Thiên Tuyết sau khi cho người thông báo thì trở về Thanh An Viện đã thấy Lam Diệp đứng ở ngoài cổng đợi nàng, khi thấy nàng Lam Diệp vội chạy ra đỡ lấy nàng hỏi han: “Phó cung chủ, cung chủ đã khỏe rồi chứ ạ?”

Thiên Tuyết mệt mỏi nhìn cô cười nhẹ: “Hắn thì có sao chứ? Người như hắn thì Diêm Vương nào dám gọi tên. Hắn đã tỉnh rồi nên ta đã thông báo với A Vân rồi về đây nghỉ ngơi, thức trọn một đêm mệt thật.” Nàng vừa nói vừa đưa tay lên xoa xoa vùng cổ đang đau nhức.

Lam Diệp vừa dìu nàng vào trong vừa nói: “Vậy người có cần thuộc hạ dặn nhà bếp nấu vài món cho người không ạ?”

Thiên Tuyết xua tay: “Không cần đâu, ta giờ chỉ muốn ngủ một chút. Ngươi hãy nói với mọi người rằng ta hôm nay không tiếp khách nhé. Nếu có việc gì ngươi cứ trực tiếp thay ta giải quyết là được rồi.”

Lam Diệp gật đầu: “Dạ, thuộc hạ đã rõ.” Rồi cô dìu nàng về phòng, sau khi đắp chăn cho nàng cẩn thận thì Lam Diệp cũng lui ra ngoài. Thiên Tuyết vì quá mệt mỏi nền vừa nằm xuống đã chìm nhanh vào giấc ngủ.

Khi Lam Diệp đang căn dặn mọi người tránh làm ồn để Thiên Tuyết nghỉ ngơi thì Sở Vân và Lương Thanh đi đến, Sở Vân lớn tiếng gọi: “A Diệp!!”

Lam Diệp ngẩng lên thấy Sở Vần thì cho mọi người lui ra rồi đi đến hỏi: “Sở dược sư, ngài đến đây có chuyện gì không? Phó cung chủ vừa nghỉ ngơi và có căn dặn không được làm phiền người.”

Sở Vân cười nhẹ đáp: “Ta và Lương Thanh vâng lệnh cung chủ đến xem A Tuyết và có mang một ít nhân sâm cho muội ấy tẩm bổ.”

Lam Diệp cúi đầu: “Đa tạ Sở dược sư, Lương hộ pháp.” Lương Thanh đưa hộp gấm vuông màu đỏ, bên trong đựng hai củ nhân sâm tram năm cho Lam Diệp, Lam Diệp nhận lấy rồi đưa cho nô tỳ mang vào bếp hầm canh cho Thiên Tuyết.

Sở Vân nói tiếp: “Để ta vào xem A Tuyết thế nào, thức cả một đêm chắc cũng mệt lắm rồi.” Nói xong y nhanh chân đi vào trong để tạo không gian cho Lương Thanh và Lam Diệp.

Sau khi Sở Vân đi thì Lam Diệp cũng xoay người định rời đi, Lương Thanh thấy vậy vội gọi cô lại: “A Diệp!”

Có lẽ do chưa quen với cách xưng hô nên Lam Diệp có chút nghe không quen: “Không biết Lương hộ pháp có chuyện gì vậy? Mà có chuyện gì đi nữa thì cũng đừng gọi ta như vậy, hai ta không thân đến mức ấy đâu.”

Lương Thanh nghe cô nói vậy thì có chút chua xót, Đúng vậy, là do anh đẩy cô ra thì giờ anh có tư cách gì trách cô lạnh nhạt chứ? Có trách là trách sao anh lại ngốc đến mức đến tận bây giờ mới nhận ra trái tim mình hóa

đã có hình bóng của cô. Giờ đây anh chỉ còn cách cố gắng làm cho Lam Diệp yêu mình thêm lần nữa mà thôi.

Lương Thanh bước đến gần Lam Diệp nhẹ giọng hỏi: “Không lẽ bình thường chúng ta không thể trò chuyện cùng nhau sao?”

Lam Diệp thấy Lương Thanh tiến gần thì vội lùi ra xa kéo dài khoảng cách hai người rồi nói: “Ta và ngài thì có gì để nói sao?”

Lương Thanh nhìn cô hỏi với giọng trầm thấp: “Ta chỉ muốn hỏi muội bị nhễm bệnh nay đã khỏe hẳn chưa?”

Lam Diệp thờ ơ đáp: “Ta đã khỏi lâu rồi, không phiền Lương hộ pháp bận tâm. Nếu không còn gì ta xin phép.”

Lương Thanh vội nắm tay cô níu lại nói: “Ta chỉ muốn nói là sau này muội hãy cẩn thận một chút, trời đã vào thu rồi nên mưa nắng rất thất thường, phải chú ý một chút tránh lại nhiễm bệnh.”

Lam Diệp rút cánh tay ra rồi quay lại nhìn Lương Thanh với ánh mắt vô cảm: “Ta không phải trẻ lên ba nên tự lo cho bản thân được, không cần Lương hộ pháp phải nhắc nhở. Ta còn có việc, xin phép.” Nói rồi cô đi một mach không

ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần.

Điều này khiến Lương Thanh tim như ai đang bóp nát vậy, cảm giác đau đớn cùng khó thở khiến anh tưởng chừng như sắp chết đến nơi vậy. Sở Vân sau khi bắt mạch cho Thiên Tuyết xong bước ra thì thấy gương mặt của Lương

Thanh cứ như cá chết khô thì liền đi đến hỏi chuyện: “Sao rồi? Có nói chuyện được với A Diệp không?”

Lương Thanh lắc đầu vừa xoay người cùng Sở Vân ra về vừa nói: “Ta muốn quan tâm muội ấy nhưng A Diệp cứ lạnh nhạt vô tình tựa như bọn ta là người xa lạ không hề quen biết vậy.”

Sở Vân đưa tay lên vỗ nhẹ vai Lương Thanh an ủi: “Huynh cũng đừng nản lòng, từ từ tìm cách khiến A Diệp cảm động lần nữa là được rồi, chỉ tại huynh lúc trước xua đuổi khiến cô ấy tổn thương nên giờ A Diệp vô tình với huynh cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

Lương Thanh buồn bã đáp: “Ta biết, giờ ta sẽ cố gắng bù đắp lại cho A Diệp bằng tất cả những gì ta có để chứng minh tình cảm của ta rằng tim ta từ lâu đã yêu muội ấy rồi.”

Sở Vân gật đầu tán thành: “Đúng đó, huynh cố lên.” Ngoài mặt thì cổ vũ động viên cho Lương Thanh nhưng có ai biết trong lòng Sở Vân là cả bầu trời bão tố. Chỉ cần nhớ đến ánh mắt kia của Thiên Tuyết là đã khiến y sợ hãi rồi,

qua thời gian tiếp xúc Sở Vân cũng hiểu được một chút về nàng. Thiên Tuyết là người tuy bề ngoài vui vẻ hoạt bát nhưng sâu trong nội tâm là một sự nguy hiểm vô cùng, chỉ cần ai làm tổn thương đến những người xung quanh nàng là coi như xác định luôn. Sở Vân vừa đi vừa càu nguyện trong lòng rằng Lương Thanh sẽ được an toàn tính mạng mà rước A Diệp về nhà. Nếu Thiên Tuyết biết y là người giúp Lương Thanh thì sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ đến đây Sở Vân có chút rùng mình nhẹ, thật sự là quá đáng sợ rồi đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play