, khi Quốc Cữu đang phát ra công kích, Mẫn Gia đã vận dụng lên thiên giai võ kỹ, hàn băng trảm vừa xuất, liền bị thiên giai võ kỹ của Mẫn Gia trực tiếp kích vỡ.

Chỉ nhìn thấy hai luồng sáng trắng chói mắt đâm vào nhau mãnh liệt, mảnh vụn linh lực lớn mạnh tung tóe tứ hướng, linh lực phản phệ, cơ thể của Quốc Cữu bị chấn động văng ra ngoài vài mét, đâm vào trên cây cột một cách tàn nhẫn, tiếp theo rơi trượt xuống một cách không sức lực, mặc cho hắn nổ lực thế nào vẫn cứ không thể bò dậy.

Mọi người bị màn này làm kinh sợ ngây người, liên quan đến người nửa thú, bọn họ đều biết một chút hoặc ít hoặc nhiều, nhưng chưa từng tận mắt thấy qua năng lực của bọn họ, thật sự tận mắt thấy được, mới biết rằng chênh lệch xa mà lớn đến như vậy.

Quốc Cữu xấu tốt gì cũng là thiên giai võ giả, vậy mà bị tên người nửa thú này một chiêu làm cho bị thương không thể bò dậy được, đây làm sao có thể không khiến cho người ta kinh hãi? Thậm chí là hoảng hốt?

Mẫn Gia không quản nổi bọn họ đang nghĩ những gì, hắn chỉ quan tâm Bách Lý Thần Hi như thế nào: “Chủ tử, người không sao chứ?”

“Không sao!” Bách Lý Thần Hi nói: “Cảm ơn, Mẫn Gia!”

Mẫn Gia chưa kịp nói gì, Đông Phương Thanh Thanh lại mở lời: “Chủ tử, người không sao chứ?”

“Không sao.” Bách Lý Thần Hi biết Đông Phương Thanh Thanh quan tâm nàng ta, cho nên không phiền chán lập lại lần nữa.

“Không sao thì tốt!” Trong lòng Đông Phương Thanh Thanh cũng nhẹ nhõm một hơi, đang muốn thêm gì, Nạp Lan Ngôn Kỳ, Bách Lý Vân Thiên, Bách Lý Ứng Phong đều đến trước mắt rồi.

“Thần Hi, thế nào rồi? Có bị thương không?” Ba người đồng thanh một lời.

“Có Mẫn Gia và Thanh Thanh ở đây, ta có thể xảy ra chuyện gì nào?” Bách Lý Thần Hi mĩm cười, ra hiệu cho bọn yên tâm.

Không sai, năng lực hiện tại của nàng ta vẫn chưa đủ mạnh, nhưng có Mẫn Gia và Thanh Thanh ở bên cạnh, có bọn họ ở đây, bọn họ không thể để nàng ta rơi vào chỗ nguy hiểm, hành động của Mẫn Gia cũng chứng minh điều đó.

Vừa nghe Bách Lý Thần Hi nói như vậy, ba người đồng thời nhìn sang Mẫn Gia, nhưng Mẫn Gia không nhìn bất kì người nào, lạnh lùng khác thường, cũng kiêu ngạo cực kỳ.

“Hoàng Thượng, người cũng nhìn thấy rồi, Thần Quý phi lòng dạ độc ác, không thể giữ lại nữa...” Thái Hậu phẫn nộ Ma Lâm Bách Lý Thần Hi, nhưng lời thì nói với Nạp Lan Ngôn Kỳ.

“Hoàng Thượng, Thần Quý phi không thể giữ lại...” Những đại thần khác cũng bày tỏ thái độ tới tấp.

“Trẫm chỉ thấy Lâm Hoàn Đông động sát khí với Thần Quý phi, còn Quốc Cữu suýt chút gϊếŧ Thần Quý phi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ lạnh lùng lướt qua người đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt mở lời, bất kì ai cũng có thể ghe ra sự phẫn nộ của hắn.

“Hoàng Thượng, theo thần thiếp thấy, phủ Quốc Cữu và phủ Thái Sư đều đã không còn cần thiết tồn tại tiếp tục nữa.” Bách Lý Thần Hi tựa vào lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhàn nhạt nói: “Tuổi của mấy vị đại thần Phó đại nhân, Nguyễn đại nhân,...cũng đã cao, có thể cho bọn họ trở về bảo dưỡng tuổi thọ rồi.”

“Hoàng Thượng, tuyệt đối không thể tin lời yêu nhân.” Mấy người bị điểm danh đều hoảng loạn tinh thần, bọn họ hoàn toàn không phải dự tính như vậy.

“Sao vậy? Các ngươi đây là hoài nghi năng lực của trẫm? Cho rằng trẫm ngay cả tốt với xấu đều không thể nhận ra?” Nạp Lan Ngôn Kỳ lạnh lùng lướt qua một đám người quỳ dưới đất, rợn đến mức bọn chúng ngay lập tức cúi đầu xuống.

“Hoàng Thượng...”

“Thật ồn ào!” Bách Lý Thần Hi cảm giác cực kỳ không hứng thú, con ngươi màu tím đành phải sa sầm xuống, toàn thân đều phát ra mũi lạnh giá.

“Các ngươi nghĩ rằng bách quan liên danh dâng thư lên thì có thể lấy mạng bổn cung ư? Không cảm thấy ngây thơ quá hay sao? Lấy chức quan ra bức bách Hoàng Thượng đồng ý theo ý của các ngươi, quả thực là một cách tốt. Chẳng qua các ngươi hầu như quên rồi, triều đường này xác thực có thể thay đổi một tốp người rồi.” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng nói: “Bổn cung cho các ngươi thời gian của một phần năm nén hương để suy nghĩ muốn ở lại hay là muốn rời khỏi.”

“Nếu ở lại, thì sau này trung thực ở lại, đừng làm những chuyện vô dụng; rời khỏi cũng được, bổn cung có cách làm cho các ngươi không thể làm ầm ĩ lên nữa.”

“Người đâu, đốt hương.”

Trong lòng mọi người đều kinh sợ, trừng thẳng Bách Lý Thần Hi, đây rốt cuộc là ai bức bách ai? Rõ ràng là bọn chúng muốn làm cho nàng ta biến mất từ đây, tại sao biến thành nàng ta nắm quyền chủ động rồi?

“Im miệng! Ngươi là cái thá gì? Chuyện trên triều đường, cũng tới lượt ngươi có thể khua chân múa tay?” Thái Hậu lạnh lùng trừng Bách Lý Thần Hi, hận không thể lập tức gϊếŧ nàng ta.

Ngay cả đầu mày của Bách Lý Thần Hi cũng chưa từng đưa lên: “Bổn cung không thể quản, chẳng lẽ ngươi quản được?”

“Láo xược!” Thái Hậu kích động hét to nói: “Người đâu, lôi người đàn bà này ra ngoài cho bổn cung.”

“Trẫm xem ai dám đụng?” Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm lấy Bách Lý Thần Hi, với vẻ giống như cười mà không phải cười nói: “Thái Hậu, xem ra những năm qua trẫm đối xử với người thật sự quá tốt rồi, dẫn đến người quên đi rất nhiều thứ?”

”Mẫu hậu của trẫm và Triệt - Nguyệt phi năm đó chết như thế nào, nghĩ chắc trong lòng Thái Hậu rõ hơn ai hết. Những năm qua, lý do mà trẫm và Triệt không động đến người, không phải vì sợ người, mà vì niệm tình công ơn dưỡng dục của người.”

“Trẫm và Triệt vốn định chôn vùi chuyện này mãi mãi, chính là các người ép trẫm nhắc lại chuyện cũ.”

Lời này của Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa phát ra, sắc mặt của Thái Hậu, Quốc Cữu, Thái Sư,... đều biến đổi.

Cũng vào lúc này, Nạp Lan Ngôn Triệt nói câu đầu tiên bước vào Ngự Thư Phòng: “Các ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên nhất chính là chạm đến vảy ngược của hoàng huynh. Con gái của các ngươi (em gái, cháu gái), là người như thế nào, lẽ nào các ngươi không biết.”

“Đố kị, khó dễ không chừng mực, thường chỉ hại bản thân mình.”

Bách Lý Thần Hi nhíu mày, thì ra vẫn còn nội tình bên trong?

“Hoàng Thượng, Triệt vương gia...” Tư Đồ Mộng Liên cảm thấy bản thân không thể tiếp tục như vậy nữa, nàng ta không ngốc, bản thân cũng có thể nghe ra, Nạp Lan Ngôn Kỳ dự định ra tay với Thái Hậu, phủ Quốc Cữu, cùng với phủ Thái Sư,.. còn lý do vô cùng đầy đủ. Nhưng ả ta không biết hắn có từng nghĩ qua, khử đi nhiều thế lực như vậy trong một lần, đối với hắn hoàn toàn không tốt lắm.

Tuy nhiên vừa rồi Tư Đồ Mộng Liên mở lời, bị Nạp Lan Ngôn Kỳ cắt ngang: “Đại tế tư chuyện này tốt hơn ngươi đừng nhúng ta vào, nếu không cứu người không thành ngược lại toàn thân dính bùn thì không tốt.”

Tư Đồ Mộng Liên ngẩng mạnh đầu, trừng to mắt, nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ một cách không thể tin, họ cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, hắn có lúc nào nói nặng lời với ả ta đâu?

Có lẽ vì quá để ý, cho nên khó mà chấp nhận, lần đầu tiên Tư Đồ Mộng Liên đỏ ửng khoang mắt: “Sư huynh...”

Bách Lý Thần Hi nhíu mày nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, trong lòng hiện ra sự không thoải mái, nhưng cụ thể nói không ra.

Tay Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm chặt lấy Bách Lý Thần Hi, phản hồi một ánh mắt an tâm với nàng ta, nói: “Mộng Liên, nếu không còn chuyện gì khác, muội trở về điện Quang Minh trước đi.”

Nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi tương tác lẫn nhau, trong lòng Tư Đồ Mộng Liên hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nghe xong lời của Nạp Lan Ngôn Kỳ, trong lòng càng hận nhiều hơn. Để ả ta lập tức rời khỏi, thật sự không thể làm được. Ả ta nói: “Được rồi, xem như ta nhiều lời, ta không mở lời nữa là được.”

Bách Lý Thần Hi có thể cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ người đó của Tư Đồ Mộng Liên, trong lòng cười nhạt, nhưng trên mặt lại không biến sắc.

“Kẻ tầm thường, giữ lại người đàn bà này, luôn là phiền phức.” Đúng lúc Ngự Thanh lên tiếng, ngay cả hắn cũng không thể lơ là ánh mắt của Tư Đồ Mộng Liên.

“Ngươi cho rằng ta sẽ thủ hạ lưu tình đối với một người suốt ngày muốn gϊếŧ ta?” Bách Lý Thần Hi nói: “Giải quyết mấy kẻ phiền phức này và thập trưởng lão của điện Quang Minh trước, rồi đến lượt ả ta.”

“Người không cho rằng thật ra ả ta là mối đe dọa lớn nhất?” Ngự Thanh không trả lời mà hỏi vặn lại.

“Đương nhiên ta biết.” Bách Lý Thần Hi nói: “Quan hệ của phủ Thừa Tướng, phủ Quốc Cữu, phủ Thái Sư, phủ ngự sử và phủ thị lang đều rất tốt, còn thập trưởng lão của điện Quang Minh cũng là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Tư Đồ Mộng Liên.”

“Người là muốn chặt đứt phe cánh của ả ta trước, cắt đứt mọi đường lui của ả ta, sau đó cho ả ta một kích chí mệnh?” Ngự Thanh hiểu rõ, trong lòng không thể không thừa nhận tâm tư của Bách Lý Thần Hi tỉ mỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play