Chiều hôm ấy…..

Thiên Tuyết đang ngồi cùng Lam Diệp thưởng trà ngắm hoa thì Sở Vân và Vân Chiêu tìm đến, y lớn tiếng gọi: “A Tuyết!!”

Thiên Tuyết đứng dậy mỉm cười: “A Vân, A Chiêu! Hai huynh mau vào đây ngồi đi!” Sở Vân nhìn Văn Chiêu mỉm cười rồi cùng bước đến bàn trà ngồi xuống.

Lam Diệp đứng lên rót trà cho cả hai và nói: “Mời Sở dược sư và Quản ám vệ dùng trà!”

Sở Vân cầm lên nhấp ngụm trà nhỏ rồi quay sang hỏi Thiên Tuyết: “A Tuyết! Muội gọi bọn ta đến đây có chuyện gì sao?”

Thiên Tuyết đáp: “Không lẽ có chuyện gì mới gặp được huynh sao? Từ khi hai người thành than đến giờ huynh có nào đến Thanh An viện tìm ta uống trà đâu chứ! Đúng là có phu quân rồi nên quên mất đứa muội muội như ta

luôn rồi.”

Sở Vân nghe vậy liền rối rít nói: “Làm gì có chứ! Chẳng qua là hai hôm nay ta bận điều chế thuốc bổ cho cung chủ nên không rảnh qua trò chuyện với muội mà thôi.”

Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Tên thần kinh ấy bị bệnh sao?”

Văn Chiêu lắc đầu: “Không phải, ngài ấy muốn tang thêm công lực nên bảo A Vân điều chế thuốc bổ dưỡng khí mà thôi.”

Thiên Tuyết gật đầu hỏi: “Vậy đã điều chế cho hắn xong chưa?”

Sở Vân gật đầu: “Vừa mới xong, ta mang qua đưa cho ngài ấy rồi mới đến tìm muội đó!”

Thiên Tuyết đặt hai tay lên bàn nhìn hai người hỏi: “Hai người cũng đã thành than được hai ngày rồi, giờ hai huynh có muốn đi du ngạo hưởng hương vị tân hôn không?”

Văn Chiêu và Sở Vân nghe nàng hỏi thì liền quay lại nhìn nhau, Thiên Tuyết nói tiếp: “Ta sẽ sắp xếp cho hai huynh đi du ngoạn nửa tháng hoặc một tháng để tận hưởng khung cảnh ngọt ngào riêng tư của cả hai, hai người thấy có được không?”

Văn Chiêu có chút lo lắng: “Nhưng nhiệm vụ và trách nhiệm của ta là phụ trách an toàn cho cung chủ, ta đi rồi thì cung chủ….”

Thiên Tuyết trề môi: “Hắn có võ công mà cần gì bảo vệ, hơn nữa người như hắn cọp vật bảy ngày cũng chẳng chết được cớ gì huynh cứ phải theo sát hắn để bảo vệ. Chẳng lẽ hắn học võ công để trưng bày à?”

Sở Vân và Văn Chiêu nghe nàn nói vậy thì bật cười, Văn Chiêu nói: “Trên đời này người dám nói cung chủ như thế cũng chỉ có mình muội mà thôi!”

Thiên Tuyết hất cằm: “Ta nói đúng mà! Người như hắn quang ra giữa đường chẳng ai dám đánh đâu.”

Sở Vân và Văn Chiêu cũng đến lắc đầu với nàng, Thiên Tuyết nói tiếp: “A Vân, huynh và A Chiêu quay về chuẩn bị đi, ta sẽ chuẩn bị xe và lộ phí. Hai ngày nữa sẽ để hai người xuất phát du ngoạn. Còn về tên thần kinh kia thì để Lương Thanh bảo vệ là được rồi. Huynh giờ đã là người có gia đình, phải biết quan tâm yêu thương A Vân nhiều hơn, nếu không ta không tha cho huynh đâu đó!”

Văn Chiêu dõng dạc tuyên bố: “Ta nhất định sẽ yêu thương và bảo vệ A Vân cả đời này và không để y phải chịu bất cứ ủy khuất nào.”

Thiên Tuyết hài lòng nói: “Vậy giờ ta muốn huynh đưa A Vân đi ngao du sơn thủy để huynh ấy được vui vẻ có được không đây?”

Văn Chiêu mỉm cười gật đầu: “Được, nghe theo muội, nghe theo muội. Vậy giờ bọn ta về chuẩn bị đây.” Thiên Tuyết cười gật đầu, Sở Vân và Văn Chiêu đứng lên quay về.

Thiên Tuyết quay qua nhìn Lam Diệp nói: “Ngươi đi chuẩn bị cho họ một xe ngựa tốt và ngân lượng cho họ đi, chuẩn bị nhiều một chút cho hai người họ đi chơi được thoái mái.”

Lam Diệp nhận lệnh đứng lên đi chuẩn bị, Thiên Tuyết tiếp tục vừa uống trà vừa ngắm cảnh. Vào mùa đông khắp nơi không còn hoa nở rộ mà thay vào đó là từng đợt lá vàng rơi theo gió đông bay xào xạc để dọn nơi cho lộc non

đâm chồi vào mùa xuân đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play