Ngày hôm sau, cô viết một bức thư gửi cho Nạp Lan
'' 3 tháng sau, ta cần sự trợ giúp của cô và Diệu quốc, lên Thiên Sơn Tuyết giúp ta giết hắn ''
Sau đó cô đưa nó cho Linh Ca,nói
'' Phải đưa tận tay Nạp Lan ''
'' Dạ ''
Sau đó Linh Ca rời đi, cô đi ra bên ngoài nhìn về bầu trời cao
'' Rất nhanh thôi....cuộc chiến này sẽ kết thúc ''
Đúng lúc đó, Hoắc vương và Cửu Nhi đi tới, Hoắc vương nói
'' Ra muốn tới doanh trại một chuyến, nàng đi không?''
Cửu Nhi đi lên vui vẻ nói
'' Vũ Ninh tỷ, muội cũng đi đó, tỷ đi đi mà ''
Cô nhìn hai người họ lại nhớ về quá khứ
'' Doanh trại? Nơi đầu tiên mình tới đây. Cũng nên nói tạm biệt với nó rồi ''
Cô mỉm cười nói
'' Được. Chúng ta đi ''
'' Vũ Ninh tỷ, có cho mấy người Mạn Châu Sa đi không? ''
'' Họ sao? Cũng được để họ làm quen với người của mình ''
Cô kêu hạ nhân trong phủ tới gọi họ.
____
Lát sau, nhóm người thay y phục xếp ngay ngắn trước mặt cô, đồng thanh nói
'' Chủ nhân ''
Cô nhìn một lượt họ nói
'' Hôm nay ta dẫn các người tới một nơi ''
Cổ Tịch hỏi
'' Đi đâu vậy Chủ nhân? ''
'' Đi rồi sẽ biết ''
'' Dạ ''
Sau đó tất cả mọi người lên ngựa rời khỏi kinh thành.
______
Rất nhanh đã đến cổng doanh trại, mấy người đứng dưới một ngọn núi đá lớn, lúc này Hoắc vương khởi động cơ quan một cánh cổng được mở ra, nhìn thấy vậy Cửu Nhi và đám người Cổ Tịch rất kinh ngạc, sau đó cô và Hoắc vương bước vào, họ cũng đi theo sau. Vào bên trong, cảnh trước mắt khiến họ càng trở lên ngạc nhiên bên trong ngọn núi tưởng trừng tầm thường lại là một doanh trai rộng lớn, cô liếc nhìn nhóm người Cổ Tịch nói
'' Ở đây các người có thể sử dụng mặt thật ''
'' Dạ..Chủ nhân ''
Bọn họ thoát mặt nạ xuống, cô lại nói
'' Ở đây muốn làm gì thì làm trừ việc gây mất đoàn kết, hiểu chứ? ''
'' ( Đồng thanh) Rõ Chủ nhân '
Cô đi lên phía trước, Hoắc vương và Cửu Nhi cũng đi theo sau, đi được mấy bước thì cô dừng lại nói
'' Tử Ngạo, chàng ra đây cùng ta một lát, được không?''
'' Được ''
'' Cửu Nhi, muội ở đây chơi đi nha, lát nữa bọn ta quay lại ''
'' Dạ ''
Sau đó hai người rời đi, ra khỏi doanh trại, lên ngựa, lúc này Hoắc vương hỏi
'' Nàng muốn đi đâu? ''
'' Tới nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau ''
Cô mỉm cười sau đó hai người rời đi. Rất nhanh đã tới nơi, cô đứng nhìn đồng cỏ xanh tươi trước mặt, làn gió thổi liên tục, cô đi đến gốc cây Hoắc vương đã ngồi lần đó ngồi xuống, Hoắc vương cũng đi tới ngồi xuống, Hoắc vương vừa ngồi xuống cô liền tựa đầu vào vai hắn, nói
'' ƯỚc gì thời gian dừng lại tại thời khắc này thì tốt biết mấy ''
Hoắc vương nghe xong cảm thấy kỳ lạ
'' Nàng ấy....từ hôm qua sao cứ kỳ lạ như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện ra chuyện gì ? ''
Hoắc vương im lặng nhìn về phía trước, bỗng nhiên Hoắc vương nhìn thấy một bông hoa đỏ phía xa mới chợt nhớ ra ngày trước cô từng nói đến chất độc trong cơ thể cô, Hoắc vương hốt hoảng nắm chặt lấy cô hỏi
'' Vũ Ninh, chất độc của nàng.....''
'' Chàng nhận ra rồi sao? Tử Ngạo thời gian của ta không còn nhiều nữa, ta có thể trụ đến bây giờ đã là kỳ tích rồi ''
'' Không....Không... Phương Gia Thành sẽ cứu được nàng ''
'' Không kịp đâu. Tử Ngạo trận chiến này chúng ta phải kết thúc thật nhanh, ta không thể đợi thêm nữa ''
'' Vũ Ninh.... nàng....không thể xảy ra chuyện gì được ''
'' ( Buồn bã) Tử Ngạo ''
'' Ta làm tất cả là vì nàng...nếu không có nàng những gì ta làm có ích gì chứ. Vũ Ninh...hứa với ta không được từ bỏ, sẽ có cách cứu được nàng ''
Cô nhìn vào ánh mắt Hoắc vương gật đầu, Hoắc vương thấy vậy vẻ mặt mới dễ chịu một chút, Hoắc vương ôm lấy cô nói
'' Ai cũng có thể rời bỏ ta trừ nàng là không thể ''
Nghe thấy vậy cô lại càng buồn hơn
'' Tử Ngạo ta xin lỗi....xin hãy thứ lỗi cho ta....ta không thể đợi được những ngày bình yên ở cùng chàng....Tử Ngạo chỉ cần chàng sống ta đã mãn nguyện lắm rồi ''
Hai người ở cùng nhau cả ngày hôm đó, nói chuyện về những chuyện xảy ra trong quá khứ, từng khoảnh khắc vui buồn bên nhau, họ cứ coi như không có chuyện gì nhưng cả hai đều biết trong lòng đối phương đầy dãy tâm sự.
________
Tối đến, nhìn vầng trăng khuyết đẹp đẽ với những vù sao kín bầu trời, cô mỉm cười nói
'' Thật đẹp, sống lâu như vậy bây giờ ta mới để ý bầu trời đêm lại có thể đẹp như vậy ''
'' Đợi cuộc chiến kết thúc ngày nào ta cũng cùng nàng ngắm bầu trời này ''
Cô im lặng mỉm cười
'' Cuộc chiến kết thúc...cũng là lúc ta rời xa chàng mãi mãi '' .
Ngôn Tình Hay'' Tử Ngạo, chuyện chất độc của ta ta không muốn ai biết chuyện này nhất là Cửu Nhi ''
'' Ta hiểu ''
'' Thật là có lỗi với muội ấy cuộc chiến của chúng ta muội ấy lại là người chịu tổn thương nhiều nhất. Dù biết là như vậy chúng ta cũng không thể làm gì khác được, Lãnh Tử Thâm không chết đất nước này sẽ mãi chìm trong bóng tối ''
'' Muội ấy sẽ hiểu thôi ''
'' Mong là vậy ''
'' Muộn rồi. Chúng ta về thôi ''
'' Ừ ''
'' Những ngày còn lại của cuộc đời ta, ta sẽ dành nó cho chàng Tử Ngạo ''.