Một nén hương sau, Thẩm Liên tức giận chạy ra buổi tiệc, quần áo trên người cô ta không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, vừa khóc lóc chạy đến chỗ Hầu gia, nói
'' ( Khóc lóc) Cha, người phải làm chủ cho nữ nhi ''
Hầu gia vội vàng hỏi
'' Liên Nhi, con làm sao vậy? ''
'' Cha....con....con....tất cả tại Âu Dương Vũ Ninh hại con ''
Mọi người ngơ ngác nhìn cô, cô đứng dậy, thản nhiên, hỏi
'' Thẩm muội muội, muội lên cẩn thận lời nói của mình''
Thẩm Liên chỉ tay vào cô, ánh mắt chắc như đinh đóng cột, nói
'' Chính ngươi hại ta ''
'' Ta hại muội gì nào? ''
'' Ta....''
Hầu gia, hỏi
'' Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con mau nói đi ''
Ánh mắt ông ta chuyển qua cô, nói tiếp
'' Nếu có người có ya hại con ta tuyệt đối không tha cho người đó ''
'' Cha.....( khóc lóc) Âu Dương Vũ Ninh... cô ta.... cô ta....lừa con đến căn phòng, bên trong còn toàn xuân dược không màu ''
" Âu Dương Vũ Ninh, ngươi hại ta, ta nhất định không để yên cho ngươi ''
Hầu gia, nhìn cô, hỏi
'' Vương phi, người giải thích sao về chuyện này? ''
Cô thản nhiên, bước xuống dưới, đi đến gần Thẩm Liên, hỏi
'' Thẩm muội muội , nếu thật là ta lừa muội tới căn phòng đó thì làm sao muội biết trong đó có xuân dược, hơn nữa còn là loại không màu ''
Thẩm Liên giật mình, khuân mặt bắt đầu trở lên khó coi
'' Ta....ta đoán được ''
Cô cười lên, nói
'' Ta còn không biết trong phòng đó có gì, muội là người bị hại mà lại biết rõ như vậy, chuyện này kỳ lạ thật đấy Thẩm muội muội ''
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán. Thẩm Liên thấy vậy thì lại nói
'' Nếu cô không hại ta thì sao lại giữ cửa cả một nén hương không cho ta ra ngoài ''
Cửu Nhi tức giận, nói
'' Một nén hương trước tỷ ấy còn ở đây cùng ta bà Ôn Tĩnh nói chuyện, giữ cửa ngươi kiểu gì? ''
Xung quanh lại bắt đầu bàn tán
'' Đúng như Tiểu công chúa nói, cả một nén hương Vương phi luôn ở đây ''
'' Ta thấy Thẩm Liên định hại cho Vương phi thì đúng hơn ''
Thẩm Liên cắn răng chịu đựng, bước lên trên, ánh mắt căn hận nhìn cô, nói
'' Xin lỗi, mong tỷ tha thứ ''
" Âu Dương Vũ Ninh, chuyện này chưa xong đâu ''
Sau đó, Hầu gia kéo cô ta về phủ. Một lúc sau, mọi người lần lượt ra về. Sau khi tất cả mọi người rời đi, Ôn Tĩnh và Cửu Nhi đi đến bên cạnh cô, Ôn Tĩnh cười nói
'' Vui quá. Thẩm tiểu thư à Thẩm tiểu thư, điều ngu ngốc cô làm là động vào cô ấy ''
Mấy người cùng nhau về đại điện, đến nơi, Cửu Nhi hỏi cô
'' Tỷ, vậy ai giữ cửa cô ta? ''
Cô cười nhẹ, nói
'' Muội cũng biết nó mà ''
'' Muội biết sao? Ai vậy? ''
Cô lại huýt một tiếng, Đản Đản lại đi tới, một con sư tử to lớn đi vào, Cửu Nhi nhìn thấy nó thì lập tức núp sau lưng cô, nói
'' Ra là nó ''
Ôn Tĩnh nhìn thấy nó thì vui mừng, đi tới giơ tay định chạm vào nó, vẻ mặt của Đản Đản liền thay đổi, trở nên hung dữ nhìn như sắp lao vào cô ấy vậy, nó nhìn Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh liền rụt tay lại, lùi về sau. Đản Đản đi đến gần cô, cô khẽ xoa đầu nó, nói
'' Đều là người của mình ''
Vẻ mặt của nó dần trở lại bình thường, Ôn Tĩnh nói
'' Nó hưng dữ quá ''
Cô cười nhẹ. Hoắc vương nói
'' Ra là có đồng phạm ''
'' Đản Đản là do ta nuôi từ bé, rất thông minh đó ''
'' Nàng thích là được ''
Cô nhìn Ôn Tĩnh, vẻ mặt có chút lo sợ của cô ấy, cô nói
'' Ôn Tĩnh cô lại đây, chạm vào Đản Đản xem ''
'' ( Sợ hãi) Nhưng nó...''
'' Có ta ở đây cô sợ gì chứ? ''
Ôn Tĩnh dần dần tiến lại, vẻ mặt vẫn lo lắng, tiến dần tiến dần lại. Cô ấy nhìn Đản Đản rồi lại chuyển sang cô, nói
'' Thật sự không sao ''
Cô gật đầu. Ôn Tĩnh nhắm chặt máu giơ tay ra, dần dần chạm vào lớp lông dày đó, ngay sau đó cô ấy mở mắt, ôm chặt Đản Đản, liên tục dụi vào lớp lông đó, vui vẻ nói
'' Mềm quá, dễ chịu thật ''
Cửu Nhi ló ra, hỏi
'' Thật không? ''
Ôn Tĩnh đáp
'' ( Tươi cười) Thật đó, Tiểu công chúa cô mau qua đây ''