Một thời gian sau, cô cảm thấy có chút ngột ngạt nên. ra ngoài phố đi dạo, khi đang thẫn thờ đi trên con đường thì lại nghe thấy giọng nói đó, là Ôn Tĩnh cô ta đang tức giận mắng chửi những người bán hàng ven đường vì đã làm bẩn y phục của cô ta. Bất chợt cô ta thấy cô ở gần đó thì liền nở ra nụ cười ác độc rồi dẫn theo người đi đến chỗ cô đứng, cô ta dùng giọng điệu giễu cợt nhìn cô và nói

' Lại gặp mặt rồi. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Để ta xem lần này ai có thể giúp ngươi '

Cô dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta, nói

' Bài học lần trước vẫn không khiến ngươi tỉnh ngộ nhỉ? '

Bỗng sự tức giận hiện lên khuân mặt cô ta, cô ta chỉ tay thẳng vào mặt cô, quát lớn

' Ngươi đắc ý cái gì chứ? Lần đó không phải Hoắc vương gia và Tiểu công chúa giúp ngươi, ngươi nghĩ còn cơ hội ở đây ra oai sao? Lần này bất kể ai dám giúp ngươi ta đều móc mắt kẻ đó '

Cô nhíu mày, nói

' Ngu xuẩn '

Cô ta tức giận, sai mấy người đi sau cô ta đến bao vây cô, nhìn thấy cô bị bọn họ bắt nạt nhưng không một ai dám lên tiếng, họ lép lại một góc vẻ mặt đầy sự thương hại nhìn cô trong đám người đó. Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn những người bao vây mình, nở ra nụ cười đáng sợ, cô rút cây súng trong người ra từng viên từng viên bắn vào giữa đầu bọn chúng, một viên là một mạng người, 10 viên đạn trong cây súng cũng trùng khớp với số người đi theo Ôn Tĩnh. Ôn Tĩnh nhìn những thi thể xung quanh, máu chảy khắp nơi, cô ta sợ hãi, nhưng vừa lùi được hai bước không biết lúc nào cô đã đứng trước mặt cô ta, chĩa nòng súng vào đầu cô ta lạnh lùng nói

' Kẻ dám động vào ta trước nay đều có một kết cục "Chết "

' Cô ta run rẩy không dám bước thêm bước nào, cô đi chuyển ngón tay chuẩn bị bóp cò thì một bàn tay nắm lấy cây súng của cô, cô quay sang nhìn thì là Hoắc vương, hắn nhẹ nhàng hạ cây súng trong tay cô xuống, rồi nói

' Tha cho cô ta đi '

Cô dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thẳng vào Hoắc vương rồi cũng cất cây súng đi, Hoắc vương bấy giờ vẻ mặt hiền hoà nhìn cô nhưng ngay sau đó chuyển sang nhìn Ôn Tĩnh sắc mặt khiến ngươi khác sợ hãi, nói

' Dám động vào người của bổn vương ngươi thấy ngươi sống lâu quá rồi phải không? '

Cô ta run rẩy cúi thấp người xuống, nói

' Vương gia tha mạng, thần nữ không dám nữa '

' Nếu không nể tình cha ngươi ta đã băm ngươi ra làm trăm mảnh rồi '

' Dạ, dạ '

' Biến '

Cô ta chạy thật nhanh đi, đi được một đoạn thì lại quy lại, liếc nhìn cô nói nhỏ

' Chuyện này chưa xong đâu, mối nhục này ta phải khiến ngươi chịu gấp bội '

Quay lại chỗ cô, cô nói

' Sao huynh lại ngăn cản ta? Hay là huynh....có ý gì với cô ta? '

' Làm sao có thể chứ, người ta quan tâm chỉ có muội thôi, duy nhất muội,ta sẽ không để ai làm hại tới muội'

Cô nở nụ cười hạnh phúc, nói

' Về thôi '

Hai người về đến phủ, cùng đến thư phòng của Hoắc vương, vừa vào trong, ngồi xuống thì cô liền hỏi

' Cô ta là vậy? '

' Cô ta là Ôn Tĩnh, con gái của Ôn Thuận là trọng thần trong triều, sau này muội sau này phải cẩn thận vơi họ'

' Biết cô ta sẽ hại ta sao không để ta giết cô ta? '

' Ta sợ muội gặp rắc rối thôi, cô ta thì dễ đối phó nhưng cha cô ta Ôn Thuận thì khác, ông ta giống Nhuế con cáo già rất khó đối phó '

' Ta nói rồi, ta sợ thì đã không làm, trên đời này chưa chuyện gì Âu Dương Vũ Ninh này chưa dám làm '

' Rồi rồi muội thì không sợ gì rồi '

' Đương nhiên, ở thế giới của ta chỉ cần nghe thấy tên ta bọn họ đều không ai dám mở lời '

' Muội ở đó rốt cuộc làm cái gì vậy? '

' Buôn bán vũ khí '

' Hả? '

' Thật ra thì không cần ta động tay vào, mọi chuyện đều có cấp dưới làm cho, ta là chủ của họ '

' Vũ Ninh của ta thật tài giỏi '

Cô cười lên nhưng bỗng dưng lại vụt tắt, ánh mắt dàn dần buồn, cô đứng dậy đi ra cửa dựa vào cánh cửa nhìn ra bên ngoài, nói . Truyện Kiếm Hiệp

' Nhắc lại thì lại thấy nhớ họ '

Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp chạm vào vai cô, rồi khẽ ôm cô vào lòng, lồng ngực ấm áp đó khiến cô cảm thấy dễ chịu, Hoắc vương nói

' Đây là nhà của muội, ta là người nhà của muội,mãi mãi không bao giờ rời xa muội '

Một câu an ủi không hay lắm nhưng khiến cô rất dễ chịu, cô nhìn Hoắc vương hai người bốn mắt nhìn nhau, hai người chìm đắm trong ánh mắt của đối phương, khuân mặt dần dần tiến lại vào nhau, khoảng khắp môi chạm môi, hai người chìm đắm vào nụ hôn đó, sự ngọt ngào của tình yêu dâng trào khắp thư phòng. Một lúc sau, Hoắc vương ôm cô hai người hướng về ánh sáng bên ngoài, ánh mắt kiên định, Hoắc vương nói

' Dù xảy ra chuyện gì trong tương lai đi nữa, đều có ta đi cùng với muội '

Cô cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của Hoắc vương, cô không nói gì nhìn thẳng vào Hoắc vương gật đầu một cái.

Bích Đào

Hiện đại



~♥~Nhĩ Kiều 💫💞💫

Cảm động quá tg ơi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play