Chiều đến, Thiên Tuyết và Lam Diệp đang ngồi trong phòng sách sắp xếp lại sổ sách thì từ xa đã thấy bóng dáng của Lương Thanh đang đi đến, Thiên Tuyết trong long thầm mắng: “Tên thần kinh này có cần giũ lời đến vậy không?”

Thế nhưng đến khi Lương Thanh bước vào cũng chẳng thấy bóng dáng của Thần Phong khiến Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Lương Thanh bước đến cúi đầu chào Thiên Tuyết: “Phó cung chủ!”

Thiên Tuyết liếc nhẹ: “Thanh An viện của ta từ khi nào lại có thể cho người ngoài tự ý ra vào như vậy? Có phải mệnh lệnh của ta các ngươi xem là gió thoảng mây bay không A xuân?”

A Xuân đi phía sau vội quỳ xuống nhận tội: “Xinh phó cung chủ bớt giận, vì lúc trưa cung chủ đến đây, nô tỳ cũng muốn ngăn lại nhưng ngài ấy ra lệnh ai dám ngăn cản ngài ấy và Lương hộ pháp đến đây thì sẽ bị trị tội nên…. Xin phó cung chủ trách phạt”

Thiên Tuyết nghe xong chỉ kẽ thở dài, nói cho cùng hắn cũng là cung chủ nơi này, quyền lực của hắn còn trên cả ta thì một nha hoàn lấy gan đâu mà dám cãi lời hắn đây chứ! Thiên Tuyết phất tay cho A Xuân đứng dậy và

nói: “Bỏ đi, hắn là kẻ vô tình máu lạnh, đến nữ nhân đầu ấp tay gối với hắn mà hắn nói bỏ là bỏ thì huống hồ gì là các ngươi. Giờ người gây sự cũng chẳng còn ở đây nên cũng mệnh lệnh của ta cũng hủy bỏ đi.”

Nói xong Thiên Tuyết xoay lại nhìn Lương Thanh hỏi: “Ngươi rảnh rỗi đến vậy sao? Một ngày chạy đến Thanh An viện của ta đến những ba lần?”

Lương Thanh cúi đầu đáp: “Tất cả công việc thuộc hạ đã giải quyết xong rồi ạ!”

Thiên Tuyết lại hỏi: “A Chiêu đi rồi, ngươi không cần đi theo bảo vệ cung chủ thay cho A Chiêu sao?”

Lương Thanh đáp: “Cung chủ bảo rằng không cần nên thuộc hạ mới có thời gian đến đây phụ giúp A Diệp ạ!”

Thiên Tuyết gật gật đầu: “Cũng đúng, loại người máu lạnh như hắn có trói lại bỏ ở ngã ba đường chắc cũng chẳng ai dám động đến hắn đâu.”

Lương Thanh cúi đầu nói: “Có lẽ phó cung chủ đã hiểu lầm cung chủ gì rồi chăng? Tuy ngài ấy lạnh lùng nhưng không phải là người máu lạnh vô tình như người nghĩ đâu.”

Thiên Tuyết cười khẩy: “Hiểu lầm sao? Là chính hắn tự miệng thừa nhận chứ ta nào có gieo tiếng ác cho hắn đâu chứ!”

Lương Thanh vẫn cố bênh vực Thần Phong: “Thuộc hạ đã theo ngài ấy từ lúc ngài ấy nắm giữ chức vụ cung chủ, ngài ấy bên ngoài tuy rất lạnh lùng cứng nhắc nhưng bên trong lại suy nghĩ vô cùng thấu đáo và không bao giờ xử

lý người mà không có lý do cả.”

Thiên Tuyết đảo mắt nhìn Lương Thanh: “Vậy sao? Vậy Kiều Liên đã là gì? Cô ta tuy đáng ghét lại hống hách nhưng dù gì cô ta cũng giống như thê tử của hắn vậy mà hắn muốn đuổi là đuổi không niệm tình chăn gối gì cả,

vậy mà không phải máu lạnh vô tình sao?”

Thấy Lương Thanh im lặng không đáp, Thiên Tuyết nhếch môi nhìn anh hỏi: “Sao? Không còn lời gì để bênh vực

hắn nữa rồi chứ?”

Lương Thanh nắm chặt tay lại và nói: “Chuyện này thuộc hạ không có quyền hạn xen vào nhưng cũng vẫn phải nói một câu. Đó là giữa Kiều Liên và cung chủ thật ra chẳng có chuyện như phó cung chủ vẫn nghĩ đâu.”

Thiên Tuyết bật cười chế giễu: “Ha…đúng là nam nhân, nói trở mặt là trở mặt. Còn nhanh hơn người ta trở bánh nướng nữa đấy.” Nói xong nàng quay sang nhìn Lam Diệp: “A Diệp, ngươi hãy lấy Kiều Liên kia mà làm gương. Người luôn miệng nói yêu ngươi nhưng đến một lúc nào đó họ vẫn có thể vứt bỏ ngươi như vứt bỏ món đồ cũ vậy, ngươi phải cẩn thận đấy!” Nói xong nàng quay người bước đi.

Lam Diệp cũng đứng dậy định bước đi thì Lương Thanh bất ngờ quỳ xuống thước mặt Lam Diệp giơ tay lên dõng dạc nói: “Trời xanh chứng giám: Lương Thanh này quỳ tại đây xin thề với trời rằng cả đời này chỉ yêu một mình

Lam Diệp. Nếu có trái lời nguyện hồn siêu phách tán, nguyệt mộ không yên, vạn kiếp không được siêu sinh.”

Cả Lam Diệp và Thiên Tuyết cả kinh khi nghe Lương Thanh thề độc như vậy, Lam Diệp còn đang sốc đứng như trời trồng thì Lương Thanh nắm lấy bàn tay cô ôn nhu nói: “A diệp, ta là thật tâm với muội, xin muội cho ta cơ hội

để được che chở và bảo vệ muội cả đời được vui vẻ bình an có được không?”

Lam Diệp bị Lương Thanh làm cho bất ngờ nên nhất thời không biết nói sao: “Ta….ta…”

Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh há hốc mồm chợt sực tỉnh thầm nói: “Tên này vậy mà lại quỳ xuống thề độc luôn á? Chơi lớn vậy!” Nàng bước đến gần nhìn Lương Thanh và nói: “Lương Thanh, ngươi là đang làm gì vậy? Quỳ xuống trước mặt người mà từng bị ngươi từ chối xin được cho cơ hội sao? Ngươi đây là đang phà trò giải khuây cho ta xem đấy à?”

Lương Thanh quay sang nhìn Thiên Tuyết với ánh mắt chân thành và kiên định nói: “Thuộc hạ nói là những lời thật lòng, xin phó cung chủ cho thuộc hạ được chứng mình tình yêu của thuộc hạ đối với A Diệp.”

Thiên Tuyết im lặng đưa ánh mắt dò xét nhìn Lương Thanh một hồi lâu rồi xoay lưng bước đi chỉ để lại một câu: “Vậy phải xem tấm chân tình của ngươi được tới đâu rồi.”

Lương Thanh mừng rỡ vội đứng dậy ôm lấy Lam Diệp và nói: “A Diệp! Ta hứa nhất định sẽ cho muội tất cả những gì ta có, nhất định ta sẽ dùng cả đời này để bảo vệ và che chở muội.”

Lam Diệp đẩy anh ra nói: “Như phó cung chủ nói: Phải xem ngài rồi.” Nói xong cô bỏ ra ngoài với gương mặt ửng đỏ, Lương Thanh vui mừng khôn xiết khi anh được trời ban cho cơ hội làm lại. Lương Thanh tự thề rằng sẽ

không để bản thân đánh mất Lam Diệp thêm một lần nào nữa và anh cũng không quên chạy về thông báo cho Thần Phong tin vui lớn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play