Thiên Tuyết và Lam Diệp đang cùng ra vườn thu hoạch thì Lương Thanh bước đến, anh cúi đầu chào Thiên Tuyết: “Bái kiến phó cung chủ.” Rồi anh bước đến nắm tay Lam Diệp và nói: “Để ta, muội vào trong ngồi nghỉ ngơi đi.” Nói
xong anh kéo tay Lam Diệp về phía ghế đá ngồi nghỉ rồi mới quay lại giúp Thiên Tuyết hái táo.
Thiên Tuyết nhìn cả hai xong thì quay qua người đang đứng đối diện hỏi: “Cung chủ hôm na đến đây là có việc gì?”
Thần Phong nhìn nàng mỉm cười rồi từ từ bước đến kéo nàng qua một bên mà nói: “Để ta phụ nàng một tay.”
Thiên Tuyết có chút sốc khi nghe Thần Phong nói như vậy, nàng nhìn hắn với gương mặt khó tin: “Hả??? Cung chủ đại nhân, ngài có phải là rảnh quá không việc gì làm hay không?”
Thần Phong nắm tay nàng dẫn đến bàn đá rồi ấn nàng ngồi xuống bên cạnh Lam Diệp cười đáp: “Nàng ngồi nghỉ ngơi đi, những việc này để ta làm được rồi. Còn nữa, từ nay gọi ta là Thần Phong!”
Thiên Tuyết ngớ ra không biết tên thần kinh này hôm nay lại chạm phải dây nào. Lương Thanh vì lấy long A Dịp nên bỏ cả công việc đến đây phụ giúp thì không nói, còn tên này tự nhiên chạy đến đây làm gì? Làm cung chủ là rảnh rỗi đến vậy sao? Nhìn bóng dáng ngớ ngẩng kia mà Thiên Tuyết không nói nên lời.
Thần Phong quay sang nhìn Thiên Tuyết hỏi: “Nha hoàn đâu mà sao lại để nàng phải tự tay làm n hững việc này?”
Lam Diệp mang ra một khay trà đặt lên bàn, Thiên Tuyết vừa rót trà vừa nói: “Ta cho Nhị nương đưa họ đi sắm thêm y phục rồi, cũng gần đến năm mới rồi, cho họ mua thêm một ít y phục mặc cũng không tệ.” Thần Phong nghe vậy cũng chẳng hỏi gì thêm, hắn lúi cúi hái xong trái cây trong vườn thì cũng gần trưa.
Thiên Tuyết đứng lên kiểm tra lại tất cả rồi nhìn Lam Diệp nói: “A Diệp, hay là chúng ta mang tất cả số trái cây này ra chợ bán đi.” Lam Diệp gật đầu.
Thần Phong vôi lên tiếng: “Ta cũng muốn đi.”
Lương Thanh cũng nói theo: “Thuộc hạ cũng muốn đi.”
Thiên Tuyết cau mày nhìn cả hai: “Hai người đi theo làm gì?”
Thần Phong đáp: “Để bảo vệ nàng. Ngoài trấn người qua lại phức tạp, nếu lỡ nàng xảy ra chuyện gì thì sao?”
Thiên Tuyết bĩu môi đáp: “Cung chủ đại nhân, ta đây cũng có võ công nên ngài không cần phải xem ta như phế nhân không tự bảo vệ được cho minh như vậy chứ?”
Thần Phong lắc đầu: “Ta không có ý đó! Chỉ là ta muốn được bảo vệ nàng mà thôi. Còn nữa, phải gọi ta là Thần Phong. Không được gọi cung chủ nữa có biết chưa.” Thiên Tuyết trề môi không đáp.
Hắn quay qua nói với Lương Thanh: “Ngươi giọi vài thuộc hja đến đây mang tất cả ra xe ngựa rồi chúng ta mang ra phố.” Lương Thanh nhận lệnh nhanh chóng đi ngay.
Sau khi tất cả được chất lên xe ngựa thì Thiên Tuyết và Lam Diệp đi trước, Thần Phong cùng Lương Thanh theo phía sau, sáu thuộc hạ dẫn xe ngựa đi sau cùng.
Đến một gốc liễu xanh bên cạnh một ngôi miếu nhỏ, Thiên Tuyết nhìn thấy nơi này đông người qua lại nên giơ tay chỉ về phía đó: “Chúng ta đặt trái cây ở đó đi, có vẻ sẽ bán được đấy.”
Thần Phong phất tay cho thuộc hạ mang xe ngựa qua đó, Thiên Tuyết quay sang bảo Lam Diệp: “Ngươi đi mua túi để cho khách đựng trái cây đi.” Lam Diệp gật đầu nhanh chóng đứng dậy đi ngay, Lương Thanh thấy vây cũng chạy
theo cô.
Thiên Tuyết bước đến xe trái cây đưa tay cầm lấy hai trái táo thật to bước ra phía lề đường rao to: “Trái cây tươi ngon vừa mới hái đây! Mọi người mau đến xem đi ạ, giá rẻ mà ngon đây ạ!” Nàng luôn miệng rao mời gọi khách đến mua, giọng thánh thót như chim sơn ca khiến cho nhiều người chú ý mà đến xem hang.
Thiên Tuyết giòn giã mời chào cũng với giá rẻ hơn nhiều so với các gian hang khác nên mọi người ùn ùn kéo đến mua trái cây của nàng. Thiên Tuyết thu tiền, Thần Phong, Lam Diệp, Lương Thanh cùng sáu thuộc hạ khác thì đem trái cây bỏ vào túi giấy cho khách. Chỉ trong một canh giờ thì cả xe đầy trái cây chẳng còn sót một quả, nhiều người tiếc nuối muốn đặt them nhưng Thiên Tuyết chỉ lắc đầu mà từ chối.
Sau một hồi vất vả thì ai cũng đói rã rời, Thiên Tuyết nhìn mọi người mồ hôi vã như tắm thì lên tiếng nói: “Mọi người chắc đã đói rồi nhỉ, chúng ta qua bên kia dùng bữa đi.” Nói xong nàng và mọi người nhanh chân đi qua tửu lầu đối diện gọi thức ăn.
Ăn xong Thần hong nhìn nàng hỏi: “Giờ nàng quay về luôn hay sao?”
Thiên Tuyết lắc đầu: “Ta muốn đi dạo một chút để ngắm không khí cuối năm, ngài và mọi người cứ về trước đi.”
Thiền Phong quay sang thuộc hạ đang ngồi bàn bên cạnh nói: “Ngươi tính tiền xong thì cùng mọi người quay về đi, ta và Lương Thanh ở lại được rồi.” Một thuộc hạ cúi đầu đứng lên đến quay tính tiền rồi cùng năm người kia quay trở về địa cung trước.
Thiên Tuyết đứng lên cùng Lam Diệp đi dạo ngắm phố xá đông đức nhộn nhịp với từng dòng người chen lấn mua sắm đồ trong dịp cuối năm khiến nàng có chút nhớ về thế giới của nàng, nếu nàng còn sống có lẽ giờ cũng đã cùng mẹ đi mau sắm vật dụng cùng quần áo đón chào năm mới.
Huhu xin lỗ mọi người! Dạo này tui tự nhiên bị mất hứng sáng tác nên giờ mới ra chap mới được mong mọi ngươi thông cảm cho tui nha!!!!! Huhuhuhuhu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT