Thiên Tuyết hôm nay tâm trạng vui vẻ hơn khá nhiều, nàng ngồi bên bàn trà vừa ngắm cảnh vừa suy nghĩ. Lam Diệp mang trà đi đến nói: “Phó cung chủ, trà của người đây ạ!”

Thiên Tuyết gật đầu đáp: “Được rồi, ngươi để đó đi. A Diệp, ngươi ngồi xuống ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Lam Diệp ngồi xuống hỏi: “Cung chủ có chuyện gì cần dặn dò ạ?”

Thiên Tuyết nói: “Ta đang có một dự tính này, ngươi hãy giúp ta cùng thực hiện nhé?”

Lam Diệp gật đầu nhanh chóng: “Được ạ! Người cần thuộc hạ giúp gì vậy?”

Thiên Tuyết đáp: “Ta muốn tổ chức hôn lễ cho A Vân và Văn Chiêu, ngươi thấy thế nào?”

Lam Diệp sốc đến há hốc mồm khi Thiên Tuyết nói ra, cô không thể tin phó cung chủ lại nảy ra cái ra cái suy nghĩ này. Cô hỏi lại: “Hôn lễ cho Sở dược sư? Chuyện này….”

Thiên Tuyết cũng hiểu ý của Lam Diệp định nói gì, nàng mới nói: “Ta biết ngươi định nói gì. Nhưng ngươi nhìn xem, tuy A Vân và Văn Chiêu được người ở đây chấp nhận nhưng không có nghĩa là không bị bàn tán ra vào. Nhất

là các nữ nhân của tên thần kinh kia toàn là loại không não cổ hủ nên khó tránh bị xúc phạm. Nay ta muốn tổ chức cho huynh ấy một hôn lễ để mọi người không còn xoi mói nữa. Như vậy huynh ấy mới có thể ngẩng cao đầu mà sống với tình cảm của mình được chứ.”

Lam Diệp gật gật đầu: “Người nói cũng có lý nhưng mà để tổ chức hôn lễ này quả thật có chút khó khăn, nhất là sự chấp thuận từ mọi người còn về lễ nghi, y phục tân nương nữa.”

Thiên Tuyết cau mày: “Ta chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho hai người họ mà thôi, khách khứa cũng chỉ người trên dưới Huyết Long cung này mà thôi. Chẳng phải họ cũng đã chấp nhận chuyện tình của cả hai sao? Ngươi còn cần

gì lo lắng. Còn về hỷ phục tân lang và tân nương thì chúng ta chỉ cần mang y phục của cả hai huynh ấy ra cho người ta đo là được rồi. Về vấn đề lễ nghi ngươi hãy bàn với Nhị thẩm xem sao. Bà ấy là trưởng bối ta nghĩ bà ấy sẽ hiểu rõ hơn chúng ta.”

Lam Diệp gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”

Thiên Tuyết đứng lên nói: “Ngươi đi cùng ta đến dược phòng bàn chuyện này với A Vân và Văn Chiêu đi.” Lam Diệp đứng lên cùng Thiên Tuyết đi đến dược phòng tìm Sở Vân bàn chuyện.

Đi đến nơi, Thiên Tuyết nghiêng người qua nói nhỏ với Lam Diệp: “Ngươi đi tìm Văn Chiêu đến đây.” Lam Diệp gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi.

Thiên Tuyết bước vào trong tìm Sở Vân, nàng nhìn ngó xung quanh lại chẳng thấy y đâu. Thiên Tuyết lấy làm lạ: “Huynh ấy đi đâu rồi?”

Thiên Tuyết xoay người đi ra thì gặp Sở Vân đi về, nàng nhìn y trên lưng có vác một giỏ to, bên trong đựng đầy những hoa lá tươi xanh, y phục trên người cũng lắm bẩn vài chỗ. Thiên Tuyết thắc mắc hỏi: “A Vân, huynh mới vừa

đi đâu vậy?”

Sở Vân vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Ta lên dãy núi phía sau địa cung hái thêm thảo dược về điều chế thuốc.”

Thiên Tuyết cười nói: “Huynh đi hái thuốc mà ta tưởng huynh mới vừa vật lộn với hổ mới về. Huynh nhìn người huynh xem kìa.” Nàng vừa nói vừa đưa tay lên phủi bớt bùn đất dính trên mặt y.

Sở Vân mỉm cười: “Chỉ là tại mấy cây thảo dược này bò dưới đất ta phải đào lên nên y phục có chút bẩn thôi mà. Nào vào đây ngồi đi.”

Thiên Tuyết cùng Sở Vân bước vào dược phòng, nàng ngồi vào bàn trà rồi nhìn sang Sở Vân. Y lục đục cất giỏ thảo dược rồi bước ra ngoài rửa tay và mặt sạch sẽ. Sau đó y quay lại trên tay là một bình trà nóng. Sở Vân ngồi

xuống điềm đạm vừa rót trà vừa nói: “A Tuyết, muội hãy thử trà thảo dược này của ta đi. Ta kết hợp với cỏ ngũ sắc cùng tuyết tùng và ngân thảo phơi khô cùng trà rồi mang đi pha chung. Muội thử xem.”

Thiên Tuyết nghe vậy liền cầm ly trà lên nếm thử. Vị chát của trà có pha chút ngọt ngọt cùng hương thơm của cỏ tạo nên hương vị rất ngon. Thiên Tuyết uống xong liền tấm tắc khen: “Ưm…ngon quá! Trà có vị chát nhưng lại

pha lẫn vị ngọt ngọt rất ngon lại còn thơm nữa.”

Sở Vân gật đầu: “Vị ngọt là do tuyết tùng và ngân thảo còn hương thơm là do cỏ ngũ sắc đó. Trà này không những ngon mà còn giúp an thần ngủ ngon nữa đó.”

Thiên Tuyết tán thưởng: “Huynh thật giỏi nha, cái này cũng chế ra được. Vậy huynh có thể chế ra cho ta loại thuốc bôi ngoài da khi bị côn trùng đốt không? Mấy hôm nay thời tiết ẩm ướt nên Thanh An viện xuất hiện rất nhiều muỗi.”

Sở Vân nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đứng lên đi đến bàn thuốc soạn soạn gì đó một chút rồi quay lại đưa cho Thiên Tuyết một bó cỏ có lá dài, toàn than màu tím và nói: “Muội cầm bó thảo dược này về chia cho mọi người

đi. Đây là tử linh thảo có tác dụng đuổi muỗi, chỉ cần đặt hai cành này ở trong phòng là có thể đuổi muỗi và côn trùng luôn đó.”

Thiên Tuyết đưa tay nhận lấy, nàng nhìn ngắm bó thảo dược trong tay một lúc rồi đưa lên mũi ngửi thử. Thiên Tuyết ngạc nhiên khi bó hoa này lại có hương thơm rất dễ chịu: “Cỏ này có mùi hương thật dễ chịu đó A Vân.”

Sở Vân vừa uống trà vừa nói: “Đúng vậy, hương thơm của loại thảo dược này rất dễ chịu giúp tinh thần thoải mái và đuổi được côn trùng nữa. Muội mang về dùng đi, còn thuốc để ta điều chế rồi ta mang đến cho muội nhé?”

Thiên Tuyết vui vẻ nhìn Sở Vân: “Đa ta huynh A Vân.”

Sở Vân đưa tay xoa đầu nàng và nói: “Không có gì, thôi mau dùng trà đi, Nguội sẽ mất ngon đấy!” Thiên Tuyết và Sở Vân cùng nhau ngồi uống trà tán chuyện trong lúc đợi Lam Diệp đưa Văn Chiêu đến.

Dạo này tui hơi bận nên không ra truyện thường xuyên ra chap được mong mọi người thông cảm nhé và sắp tới tui sẽ ra một bão cháp gửi đến quý đọc giả để tạ lỗi có được không ạ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play